“Biến đám cháy thành pháo hoa”

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

(GLO)- Đó là cách nói rất hình ảnh về khả năng chấp nhận thực tại không như ý và biến nó thành một phiên bản khác của sự tỏa sáng. Không chỉ là nghị lực vượt khó, đây còn là câu chuyện đẫm chất nhân sinh.

1. Những ai mê gốm sứ, yêu văn hóa Nhật Bản đều biết đến nghệ thuật kintsugi-phục chế gốm vỡ xuất hiện từ nhiều thế kỷ trước. Trong tiếng Nhật, kintsugi có nghĩa là “dùng vàng để hàn gắn”.

Với những chiếc bình, chén quý chẳng may bị vỡ, các nghệ nhân tài hoa phủ bột vàng nhằm kết nối các mảnh rời rạc trở thành một chỉnh thể mang vẻ đẹp hoàn toàn mới lạ. Mỗi tác phẩm hồi sinh là một phiên bản “có một không hai”, thậm chí sang trọng và đắt giá hơn. Đơn giản chỉ là tôn vinh thay vì che giấu các vết nứt vỡ hay vứt vào thùng rác.

Vì lẽ đó, nghệ thuật kintsugi chuyển tải một quan điểm triết học kinh điển của người dân đất nước mặt trời mọc-triết lý wabi-sabi. Quan điểm này giúp con người dễ dàng chấp nhận các khiếm khuyết tất yếu để hướng đến “vẻ đẹp không hoàn hảo”. Nhìn thấy cái đẹp trong tất cả chính là tinh thần chủ đạo của triết lý này.

123-5721.jpg
Ảnh minh họa. Nguồn: Internet

Tương tự, trước câu hỏi: “Bạn sẽ trồng gì trong một chậu cây bị vỡ?”, nhiều chiếc chậu, bình, ấm trà sứt mẻ đã được các nghệ nhân cây cảnh biến thành chỗ trồng sen đá đẹp mắt.

Những đóa sen xanh mướt tuôn đổ như thác từ khoảng trống do nứt vỡ nơi vỏ bình tạo ra hiệu ứng thị giác đẹp mắt, không trùng lắp. Bởi trong muôn ngàn vết vỡ vụn, chẳng cái nào giống nhau.

2. Không chỉ trong thực hành nghệ thuật, quan điểm “biến đám cháy thành pháo hoa” còn là tuyên ngôn sống tích cực, biến khó khăn thành cơ hội. Câu chuyện của Hoa hậu Colombia 2011 Daniella Álvarez là một ví dụ.

Tháng 6-2020, do biến chứng động mạch sau phẫu thuật, Daniella Álvarez phải chấp nhận cưa bỏ một phần chân trái. Với một hoa hậu mà nói thì đây là cú sốc rất khó chấp nhận và vượt qua.

Tuy vậy, thay vì chìm đắm trong khủng hoảng cá nhân, Daniella Álvarez sau đó chia sẻ rằng cô nhận ra mình hạnh phúc vì không bị cắt cụt hoàn toàn, vẫn có thể dùng chân giả. Người ta nhìn thấy Daniella Álvarez tự tin lên ảnh bìa tạp chí với chiếc chân vừa được lắp vào cơ thể, nhận show quảng cáo, làm giám khảo các cuộc thi nhan sắc, chạy bền 10 km…

Cô tự hào khi truyền cảm hứng sống lạc quan, trích thu nhập hỗ trợ cộng đồng người khuyết tật. Và, Daniella Álvarez tỏa sáng một vẻ đẹp khác, đó là vẻ đẹp của sự lạc quan và nghị lực phi thường.

Gần đây nhất, từ cơn khủng hoảng của đại dịch Covid-19, nhiều người hiểu ra rằng: Cùng với những mất mát khó bù đắp, thời gian giãn cách là cơ hội để các thành viên trong gia đình gần gũi nhau hơn, dành cho nhau tối đa thời gian yêu thương, chia sẻ thay vì quay cuồng với nhịp sống ngày thường. Những đứa con tha phương lập nghiệp nhận ra quê hương, gia đình là điểm tựa vững chãi hơn bao giờ hết. Một sự gắn kết từ đứt gãy.

