Quà mùa đông

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

Bạn bảo ở thành phố, mùa đông chỉ đến với những ai dậy sớm.

Bạn hỏi tôi rằng có phải chúng mình đang mải miết tìm kiếm niềm vui ở đâu đâu, mà không ngờ rằng có khi chỉ là một buổi sáng thả lỏng tâm trạng, đã thấy tâm hồn nhẹ nhàng hẳn

Bạn bảo ở thành phố, mùa đông chỉ đến với những ai dậy sớm. Đúng vậy thật. Một sớm tinh sương tôi thức giấc, khẽ mở cửa sổ thấy làn gió mát lạnh lùa vào phòng. Khởi động đầu ngày với vài động tác yoga, tôi đang cân nhắc việc thưởng thức một buổi sáng hiếm hoi lạnh ở nhà, kê chiếc bàn nhỏ ra ban công, pha bình trà, tách cà phê thơm, sống chậm cùng buổi sáng mát lành, hay là lang thang cùng phố xá thì bạn gọi. Bạn bảo, trời đẹp quá, ra quán cà phê sớm một bữa đi!

Ở Sài Gòn có rất nhiều quán cà phê đẹp. Thỉnh thoảng tôi xách laptop chuyển không gian làm việc, chọn một quán cà phê hợp gu, chủ yếu là yên tĩnh để không bị chi phối khi làm việc. Làm việc ở không gian mới, đôi khi cũng mở ra cho mình những ý tưởng hay ho. Vì vậy mà cứ khi nào "bí" ý tưởng, tôi lại ra quán cà phê.

Nhưng hôm nay là một ngoại lệ, tự thưởng cho mình một buổi cà phê không nhằm mục đích công việc. Chúng tôi chọn quán cà phê sân vườn để hưởng trọn cái không khí mát lành hiếm hoi của vùng đất phương Nam này.

Minh họa: HOÀNG ĐẶNG
Minh họa: HOÀNG ĐẶNG

Trong quán cà phê được chủ nhân trang trí bằng những khóm cây xanh tươi, hình ảnh người đàn ông đang lui cui cầm cây lau nhà, kê lại bàn ghế, sắp xếp bình hoa vừa cắm, khiến chúng tôi nhận ra mình là người khách đầu tiên của quán.

Chúng tôi chọn một góc bàn có nhiều cây xanh nhất. Những khóm cây bé bé xinh xinh tưởng chừng còn ngái ngủ trong tiết đông thiếu ánh mặt trời. Tôi đọc được rằng thiên nhiên có tác dụng chữa lành. Mỗi khi có những vết thương trong tâm hồn hoặc chỉ là có vấn đề cần tập trung suy nghĩ thì đi bộ trong khuôn viên cây xanh là biện pháp tuyệt vời nhất. Và đến nơi này thì tôi còn biết thiên nhiên có sự kết nối giữa những con người với nhau.

Đó là lúc tôi mân mê chậu cây bé xinh trang trí trên một chiếc bàn cũng xinh, nằm lọt thỏm giữa những tán cây nhiệt đới. Người đàn ông với nụ cười tươi tiến lại gần, có lẽ anh đã quan sát tôi từ xa khi tôi mãi nâng niu một chậu cây quá đẹp. Tôi hỏi thăm về chậu cây và biết được do chính tay anh trồng, từ rất nhiều hạt thanh long để tạo thành một tác phẩm bắt mắt. Anh vui vẻ chia sẻ cách trồng, cách chăm sóc với tất cả sự tâm huyết.

Bạn nói với tôi thời buổi này mấy ai chịu khó trồng một cái cây, vì nó chẳng mang lại giá trị kinh tế gì. Nhưng rõ ràng trong ánh mắt anh chủ quán cà phê long lanh những niềm vui khi nói về sự sinh trưởng của cây. Niềm vui ấy mới giản dị làm sao.

Bạn hỏi tôi rằng có phải chúng mình đang mải miết tìm kiếm niềm vui ở đâu đâu, mà không ngờ rằng có khi chỉ là một buổi sáng thả lỏng tâm trạng, đã thấy tâm hồn nhẹ nhàng hẳn.

Rồi bạn kể nhớ thời sinh viên, cuộc sống tuy thiếu thốn nhưng mỗi cuối tuần chúng mình lại đi chơi. Ít tiền thì đi theo kiểu ít tiền. Có ngày hai đứa bắt xe buýt mấy chặng, chỉ để đến được vườn cao su vào mùa ra lá non, chờ cả ngày cho nắng đạt độ lên màu để có bộ ảnh lung linh nhất. Cả hai mải mê trong vườn cao su đến chiều muộn mới bắt chuyến xe cuối ngày về. Mùa đông, khi những cành cây trơ trọi giữa nền trời xám bạc, chúng mình lại tranh thủ làm bộ ảnh khác. Cứ vậy, chẳng lỡ mùa nào.

