Dặm dài năm tháng

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

(GLO)- Tôi ngang qua trường cũ trong một ngày vòm trời xám đục trong bàng bạc hơi sương. Cảnh vật đã không còn như xưa nữa. Chỉ có cây bàng nơi góc sân trường run run giơ những chiếc lá ối đỏ phơ phất vẫy trong gió lạnh.

Ngày tôi cầm quyết định về ngôi trường nằm giữa bốn bề là núi ấy cũng là một ngày mây xám bạc và gió bắt đầu hun hút bước vào mùa khô. Khi tôi đến nơi thì trời đã xâm xẩm tối. Bác bảo vệ chỉ cho tôi chỗ ở. Đó là một gian phòng thưng bằng ván gỗ, được ngăn ra từ một phần của lớp học.

dam-dai-nam-thang-dd.jpg
Minh họa: NGUYỄN VĂN CHUNG

Nhìn bao quát toàn bộ không gian, cả 4 phòng học đều được thưng bằng ván gỗ. Các phòng học nằm lọt thỏm giữa khoảng sân đất rất rộng, chỉ có khu hiệu bộ là nhà xây, nhưng cũ kỹ, các bức tường nhuốm màu bazan đỏ quạch. Vài bồn cây được quây tròn bằng những viên gạch, quanh bồn được trồng vài loài hoa thân thuộc. Cảnh vật vắng vẻ, mang nét đặc trưng của đời sống có phần bình lặng ở chốn non cao.

Tôi bắt đầu những bài giảng đầu tiên của cuộc đời nhà giáo ở một nơi, theo cảm nhận của tôi lúc ấy, có vẻ như tách biệt hẳn cuộc sống sôi động nơi phố thị. Ngôi trường đầu tiên tôi đến dạy, 100% học sinh là người Jrai, có những em nói tiếng phổ thông còn chưa lưu loát.

Tôi thích nhìn thật sâu vào những đôi mắt trẻ thơ ấy. Những đôi mắt trẻ con giữa chốn núi rừng ấy thăm thẳm, hun hút, đầy bí ẩn dưới làn mi đen dày. Tôi có thể ngồi hàng giờ để nhìn ngắm những đôi mắt như thế. Chúng đã cuốn tôi vào những bài giảng giữa bốn bề núi đồi tịch mịch.

Đầu mùa khô, gió quẩn lên mang theo hơi lạnh. Những đêm vắng trong căn phòng nhỏ một mình, gió lùa qua khe hở giữa những tấm ván buốt lạnh, nỗi nhớ nhà dâng ngập. May mắn thay, những đứa trẻ thật thân thiện. Biết cô giáo nhớ nhà, buổi tối, chúng rủ nhau ra chơi với cô. Các em mang theo cả sách vở để nhờ cô chỉ cách làm bài tập. Những đứa trẻ đi học muộn hơn so với tuổi nên giữa cô và trò gần như không có khoảng cách.

Cho đến bây giờ, sau mấy chục năm gắn bó với bục giảng, lòng tôi vẫn tràn đầy sự biết ơn những năm tháng đầu đời nhà giáo ấy. Từ một đứa trẻ lớn lên nơi phố thị, lo học hành rồi đi làm, tôi gần như thiếu những trải nghiệm thực tế cuộc sống. Tây Nguyên với tôi, cứ vời vợi trong trí tưởng tượng, xa ngái, mơ hồ. Cho tới khi tôi đến với ngôi làng nhỏ nằm ẩn mình bên chân núi ấy, tôi mới thực sự dấn thân vào một đời sống ngồn ngộn hơi thở của xứ bazan.

Những buổi chiều không có giờ lên lớp, đám trẻ rủ tôi lên núi thả bò, hái nấm mối, lấy măng, lấy củi; lên nương rẫy hoặc lội suối bắt cua cá... Lúc đó, tôi mới cảm nhận được một đời sống gắn với núi, với rừng, một đời sống thực sự an nhiên tự tại giữa thiên nhiên.

Con người sống nương nhờ vào rừng, vào đất đai sông suối và gìn giữ cái nơi nương nhờ ấy rất cẩn thận. Đào lấy một gốc măng, đám trẻ sẽ lấp đầy đất vào cái lỗ hổng vừa lấy đi cây măng ấy, để cây mẹ tiếp tục sinh trưởng. Lấy đi đám nấm mối, chúng sẽ đem lá mục vun đầy vào chỗ cũ để mùa sau nấm có thể sinh sôi. Người làng vào rừng chỉ lấy những cành khô rất nhỏ để mang về… Những bài học về cách sống hòa mình, thuận với tự nhiên, khi ấy mới thực sự thấm vào tôi. Sau này theo tôi vào những bài giảng.