Dường như mỗi rạn vỡ, mỗi nỗi đau đều mang một vẻ đẹp, một giá trị nào đó nếu ta thay đổi cách nhìn, cách cảm. Điều đó khiến con người sáng ra rằng chuyện xảy ra không quan trọng bằng cách ta ứng xử với nó. “Đám cháy” hay “pháo hoa” chỉ phản ánh sự khác biệt ở lối tư duy.

Đôi khi căn nguyên của đau khổ hằn lên từ việc không chấp nhận tổn thương, từ chối sự thiếu hoàn hảo. Đâu hay, những va đập ấy làm nên sức mạnh bản thể, làm nên sự hoàn thiện và đẹp đẽ riêng trong tâm hồn mỗi người.

Cũng như nghệ thuật kintsugi, ta yêu từng “vết nứt cuộc đời” để rồi làm cho chúng trở nên đáng giá. Có lẽ ai trong chúng ta rồi cũng phải thừa nhận rằng không gì lấp lánh hơn vẻ đẹp của sự chân thật.

Trong đoạn kết của cuốn sách “Đối thoại với thiên thần” từng phát hành đến hơn 100.000 bản của tác giả Kokusai Un (Nhật Bản), người viết tự sự: “Nếu đón nhận dáng vẻ tự nhiên của bản thân thì sẽ tìm được hạnh phúc. Con người ta vì sợ những nhận định và ý kiến chủ quan của người khác mà liên tục dặm thêm lớp “trang điểm” để che giấu “khuôn mặt mộc” của mình. Nỗ lực trang điểm này cũng đồng thời biến họ thành con người khác và phải gò ép bản thân để duy trì vỏ bọc ấy. Nhưng trở về với bản chất thì lại không đòi hỏi sự cố gắng nào. Bạn có nhiều thời gian và tự do hơn để tận hưởng cuộc sống”.

Có thể bạn quan tâm

Mùa thu hát trên đồi

Mùa thu hát trên đồi

(GLO)- Phố núi Pleiku vẫn hằng lưu nhớ trong tâm trí nhiều người với một ngày đi qua bốn mùa đậm đà hương sắc. Ngày qua ngày, sắc thu chín đượm trên phố nhỏ. Mỗi sớm mai hay lúc muộn chiều, ngồi nơi gác nhỏ, nghe mùa thu hát trên đồi, tôi lại thấy yêu hơn cuộc sống này.

Mùa mận Tết Độc lập

Mùa mận Tết Độc lập

(GLO)- Trời chuyển nắng. Mấy cây mận trước sân đã chi chít nụ lu lú. Vài cành đong đưa rưng rưng gió, khiến nụ hoa cứ e ấp mãi chẳng muốn căng bung. Thanh tựa cửa trông ra, thở ra một hơi dài như muốn tuôn theo cái nồng rực, bức bối.

Mùa thơm

Mùa thơm

(GLO)- Đang là những ngày đất trời ở trong mùa thơm tròn đầy, thi vị. Ruộng đồng thơm màu nắng. Khu vườn thơm giọt mưa. Và còn nữa - nét hương quyến rũ của cốm tươi màu lúa non, của quả hồng vừa chín, của trái thị ươm vàng heo may... tạo nên những thức quà riêng có của mùa thu.

Thân thương bột mì nhứt khuấy

Thân thương bột mì nhứt khuấy

(GLO)- Muộn chiều, người bạn quê Phù Cát (tỉnh Gia Lai) rủ tôi sang nhà chơi rồi hai đứa cùng nhau làm món bột mì nhứt khuấy. Với bạn, đây là thức món dân dã, thân thương của quê hương, gắn liền với tuổi thơ bao lớp người xứ Nẫu. 

Tím chiều thương nhớ

Tím chiều thương nhớ

(GLO)- Những bông hoa chiều tím mỏng manh luôn đem cho tôi sự an ủi dịu dàng và niềm tin mãnh liệt vào cuộc sống. Bao nhiêu lần ngồi trong chiều cùng sắc hoa là bấy nhiêu thương nhớ ùa về, đánh thức một vùng ký ức.

Thương hoài mùa nhãn

Thương hoài mùa nhãn

(GLO)- Pleiku đang trong những ngày mưa dầm và gió cả. Ngồi nghe gió sột soạt từng cơn dọc theo mái nhà, thi thoảng, vài ba tiếng rơi lộp độp của chùm quả nhãn phía sát nhà bà Năm ở kế bên lại dội vào lòng tôi niềm thương nhớ khôn nguôi. Ký ức những mùa quả ngọt lại ùa về da diết.