Vậy mà sau gần chục năm kể từ ngày ra trường, bị cuốn vào công việc đến nỗi chưa có một chuyến đi cùng nhau.

Hình như càng có tuổi, người ta càng bất an nhiều thứ. Có những nỗi bất an xuất phát bởi tuổi thơ nghèo khó, thấm sâu vào tâm thức, chẳng cách nào chữa lành được. Cũng có những bất an từ chính cuộc sống hiện đại ngày nay mang lại. Những tiện nghi về vật chất khiến con người ta không ngừng tìm kiếm, muốn có nhiều hơn nên không bao giờ là đủ để dừng lại.

Trong chuỗi động tác yoga, tôi thích nhất tư thế em bé. Tư thế đó là quãng nghỉ để chuyển đổi giữa các tư thế, giúp cơ thể được thư giãn, phục hồi nhằm tái tạo năng lượng. Chỉ cần nghe trở về là một đứa trẻ đã thấy thích. Một đứa trẻ chẳng lo lắng, muộn phiền gì nhiều. Một đứa trẻ có thể cười lên thật to khi có điều gì đó thích thú. Một đứa trẻ giận hờn đó rồi quên ngay đó. Một đứa trẻ chỉ sống cho hiện tại. Chẳng phải mới đây thôi, chúng ta từng là một đứa trẻ như vậy? Cuộc sống hồn nhiên, vô lo, tươi đẹp hơn biết bao nhiêu, phải không?

Tôi rời quán cà phê vào buổi trưa đứng bóng, anh chủ ngưng công việc đang làm dở, nói với theo tôi: "Bữa sau tới, em mang theo chậu, anh sẽ trồng cây tặng em!".

Hôm ấy, một ngày nắng đẹp hơn bao giờ hết, có điều gì đó không gọi thành tên nhưng khiến lòng tôi hân hoan theo từng bước chân. Có lẽ, niềm hân hoan không hẳn đến từ món quà tôi yêu thích, mà mang giá trị lớn lao hơn, về vẻ đẹp long lanh đến từ những điều bình thường nhất!

Tôi gọi đó là quà của mùa đông!

Theo La Thị Ánh Hường (NLĐO)

Có thể bạn quan tâm

Xôn xao chợ núi

Xôn xao chợ núi

(GLO)- Chợ núi cũng như bao khu chợ ở nhiều vùng miền khác, là nơi mua bán trao đổi, gặp gỡ chuyện trò. Song, chính sự chân chất, bình dị của những phiên chợ này lại khiến bao người nhớ nhung.

Theo cánh ong bay

Theo cánh ong bay

(GLO)- Giữa một ngày chớm hạ, bầy ong mật ở đâu bất chợt vần vũ trên khóm hoa xuyến chi trước sân nhà, khiến tôi xao động. Bên khóm hoa muốt trắng nhụy vàng dịu dàng có bao đôi cánh mỏng tang, rộn rã bên ngày mới.

Nhớ hội trại ngày ấy

Nhớ hội trại ngày ấy

(GLO)- Cứ mỗi dịp tháng 3, khi thấy học sinh nô nức chuẩn bị cho hội trại, lòng tôi lại xao xuyến nhớ về những ngày áo trắng tung bay trên sân trường đầy nắng với bao ước mơ, hoài bão.

Những bức ảnh cũ

Những bức ảnh cũ

(GLO)- Một hôm, tôi vô tình phát hiện cuốn album cũ nằm lẫn giữa đống giấy tờ trong ngăn tủ quần áo. Tôi cầm lên, có cảm giác như chạm vào từng ký ức xa xôi. Ngày xưa yêu dấu theo những bức ảnh lần lượt quay về.

Chờ đợi tầm xuân

Chờ đợi tầm xuân

(GLO)- Tầm xuân đã trở thành cái tên rất quen thuộc với chúng ta, nằm lòng như mấy câu lục bát: “Trèo lên cây bưởi hái hoa/Bước xuống vườn cà hái nụ tầm xuân/Nụ tầm xuân nở ra xanh biếc/Em có chồng anh tiếc lắm thay”.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Nếp nhăn của mẹ

(GLO)- Từ lúc còn nhỏ, tôi đã quen với hình ảnh của mẹ-một người phụ nữ cần mẫn, tảo tần từ sáng đến tối. Mẹ như bông lúa chín, dẻo dai trước nắng mưa nhưng vẫn mang trên mình những dấu ấn của thời gian. 

Màu xoan thương nhớ

Màu xoan thương nhớ

(GLO)- Trong những chiều hoa rụng, mẹ nói với bố là mẹ nhớ quê, nhớ cây xoan già bên cạnh cầu ao. Mẹ kể, sau ngày mẹ lấy chồng, ông ngoại đã xẻ hết cây xoan quanh nhà để ngâm dưới ao. Ông bảo phải ngâm trước mới kịp để sau này có gỗ cho bố mẹ làm nhà.

