Mùa đông không lạnh

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

(GLO)- Một ngày đầu đông 2024, nhóm chúng tôi gồm những sinh viên năm thứ nhất quê ở Gia Lai đang học tại TP. Hồ Chí Minh hẹn nhau phát cơm từ thiện cho những người cơ nhỡ trên địa bàn thành phố. 

Đi giữa lòng thành phố hoa lệ khi mùa đông về, nhớ làm sao cái rét hanh hao, ngun ngút gió vờn của cao nguyên Gia Lai.

Hơn 20 giờ, sau khi qua những con phố lớn, chúng tôi tiếp tục rảo bước trong những con hẻm ngoằn ngoèo để phát nốt phần cơm từ thiện còn lại cho những người cơ nhỡ, không nơi nương tựa. Cơ hàn, thậm chí là cơ cực là điều mỗi thành viên chúng tôi cảm nhận rõ nét khi chứng kiến những mảnh đời bất hạnh như vậy đang phải chọn một cuộc sống tha hương trên đất Sài Gòn.

Cầm trên tay hộp cơm vẫn còn ấm nóng, ông P.H.N. tuổi đã ngoài 70 húng hắng kể cho chúng tôi nghe về cuộc đời của mình. Ông quê ở miền Trung. Do bị tật bẩm sinh ở chân nên ông không thể kết hôn mà ở vậy cùng với cha mẹ. Khi họ già yếu mất đi thì ông phải tha hương cầu thực khắp nơi. Nơi cuối cùng ông quyết định chọn làm chốn dung thân lúc về già là TP. Hồ Chí Minh. Bởi theo suy nghĩ của ông thì nơi này dù đất chật người đông nhưng sẽ dễ kiếm cơm hơn những vùng khác.

Nhưng mọi thứ không dễ dàng như ông nghĩ. Vì không có trình độ học vấn, không có vốn, bị tàn tật lại không người thân thích nên ông rất khó khăn trong tìm việc làm. Hơn 20 năm qua, ông sống nhờ vào việc nhặt phế liệu và các công việc thời vụ. Đến khi tuổi cao, sức yếu thì chuyện kiếm tiền bằng những công việc đó lại càng gian nan. Nghĩ đến chuyện về quê nhưng cũng chẳng còn ai để có thể nương nhờ nên ông đành bám trụ lại đây.

Trú bên mái hiên lạnh ngắt với những đợt gió mỗi lúc một mạnh, ông N. buồn rầu tâm sự: “Ngoài nỗi sợ không có chén cơm ăn hàng ngày, tôi còn có nhiều nỗi lo đang lớn dần từng ngày. Đó là nỗi lo bệnh tật tích tụ trong người từ hàng chục năm nay nhưng không thể vào bệnh viện vì không có tiền”.

z6100070500313-dbc9151526267a9f87d66ca727291209.jpg
Lề đường, mái hiên là nơi tá túc của một số mảnh đời tha hương. Ảnh: Q.T

Chia tay ông N, chúng tôi gặp bà N.T.T. Bà đã ngoài 75 tuổi. Run run cầm hộp cơm từ thiện, nước mắt cứ lăn dài trên gò má nhăn nheo, bà T. kể cho chúng tôi nghe về cuộc đời thấm đẫm nỗi đau và khổ nhọc khi phải nuôi đến 10 người con. Bà quê ở ngoài Bắc. Bà đã dành cả tuổi thanh xuân, bỏ tất cả hoài bão, ước mơ để kiếm tiền nuôi các con.

Trong số 10 người con, người thì quá nghèo, người còn khó khăn và kể cả kẻ có tiền nhưng chẳng ai chịu nuôi bà. Bà phải tự mình kiếm cơm nuôi bản thân khi tuổi đã già.

Không nhà, không người thân bên cạnh, bà chọn cho mình một mái hiên vắng làm nơi tá túc. Mỗi khi trời đổ mưa, bà phải chui vào trong tấm bạt ở gốc cây trú tạm. Vì đã già nên chẳng ai nhận bà vào làm việc. Bà phải đi lượm ve chai đắp đổi từng bữa qua ngày. Có ngày không kiếm được đồng nào, đói quá, bà đành phải đến các quán ăn, siêu thị nhặt nhạnh chút thức ăn thừa để lót dạ.

