Tuổi thơ rơm rạ

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

(GLO)- Tuổi thơ tôi gắn liền với những cánh đồng lúa, hương rơm rạ đã trở thành một phần không thể thiếu trong ký ức.

Dẫu bây giờ đã xa quê nhưng mỗi lần bắt gặp mùi rơm thoảng trong gió, lòng tôi lại nao nao nhớ về những ngày tháng êm đềm nơi làng quê yêu dấu.

tuoi-tho-rom-ra-bg.jpg
Minh họa: HUYỀN TRANG

Ở quê tôi, mùa gặt luôn là khoảng thời gian rộn ràng nhất trong năm. Khi lúa trên đồng chín vàng rực, những người nông dân hối hả ra đồng từ sáng sớm. Mùi lúa chín thơm lừng hòa quyện với hơi đất ngai ngái của cánh đồng đã gặt xong, tạo thành một hương vị đặc trưng của mùa màng. Từng bó lúa gặt xong được gom thành đống, rồi chất lên những chiếc xe bò chậm rãi kéo về sân phơi.

Người lớn bận rộn suốt cả ngày với việc đập lúa, phơi lúa, còn đám trẻ con chúng tôi chỉ mong đợi đến lúc được vui chơi trên những đụn rơm vàng óng.

Tôi nhớ những buổi chiều chập choạng, cả lũ quây quần nhảy nhót, lăn lộn, rồi chơi trò trốn tìm. Đống rơm không chỉ là nơi đám trẻ tinh nghịch tìm chỗ nấp mà còn là chiếc giường êm ái để ngả lưng giữa trời quê lộng gió.

Mỗi lần gặt xong, nhà nào cũng có một đụn rơm to, được dựng ngay góc sân hoặc bên hiên nhà. Rơm dùng để đun bếp, lót chuồng trâu bò hoặc làm phân bón cho vụ mùa sau. Những đêm đông lạnh lẽo, ngồi bên bếp lửa hồng, khói rơm phả lên cay xè đôi mắt, song lại mang đến hơi ấm thân thuộc.

Mẹ tôi thường bảo, lửa rơm có cái ấm riêng, không rực rỡ như củi khô nhưng lại nồng đượm và dịu dàng. Những ngày gió bấc thổi hun hút, mẹ nhóm bếp rơm, đặt lên đó nồi khoai lang hay trái bắp. Chỉ một lát sau, mùi bắp nướng quyện với mùi khói rơm đã khiến bụng chúng tôi đói cồn cào. Những củ khoai nứt vỏ, xém cạnh, nóng hổi được chuyền tay nhau, vừa thổi vừa ăn, thơm bùi đến khó tả.

Ngày ấy, nhiều nhà trong xóm tôi vẫn còn những mái nhà tranh lợp rạ. Dù không kiên cố như ngói, tôn nhưng mái rạ có một sự mộc mạc, gần gũi với thiên nhiên. Mùa hè, mái rạ giúp giữ cho ngôi nhà mát mẻ, còn mùa đông thì ấm áp. Tôi nhớ những buổi trưa hè, nằm trên chiếc chõng tre dưới mái nhà tranh, lắng nghe tiếng chim sẻ ríu rít trên rạ, cảm nhận hơi thở của đồng quê dịu dàng len lỏi qua từng cơn gió. Tiếng võng kẽo kẹt hòa cùng tiếng gió xào xạc tạo thành một bản nhạc đồng quê êm đềm, bình yên ru giấc ngủ tuổi thơ.

Những đêm trăng sáng, khi công việc đồng áng đã xong, lũ trẻ trong làng lại rủ nhau ra bãi đất trống chơi đùa. Trăng rằm treo lơ lửng giữa trời, soi sáng cả cánh đồng rộng lớn. Chúng tôi ngồi túm tụm kể chuyện ma, chuyện ông bà kể lại về những điều huyền bí ở làng quê. Những câu chuyện đầy vẻ ly kỳ, khiến đứa nào cũng sợ nhưng vẫn thích nghe.

Có những hôm, mấy đứa kéo nhau ra đồng bắt đom đóm thả vào trong chiếc lọ thủy tinh, rồi ngắm nhìn những đốm sáng lập lòe như những chiếc đèn nhỏ giữa màn đêm. Cảm giác đó đến giờ vẫn in sâu trong tâm trí tôi, như một phần ký ức không thể phai mờ.

Lớn lên, tôi rời quê đi học, rồi lập nghiệp ở thành phố. Nơi đô thị phồn hoa, nhà cao tầng san sát, không còn mùi rơm rạ, không còn mái nhà tranh, không còn những đụn rơm thơm mùi nắng. Mỗi lần về quê, tôi đều tranh thủ ra đồng, đi chân trần trên nền đất, hít thật sâu mùi hương rơm rạ để lấp đầy nỗi nhớ.