Những năm tháng ấy, tôi cũng đã được tham dự khá nhiều lễ hội của làng. Tôi được cùng các trò nữ tắm ở giọt nước mát lạnh ven làng; được khoác lên mình bộ váy thổ cẩm do các mẹ các chị tự tay dệt may; được hòa vào vòng xoang mê đắm cùng hơi men rượu cần ủ ngấu, lâng lâng bay bổng trong những đêm hội vang rộn nhịp chiêng.

Tôi gần như không còn cảm giác mình là kẻ “ngụ cư” trong đời sống ấy, mà đã trở thành một đứa con thực thụ của làng. Từ một người tò mò, háo hức, lạ lẫm, đến từ một nơi xa lạ, tôi dần hòa nhập và cảm nhận được niềm hạnh phúc bình dị nhưng thật sự an vui.

Tôi không muốn nhắc đến sự chia tay những tháng ngày ấy đã diễn ra như thế nào. Nhưng giờ đây, những buổi chiều, tôi hay ngước nhìn về phía đỉnh núi mờ xa. Những đứa trẻ của tôi bây giờ đã trưởng thành, có những đứa cũng đã rời xa ngôi làng nằm khuất sâu trong núi. Có những đứa được đi học, rồi trở về công tác tại nơi mình đã sinh ra. Cuộc đời cứ thế tiếp nối như một vòng tròn luân chuyển.

Trên những dặm dài tháng năm, tôi mải mê với những công việc đã định hình và những phác thảo trong tương lai. Nhưng ngoái nhìn lại ngày hôm qua, tôi đã có thể mỉm cười. Ngày hôm qua, tôi đã sống với tất cả chất men của tuổi trẻ, đắm say, rực rỡ.

Tôi ngồi xuống ghế đá dưới gốc bàng nơi sân trường vắng. Trên chiếc ghế đá có dòng chữ ghi thông tin lưu niệm. Người ta có rất nhiều cách để ghi lại những điều đáng nhớ trong cuộc đời này. Tôi chọn cách lặng lẽ ghi thật sâu đậm vào trong tim mình.

Có thể bạn quan tâm

Dòng sông An Lão. Ảnh: internet

Dòng sông tuổi thơ

(GLO)- Có lẽ ai cũng có một miền ký ức để thương, để nhớ, để mỗi khi mỏi mệt giữa cuộc đời xô bồ lại mong được trở về. Với tôi, miền ký ức ấy nằm dọc theo dòng sông An Lão, đoạn chảy qua thôn Hội Long-một làng quê nhỏ thuộc huyện Hoài Ân, tỉnh Bình Định.

Mật ngọt trước hiên nhà

Mật ngọt trước hiên nhà

(GLO)- Trước hiên nhà tôi bỗng xuất hiện một tổ ong mật. Đàn ong bay lượn trong nắng mai, những đôi cánh mỏng manh khẽ rung lên, hòa cùng làn gió nhẹ, tạo nên bản nhạc du dương. Tôi lặng lẽ dõi theo, chợt cảm thấy lòng mình cũng rung lên theo nhịp điệu ấy, một sự đồng điệu vô hình.

Mùa hè tuổi thơ

Mùa hè tuổi thơ

(GLO)- Thế là mùa hè đã về. Tia nắng thắp đỏ chùm phượng vĩ trải dài trên những lối phố. Tôi đi miên man trong nắng vàng, hòa cùng bản giao hưởng tiếng ve giữa trưa oi bức. Ký ức những ngày hè của tuổi thơ bỗng ùa về, lay động hồn tôi.

Một thời hương mía…

Một thời hương mía…

(GLO)-Từ con ngõ quen thuộc, tôi hướng mắt ra cánh đồng, thu vào bạt ngàn màu xanh của mía, bắp, đậu, khoai lang... Mỗi mùa một sắc điệu, trù phú và no đủ. Nếu ai đó từng gắn bó với mảnh đất này như tôi sẽ nghe tim mình thổn thức, thấy lòng xốn xang khi bao ký ức luyến thương thầm gọi, tìm về.

Chiêng ngân lòng phố

Chiêng ngân lòng phố

(GLO)- Sương còn an nhiên trên từng ngọn cỏ. Dãy núi phía trước nhà hiện ra mờ mờ. Đâu đó, vẳng trong thung sâu, gà rừng đã cất những thanh âm đầu tiên kéo bình minh vượt qua sườn đồi để chào một ngày mới.

Mùa hạ bình yên

Mùa hạ bình yên

(GLO)- Tôi thường kết thúc một buổi tối bằng vài phút ngồi yên trước khi đặt mình vào giấc ngủ. Ánh sáng của bóng đèn đêm phả dịu xuống là một bối cảnh nhẹ nhõm cho những nghĩ ngợi còn đọng lại sau cùng khi ngày vừa trôi.