Hương phố, hương đồi

Hương phố, hương đồi

(GLO)- Thường thì khi gắn bó với một nơi quá quen thuộc, chúng ta hay mặc nhiên nghĩ rằng những gì đang hiện diện là hết sức bình thường, chẳng đáng bận tâm. Chỉ đến khi xa vắng mới thấy lòng thật chông chênh, khắc khoải.

Hương cau mùa cũ

Hương cau mùa cũ

(GLO)- Mỗi lần đi ngang qua vườn cau, lòng tôi lại xao động bởi mùi hương thanh khiết mà dịu dàng của những chùm hoa nở rộ. Hương cau không nồng nàn như hoa sữa mà thoảng nhẹ như một ký ức xa xăm, gợi nhớ những mùa cũ đã đi qua trong đời.

Hương lúa

Hương lúa

(GLO)- Tuổi thơ tôi gắn liền với cánh đồng lúa bát ngát với mùi hương lúa thơm nồng mỗi mùa vụ. Đó là hương thơm của quê hương, của những ngày tháng gắn bó với ruộng đồng, của những ký ức tuổi thơ êm đềm và tình yêu đất mẹ thiêng liêng.

Nhớ tuổi thơ “cắt cỏ, chăn bò”

Nhớ tuổi thơ “cắt cỏ, chăn bò”

Ai cũng có một tuổi thơ với nhiều kỷ niệm. Tuổi thơ của chúng tôi ngày ấy ở quê cũng “đặc biệt” lắm. Đó là ngoài việc đi học, còn phải phụ giúp gia đình chăn bò, cắt cỏ, làm đồng. Tất nhiên, đó cũng là những ngày tháng vui chơi đầy ắp tiếng cười.

Minh họa: Huyền Trang

Nắng đượm thềm xuân

(GLO)- Trời nhè nhẹ dần ấm lên theo bước đi chầm chậm của mùa xuân. Ai cũng có cảm giác ngày tháng thênh thênh dài rộng hẳn ra, dù mỗi ngày vẫn chừng ấy giờ đồng hồ.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Hoa trang đỏ

(GLO)- Mỗi dịp 8-3 hay 20-10, khi thấy người thân, bạn bè gửi những bó hoa tươi thắm tới người phụ nữ mà họ yêu quý, lòng tôi lại bùi ngùi nhớ mẹ. Mẹ đã rời xa tôi gần 20 năm. Còn tôi lại chưa một lần tặng hoa cho mẹ.

Chạm miền thương nhớ

Chạm miền thương nhớ

(GLO)- Chiếc xe rẽ trái đưa chúng tôi vào con đường làng. Cánh đồng xanh giữa những vườn dừa tươi tốt dần hiện ra trước mắt. Một cảm xúc thật lạ kỳ đang dâng lên trong lòng.

Minh họa: H.T

Nơi những cánh chim trở về

(GLO)- Ngày bé, tôi thường phải ở nhà một mình. Với một đứa trẻ, điều ấy chẳng những không thú vị mà còn đáng sợ. Nếu ai đã từng xem bộ phim “Ở nhà một mình” của đạo diễn Chris Columbus sẽ thấy cậu bé Kevin phải đối diện với những hiểm nguy ra sao. 

Hoa vàng anh nơi miền sơn cước

Hoa vàng anh nơi miền sơn cước

(GLO)- Một người bạn đã rủ tôi xuôi đường xuống Vĩnh Thạnh, Bình Định. Đây là huyện miền núi sát với huyện Kbang, Gia Lai. Mùa này, hai bên bờ suối khoác lên mình một tấm áo rực rỡ của hàng trăm cây vàng anh, nổi bật trên nền trời xanh thắm.

“Gặp gỡ êm đềm”

“Gặp gỡ êm đềm”

(GLO)- Gần như không thể đếm được mỗi chúng ta đã có bao nhiêu lần gặp gỡ trong đời. Dù so với cái rộng dài của thế gian thì “môi sinh” của một người cũng chỉ là bầu không khí nhỏ thôi.

Hương mía

Hương mía

(GLO)- Những năm 80 của thế kỷ trước ở quê tôi, khi tháng Giêng về thường diễn ra một hoạt động mà đứa trẻ nào cũng đều rất háo hức đợi mong, đó là hợp tác xã tổ chức ép mía cho bà con nông dân. Lúc này, đám trẻ con chúng tôi thường được bố mẹ nhờ phụ giúp trông mía.

Minh họa: Huyền Trang

Mùa xanh vào giêng hai

(GLO)- Như một câu thơ bất chợt ngân lên, rồi líu ríu theo chúng tôi suốt cả chặng hành trình, khi mùa xuân đang ở độ thật đầy đặn, thật viên mãn: Mùa xanh vào giêng hai.