Có lẽ, tuổi thơ của tôi và của biết bao người con xa quê đều có những hình ảnh thân thuộc như thế: một bếp lửa rơm ấm nồng trong đêm đông, một mái nhà tranh đơn sơ nhưng tràn ngập yêu thương, một bãi rơm vàng nơi lũ trẻ chơi đùa và những cánh đồng lúa trải dài tận chân trời.

Ký ức về rơm rạ nơi quê nhà không chỉ là nỗi nhớ mà còn là một phần tâm hồn tôi-nơi lưu giữ những ngày tháng bình yên, nơi tôi có thể tìm về mỗi khi lòng mỏi mệt giữa bộn bề cuộc sống. Dẫu đi xa đến đâu, tôi vẫn luôn tin rằng, quê hương vẫn ở đó, với hương rơm nồng nàn, với những điều dung dị mà ấm áp nhất trong cuộc đời.

Có thể bạn quan tâm

El Condor Pasa - Một điệu hồn dân ca

El Condor Pasa - Một điệu hồn dân ca

(GLO)- Trong một dịp tình cờ, tôi may mắn được nghe nghệ sĩ guitar cổ điển Vũ Đức Hiển độc tấu bài El Condor Pasa. Tôi đã bước vào bài ca hay bài ca đó đi vào thế giới thanh âm trong tôi với tư thế án ngự và chiếm hữu đầy ám ảnh.

Mùa dã quỳ về

Mùa dã quỳ về

(GLO)- Cuối tháng 10, trời cao nguyên biếc trong, thấp thoáng chùm mây trắng dạo chơi cùng nắng vàng. Vạt cỏ đuôi chồn bên lối xuống rẫy cà phê đã cao ngút mắt, nương mình theo gió. Nhìn vạt dã quỳ thắm xanh màu lá, lòng tôi thấp thỏm mong ngóng sắc vàng mùa hoa.

Tranh của họa sĩ Trịnh Tuân.

Khởi nguồn của yêu thương…

(GLO)- Cứ vào tháng 10, bên thềm ngày 20, không khí từ trong nhà ra ngoài ngõ, từ công sở, trung tâm thương mại, trường đại học đến các điểm công cộng dường như nhộn nhịp hơn mọi ngày. Những chàng trai ghé tiệm hoa chọn những bông hoa hồng tươi thắm.

Tranh của họa sĩ Lê Huế

Những bông hoa gió sương

(GLO)- Có những người phụ nữ cả đời chẳng quen phấn son, hiếm khi được diện áo dài thướt tha trong ngày lễ hội. Hình ảnh của họ gắn với chiếc nón lá sờn mép, đôi quang gánh nặng trĩu, bàn tay chai sạn bởi cuốc cày hay đôi vai ướt đẫm mồ hôi bên giàn giáo công trình. 

Mẹ thương con theo cách riêng của mẹ. Ảnh minh họa: Internet

Tấm lòng của mẹ...

(GLO)- Mẹ tính nóng như lửa, quyết đoán trong công việc cũng như trong cuộc sống, luôn nghiêm khắc với con cái. Con thừa hưởng cái nóng tính cộng với sự ngang bướng của mẹ không sót chút nào...

Ảnh minh họa: Nguyễn Linh Vinh Quốc

Dưới bóng muồng vàng

(GLO)- Sớm mai, khi hơi sương ủ lạnh trên tàng cây muồng vàng trước nhà, chiếc điện thoại chợt nhấp nháy báo có tin nhắn. Là của người bạn cũ, một người con xóm Mới: “Bạn ổn không?”. Đưa mắt nhìn ra hồ nước nép mình dưới hàng cây muồng vàng bao đời ấp ôm xóm nhỏ, lòng tôi chợt rưng rưng.

Mùa thu hát trên đồi

Mùa thu hát trên đồi

(GLO)- Phố núi Pleiku vẫn hằng lưu nhớ trong tâm trí nhiều người với một ngày đi qua bốn mùa đậm đà hương sắc. Ngày qua ngày, sắc thu chín đượm trên phố nhỏ. Mỗi sớm mai hay lúc muộn chiều, ngồi nơi gác nhỏ, nghe mùa thu hát trên đồi, tôi lại thấy yêu hơn cuộc sống này.

Thân thương bột mì nhứt khuấy

Thân thương bột mì nhứt khuấy

(GLO)- Muộn chiều, người bạn quê Phù Cát (tỉnh Gia Lai) rủ tôi sang nhà chơi rồi hai đứa cùng nhau làm món bột mì nhứt khuấy. Với bạn, đây là thức món dân dã, thân thương của quê hương, gắn liền với tuổi thơ bao lớp người xứ Nẫu. 

Tím chiều thương nhớ

Tím chiều thương nhớ

(GLO)- Những bông hoa chiều tím mỏng manh luôn đem cho tôi sự an ủi dịu dàng và niềm tin mãnh liệt vào cuộc sống. Bao nhiêu lần ngồi trong chiều cùng sắc hoa là bấy nhiêu thương nhớ ùa về, đánh thức một vùng ký ức.