Chạm vào sách

Chạm vào sách

(GLO)- Tôi có thói quen đọc sách từ hồi còn nhỏ. Cứ đi đâu, làm gì thấy thuận tiện là tôi mang sách theo cùng. Trên chuyến tàu Bắc-Nam hay trên chuyến xe đường dài, trong ba lô của tôi luôn có một vài cuốn sách mới mua hay đọc nửa chừng.

Ngoái nhìn thương nhớ

Ngoái nhìn thương nhớ

Mỗi lần ngang qua góc phố nhỏ ấy, mình đều sẽ sàng ngoái đầu nhìn lại ngôi nhà ba tầng cũ kĩ và hàng cây bằng lăng đang đến mùa trổ hoa vun tán tròn no đủ mãi khiến cho bao người ngẩn ngơ theo sắc màu tim tím đến lạc lối về.

Kỷ niệm khó quên

Kỷ niệm khó quên

(GLO)- Cũng đã nhiều lần, tôi được tham dự những buổi giao lưu giữa tác giả với bạn đọc qua các chương trình nghe nói chuyện thơ, đêm thơ-nhạc, buổi ra mắt tác phẩm mới, giới thiệu tác giả-tác phẩm do Hội Văn học Nghệ thuật tỉnh tổ chức.

Những mùa sen

Những mùa sen

(GLO)- Tôi có một thời thơ ấu sống bên đầm sen Đồng Tháp Mười. Những buổi chiều mùa hạ, các anh chị chèo chiếc xuồng nhỏ đưa tôi ra một đầm nước mênh mông với ngập tràn màu sen hồng chấp chới, ngan ngát hương thơm.

Khi phố mùa hoa

Khi phố mùa hoa

(GLO)- Nơi nắng mưa chia 2 mùa rõ rệt, giao của mùa là những phố màu hoa. Không còn gió se mát hanh hao trên nền trời xanh ngắt, cái nóng oi hầm bắt đầu cho một ngày như sớm hơn thường lệ. 

Bước chậm, thở sâu

Bước chậm, thở sâu

(GLO)- Người xưa có câu: “Dục tốc bất đạt” (nghĩa là nếu muốn nhanh chóng thành công mà lại nóng vội thì sẽ không đạt kết quả). Còn bây giờ, mọi người thường bảo nhau, muốn nhanh thì phải từ từ.

Ru ta dịu dàng

Ru ta dịu dàng

(GLO)- Hôm đi tập huấn chuyên môn, tôi gặp lại Mây, cô bạn chung phòng ký túc xá hồi đại học. Suốt buổi hàn huyên, Mây cứ đăm đăm nhìn tôi, đôi mắt nói nhiều hơn cả những lời tâm sự.

Lưu bút học trò

Lưu bút học trò

(GLO)-Tháng 5, nắng bắt đầu rót mật lên từng kẽ lá. Màu nắng ấm nồng như lời thì thầm của thời gian, nhắc nhở chúng tôi rằng, ngày chia tay thầy cô, bè bạn đang đến thật gần. Trong lòng mỗi chúng tôi, dường như có một khoảng trống dần mở ra, khoảng trống của bao điều chưa kịp nói, chưa kịp làm.

Bánh tráng Bình Định

Bánh tráng Bình Định

(GLO)- Bánh tráng có thể tìm thấy ở bất cứ nơi đâu trên cả nước, cả trong cộng đồng người Việt ở nước ngoài. Thế nhưng chẳng hiểu sao, tôi cứ nghĩ và nhớ về món bánh tráng Bình Định. Có lẽ là bởi không ở nơi đâu bánh tráng lại đa dạng và có thể ăn vào mọi dịp như “xứ nẫu”.

Gặp lại thanh xuân

Gặp lại thanh xuân

(GLO)- Tôi từng thấy chị gái mình đứng thật lâu trước tấm gương. Lúc đầu, tôi cứ ngỡ chị đang nhìn xem có vết nám nào trên mặt như một sự lo âu thường thấy của phụ nữ nhưng không phải.

Tiếng ve gọi hè

Tiếng ve gọi hè

(GLO)- Ai cũng từng trải qua những ngày cắp sách đến trường, cũng từng háo hức đợi tiếng ve gọi hè sang, từng bâng khuâng trước những cánh hoa phượng vĩ đầu mùa.

Vừa vặn sống

Vừa vặn sống

(GLO)- Thỉnh thoảng, trong một buổi sớm mai, nếu không phải bận bịu quá với công việc, tôi thường ngồi bên vỉa hè, dưới một gốc thông.

null