Vệt nắng

Vệt nắng

Chiều nào cũng vậy, gã lọc cọc đạp chiếc xe già nua, bánh trước lỏng lẻo hơi lệch sang bên phải, cứ thế khật khưỡng đi trên con đường dẫn về phía công viên.

Sau cơn mưa

Sau cơn mưa

(GLO)- Với nhiều người, tự thân mưa đã gợi nỗi sầu, như một sự bất an, là niềm không mong đợi. Dẫu thế, như cỏ cây, cuộc đời mỗi người chẳng phải từ cơn mưa mà lớn khôn lên, những trải nghiệm cứ thế mà lấp đầy.

Dòng sông tuổi thơ

Dòng sông tuổi thơ

(GLO)- Ai cũng có tuổi thơ gắn bó với quê hương xứ sở, nơi chôn rau cắt rốn, nơi cuộc đời sâu nặng nghĩa tình với ông bà, cha mẹ, xóm giềng hay những gì thân thuộc nhất. Với tôi, tuổi thơ cũng từng gắn bó với dòng sông quê hương. Ấy là dòng sông Minh.

Ảnh minh họa. Nguồn internet

Nuôi chữ, dưỡng tâm

(GLO)- Con người có quá nhiều đam mê mà một ngày thời gian được mặc định sẵn và phải chia đều cho những việc khác nhau. Cân bằng được mọi thứ, thật chẳng dễ dàng gì. Và cuối cùng thì những gì mình cho là quan trọng nhất thường được ưu tiên. Với riêng tôi, sự ưu tiên đó là niềm vui bên con chữ.

Dòng sông An Lão. Ảnh: internet

Dòng sông tuổi thơ

(GLO)- Có lẽ ai cũng có một miền ký ức để thương, để nhớ, để mỗi khi mỏi mệt giữa cuộc đời xô bồ lại mong được trở về. Với tôi, miền ký ức ấy nằm dọc theo dòng sông An Lão, đoạn chảy qua thôn Hội Long-một làng quê nhỏ thuộc huyện Hoài Ân, tỉnh Bình Định.

Mật ngọt trước hiên nhà

Mật ngọt trước hiên nhà

(GLO)- Trước hiên nhà tôi bỗng xuất hiện một tổ ong mật. Đàn ong bay lượn trong nắng mai, những đôi cánh mỏng manh khẽ rung lên, hòa cùng làn gió nhẹ, tạo nên bản nhạc du dương. Tôi lặng lẽ dõi theo, chợt cảm thấy lòng mình cũng rung lên theo nhịp điệu ấy, một sự đồng điệu vô hình.

Mùa hè tuổi thơ

Mùa hè tuổi thơ

(GLO)- Thế là mùa hè đã về. Tia nắng thắp đỏ chùm phượng vĩ trải dài trên những lối phố. Tôi đi miên man trong nắng vàng, hòa cùng bản giao hưởng tiếng ve giữa trưa oi bức. Ký ức những ngày hè của tuổi thơ bỗng ùa về, lay động hồn tôi.

Một thời hương mía…

Một thời hương mía…

(GLO)-Từ con ngõ quen thuộc, tôi hướng mắt ra cánh đồng, thu vào bạt ngàn màu xanh của mía, bắp, đậu, khoai lang... Mỗi mùa một sắc điệu, trù phú và no đủ. Nếu ai đó từng gắn bó với mảnh đất này như tôi sẽ nghe tim mình thổn thức, thấy lòng xốn xang khi bao ký ức luyến thương thầm gọi, tìm về.

Chạm vào sách

Chạm vào sách

(GLO)- Tôi có thói quen đọc sách từ hồi còn nhỏ. Cứ đi đâu, làm gì thấy thuận tiện là tôi mang sách theo cùng. Trên chuyến tàu Bắc-Nam hay trên chuyến xe đường dài, trong ba lô của tôi luôn có một vài cuốn sách mới mua hay đọc nửa chừng.

Vườn xưa mùa trái rụng

Vườn xưa mùa trái rụng

(GLO)- Tôi từng nghe âm thanh ấy khi ngồi dưới một tán cây xoài sẻ sau vườn, nơi má tôi phơi áo, con mèo nằm duỗi mình trên bậu cửa và tuổi thơ tôi trôi qua như một dòng nước mát lành.

null