Thương hoài mùa nhãn

Thương hoài mùa nhãn

(GLO)- Pleiku đang trong những ngày mưa dầm và gió cả. Ngồi nghe gió sột soạt từng cơn dọc theo mái nhà, thi thoảng, vài ba tiếng rơi lộp độp của chùm quả nhãn phía sát nhà bà Năm ở kế bên lại dội vào lòng tôi niềm thương nhớ khôn nguôi. Ký ức những mùa quả ngọt lại ùa về da diết.

Vệt nắng

Vệt nắng

Chiều nào cũng vậy, gã lọc cọc đạp chiếc xe già nua, bánh trước lỏng lẻo hơi lệch sang bên phải, cứ thế khật khưỡng đi trên con đường dẫn về phía công viên.

Mùa dã quỳ xanh lá

Mùa dã quỳ xanh lá

(GLO)- Những ngày này, dạo quanh các cung đường từ xã Đak Đoa về phường Pleiku, từ xã Bàu Cạn đi xã Ia Dom, thi thoảng, tôi gặp những vạt dã quỳ mướt xanh vươn mình đón gió. Lại thấy, mùa dã quỳ xanh lá ngân hoài một vẻ đẹp riêng.

Gánh cá của mẹ

Gánh cá của mẹ

(GLO)- Sáng sớm, khi chú gà trống choai cất tiếng gáy đầu tiên hòa vào tiếng thuyền chài khua nước ngoài sông, mẹ đã thức dậy. Bên ánh lửa bập bùng từ bếp củi, mẹ lặng lẽ chuẩn bị cho một ngày ra chợ. Hôm nay, mẹ lại gánh cá ra chợ huyện.

Khoảng trời quê

Khoảng trời quê

Mẹ vợ tôi, bà ngoại của 2 con trai của tôi, luôn miệng thắc mắc, ở thành phố lạ nhỉ, lúc nào cũng đông như mắc cửi và đèn điện như sao xa.

Sau cơn mưa

Sau cơn mưa

(GLO)- Với nhiều người, tự thân mưa đã gợi nỗi sầu, như một sự bất an, là niềm không mong đợi. Dẫu thế, như cỏ cây, cuộc đời mỗi người chẳng phải từ cơn mưa mà lớn khôn lên, những trải nghiệm cứ thế mà lấp đầy.

Ảnh minh họa. Nguồn internet

Nuôi chữ, dưỡng tâm

(GLO)- Con người có quá nhiều đam mê mà một ngày thời gian được mặc định sẵn và phải chia đều cho những việc khác nhau. Cân bằng được mọi thứ, thật chẳng dễ dàng gì. Và cuối cùng thì những gì mình cho là quan trọng nhất thường được ưu tiên. Với riêng tôi, sự ưu tiên đó là niềm vui bên con chữ.

Dòng sông An Lão. Ảnh: internet

Dòng sông tuổi thơ

(GLO)- Có lẽ ai cũng có một miền ký ức để thương, để nhớ, để mỗi khi mỏi mệt giữa cuộc đời xô bồ lại mong được trở về. Với tôi, miền ký ức ấy nằm dọc theo dòng sông An Lão, đoạn chảy qua thôn Hội Long-một làng quê nhỏ thuộc huyện Hoài Ân, tỉnh Bình Định.

Mật ngọt trước hiên nhà

Mật ngọt trước hiên nhà

(GLO)- Trước hiên nhà tôi bỗng xuất hiện một tổ ong mật. Đàn ong bay lượn trong nắng mai, những đôi cánh mỏng manh khẽ rung lên, hòa cùng làn gió nhẹ, tạo nên bản nhạc du dương. Tôi lặng lẽ dõi theo, chợt cảm thấy lòng mình cũng rung lên theo nhịp điệu ấy, một sự đồng điệu vô hình.

Mùa hè tuổi thơ

Mùa hè tuổi thơ

(GLO)- Thế là mùa hè đã về. Tia nắng thắp đỏ chùm phượng vĩ trải dài trên những lối phố. Tôi đi miên man trong nắng vàng, hòa cùng bản giao hưởng tiếng ve giữa trưa oi bức. Ký ức những ngày hè của tuổi thơ bỗng ùa về, lay động hồn tôi.

Một thời hương mía…

Một thời hương mía…

(GLO)-Từ con ngõ quen thuộc, tôi hướng mắt ra cánh đồng, thu vào bạt ngàn màu xanh của mía, bắp, đậu, khoai lang... Mỗi mùa một sắc điệu, trù phú và no đủ. Nếu ai đó từng gắn bó với mảnh đất này như tôi sẽ nghe tim mình thổn thức, thấy lòng xốn xang khi bao ký ức luyến thương thầm gọi, tìm về.

null