Khi hỏi về những đứa con, bà chua xót nói: “Một mẹ nuôi được 10 người con nhưng 10 đứa không nuôi được một người mẹ là có thật cháu à”.

Chưa đến mức già cả nhưng chị P.T.M. cũng có hoàn cảnh không kém phần éo le. Từ miền Tây, hai mẹ con chị M. dắt díu nhau lên TP. Hồ Chí Minh kiếm sống. Nhưng vì không có tiền, không có cả nơi dung thân, chị đành phải đứt ruột gửi con vào mái ấm xã hội để đi kiếm việc làm.

Mấy hôm nay, việc lúc có, lúc không, chút tiền dành dụm trong túi cũng cạn nên chị phải trú tạm nơi góc hẻm này và xin cơm từ thiện sống qua ngày. Chị nói rất thật: Không phải chị muốn xin từng bữa cơm từ thiện như thế này đâu mà vì mức thu nhập của những người lao động phổ thông như chị còn ít và bấp bênh. Chị phải ráng chịu cực, chịu khổ, cố gắng thêm một thời gian nữa, có việc làm ổn định, xin được chỗ ở để đón con về.

Ông N, bà T. hay chị M. chỉ là 3 trong số nhiều người sở hữu rất nhiều cái “không”. Họ đang chọn một cuộc sống tạm bợ ở TP. Hồ Chí Minh: không nhà, không việc làm ổn định, thậm chí không thu nhập, không được chăm sóc y tế. Nơi họ ngủ đôi khi chỉ là bậc cửa, là góc tối ở gầm cầu, vỉa hè. Nơi họ ăn uống, sinh hoạt cũng là ở đó.

Trước những cảnh đời ấy, những sinh viên đến từ quê hương Gia Lai mong được chia sẻ phần nào với họ trong những ngày đầu đông này cùng hy vọng sẽ có một cuộc sống tốt hơn.

Có thể bạn quan tâm

Mùa thu hát trên đồi

Mùa thu hát trên đồi

(GLO)- Phố núi Pleiku vẫn hằng lưu nhớ trong tâm trí nhiều người với một ngày đi qua bốn mùa đậm đà hương sắc. Ngày qua ngày, sắc thu chín đượm trên phố nhỏ. Mỗi sớm mai hay lúc muộn chiều, ngồi nơi gác nhỏ, nghe mùa thu hát trên đồi, tôi lại thấy yêu hơn cuộc sống này.

Mùa mận Tết Độc lập

Mùa mận Tết Độc lập

(GLO)- Trời chuyển nắng. Mấy cây mận trước sân đã chi chít nụ lu lú. Vài cành đong đưa rưng rưng gió, khiến nụ hoa cứ e ấp mãi chẳng muốn căng bung. Thanh tựa cửa trông ra, thở ra một hơi dài như muốn tuôn theo cái nồng rực, bức bối.

Mùa thơm

Mùa thơm

(GLO)- Đang là những ngày đất trời ở trong mùa thơm tròn đầy, thi vị. Ruộng đồng thơm màu nắng. Khu vườn thơm giọt mưa. Và còn nữa - nét hương quyến rũ của cốm tươi màu lúa non, của quả hồng vừa chín, của trái thị ươm vàng heo may... tạo nên những thức quà riêng có của mùa thu.

Thân thương bột mì nhứt khuấy

Thân thương bột mì nhứt khuấy

(GLO)- Muộn chiều, người bạn quê Phù Cát (tỉnh Gia Lai) rủ tôi sang nhà chơi rồi hai đứa cùng nhau làm món bột mì nhứt khuấy. Với bạn, đây là thức món dân dã, thân thương của quê hương, gắn liền với tuổi thơ bao lớp người xứ Nẫu. 

Tím chiều thương nhớ

Tím chiều thương nhớ

(GLO)- Những bông hoa chiều tím mỏng manh luôn đem cho tôi sự an ủi dịu dàng và niềm tin mãnh liệt vào cuộc sống. Bao nhiêu lần ngồi trong chiều cùng sắc hoa là bấy nhiêu thương nhớ ùa về, đánh thức một vùng ký ức.

Thương hoài mùa nhãn

Thương hoài mùa nhãn

(GLO)- Pleiku đang trong những ngày mưa dầm và gió cả. Ngồi nghe gió sột soạt từng cơn dọc theo mái nhà, thi thoảng, vài ba tiếng rơi lộp độp của chùm quả nhãn phía sát nhà bà Năm ở kế bên lại dội vào lòng tôi niềm thương nhớ khôn nguôi. Ký ức những mùa quả ngọt lại ùa về da diết.

Khoảng trời quê

Khoảng trời quê

Mẹ vợ tôi, bà ngoại của 2 con trai của tôi, luôn miệng thắc mắc, ở thành phố lạ nhỉ, lúc nào cũng đông như mắc cửi và đèn điện như sao xa.

Sau cơn mưa

Sau cơn mưa

(GLO)- Với nhiều người, tự thân mưa đã gợi nỗi sầu, như một sự bất an, là niềm không mong đợi. Dẫu thế, như cỏ cây, cuộc đời mỗi người chẳng phải từ cơn mưa mà lớn khôn lên, những trải nghiệm cứ thế mà lấp đầy.

Dòng sông tuổi thơ

Dòng sông tuổi thơ

(GLO)- Ai cũng có tuổi thơ gắn bó với quê hương xứ sở, nơi chôn rau cắt rốn, nơi cuộc đời sâu nặng nghĩa tình với ông bà, cha mẹ, xóm giềng hay những gì thân thuộc nhất. Với tôi, tuổi thơ cũng từng gắn bó với dòng sông quê hương. Ấy là dòng sông Minh.

Ảnh minh họa. Nguồn internet

Nuôi chữ, dưỡng tâm

(GLO)- Con người có quá nhiều đam mê mà một ngày thời gian được mặc định sẵn và phải chia đều cho những việc khác nhau. Cân bằng được mọi thứ, thật chẳng dễ dàng gì. Và cuối cùng thì những gì mình cho là quan trọng nhất thường được ưu tiên. Với riêng tôi, sự ưu tiên đó là niềm vui bên con chữ.

Dòng sông An Lão. Ảnh: internet

Dòng sông tuổi thơ

(GLO)- Có lẽ ai cũng có một miền ký ức để thương, để nhớ, để mỗi khi mỏi mệt giữa cuộc đời xô bồ lại mong được trở về. Với tôi, miền ký ức ấy nằm dọc theo dòng sông An Lão, đoạn chảy qua thôn Hội Long-một làng quê nhỏ thuộc huyện Hoài Ân, tỉnh Bình Định.

Mật ngọt trước hiên nhà

Mật ngọt trước hiên nhà

(GLO)- Trước hiên nhà tôi bỗng xuất hiện một tổ ong mật. Đàn ong bay lượn trong nắng mai, những đôi cánh mỏng manh khẽ rung lên, hòa cùng làn gió nhẹ, tạo nên bản nhạc du dương. Tôi lặng lẽ dõi theo, chợt cảm thấy lòng mình cũng rung lên theo nhịp điệu ấy, một sự đồng điệu vô hình.

Mùa hè tuổi thơ

Mùa hè tuổi thơ

(GLO)- Thế là mùa hè đã về. Tia nắng thắp đỏ chùm phượng vĩ trải dài trên những lối phố. Tôi đi miên man trong nắng vàng, hòa cùng bản giao hưởng tiếng ve giữa trưa oi bức. Ký ức những ngày hè của tuổi thơ bỗng ùa về, lay động hồn tôi.

Mùa hạ bình yên

Mùa hạ bình yên

(GLO)- Tôi thường kết thúc một buổi tối bằng vài phút ngồi yên trước khi đặt mình vào giấc ngủ. Ánh sáng của bóng đèn đêm phả dịu xuống là một bối cảnh nhẹ nhõm cho những nghĩ ngợi còn đọng lại sau cùng khi ngày vừa trôi.

Chạm vào sách

Chạm vào sách

(GLO)- Tôi có thói quen đọc sách từ hồi còn nhỏ. Cứ đi đâu, làm gì thấy thuận tiện là tôi mang sách theo cùng. Trên chuyến tàu Bắc-Nam hay trên chuyến xe đường dài, trong ba lô của tôi luôn có một vài cuốn sách mới mua hay đọc nửa chừng.

Vườn xưa mùa trái rụng

Vườn xưa mùa trái rụng

(GLO)- Tôi từng nghe âm thanh ấy khi ngồi dưới một tán cây xoài sẻ sau vườn, nơi má tôi phơi áo, con mèo nằm duỗi mình trên bậu cửa và tuổi thơ tôi trôi qua như một dòng nước mát lành.

null