Quà mùa đông

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

Bạn bảo ở thành phố, mùa đông chỉ đến với những ai dậy sớm.

Bạn hỏi tôi rằng có phải chúng mình đang mải miết tìm kiếm niềm vui ở đâu đâu, mà không ngờ rằng có khi chỉ là một buổi sáng thả lỏng tâm trạng, đã thấy tâm hồn nhẹ nhàng hẳn

Bạn bảo ở thành phố, mùa đông chỉ đến với những ai dậy sớm. Đúng vậy thật. Một sớm tinh sương tôi thức giấc, khẽ mở cửa sổ thấy làn gió mát lạnh lùa vào phòng. Khởi động đầu ngày với vài động tác yoga, tôi đang cân nhắc việc thưởng thức một buổi sáng hiếm hoi lạnh ở nhà, kê chiếc bàn nhỏ ra ban công, pha bình trà, tách cà phê thơm, sống chậm cùng buổi sáng mát lành, hay là lang thang cùng phố xá thì bạn gọi. Bạn bảo, trời đẹp quá, ra quán cà phê sớm một bữa đi!

Ở Sài Gòn có rất nhiều quán cà phê đẹp. Thỉnh thoảng tôi xách laptop chuyển không gian làm việc, chọn một quán cà phê hợp gu, chủ yếu là yên tĩnh để không bị chi phối khi làm việc. Làm việc ở không gian mới, đôi khi cũng mở ra cho mình những ý tưởng hay ho. Vì vậy mà cứ khi nào "bí" ý tưởng, tôi lại ra quán cà phê.

Nhưng hôm nay là một ngoại lệ, tự thưởng cho mình một buổi cà phê không nhằm mục đích công việc. Chúng tôi chọn quán cà phê sân vườn để hưởng trọn cái không khí mát lành hiếm hoi của vùng đất phương Nam này.

Minh họa: HOÀNG ĐẶNG
Minh họa: HOÀNG ĐẶNG

Trong quán cà phê được chủ nhân trang trí bằng những khóm cây xanh tươi, hình ảnh người đàn ông đang lui cui cầm cây lau nhà, kê lại bàn ghế, sắp xếp bình hoa vừa cắm, khiến chúng tôi nhận ra mình là người khách đầu tiên của quán.

Chúng tôi chọn một góc bàn có nhiều cây xanh nhất. Những khóm cây bé bé xinh xinh tưởng chừng còn ngái ngủ trong tiết đông thiếu ánh mặt trời. Tôi đọc được rằng thiên nhiên có tác dụng chữa lành. Mỗi khi có những vết thương trong tâm hồn hoặc chỉ là có vấn đề cần tập trung suy nghĩ thì đi bộ trong khuôn viên cây xanh là biện pháp tuyệt vời nhất. Và đến nơi này thì tôi còn biết thiên nhiên có sự kết nối giữa những con người với nhau.

Đó là lúc tôi mân mê chậu cây bé xinh trang trí trên một chiếc bàn cũng xinh, nằm lọt thỏm giữa những tán cây nhiệt đới. Người đàn ông với nụ cười tươi tiến lại gần, có lẽ anh đã quan sát tôi từ xa khi tôi mãi nâng niu một chậu cây quá đẹp. Tôi hỏi thăm về chậu cây và biết được do chính tay anh trồng, từ rất nhiều hạt thanh long để tạo thành một tác phẩm bắt mắt. Anh vui vẻ chia sẻ cách trồng, cách chăm sóc với tất cả sự tâm huyết.

Bạn nói với tôi thời buổi này mấy ai chịu khó trồng một cái cây, vì nó chẳng mang lại giá trị kinh tế gì. Nhưng rõ ràng trong ánh mắt anh chủ quán cà phê long lanh những niềm vui khi nói về sự sinh trưởng của cây. Niềm vui ấy mới giản dị làm sao.

Bạn hỏi tôi rằng có phải chúng mình đang mải miết tìm kiếm niềm vui ở đâu đâu, mà không ngờ rằng có khi chỉ là một buổi sáng thả lỏng tâm trạng, đã thấy tâm hồn nhẹ nhàng hẳn.

Rồi bạn kể nhớ thời sinh viên, cuộc sống tuy thiếu thốn nhưng mỗi cuối tuần chúng mình lại đi chơi. Ít tiền thì đi theo kiểu ít tiền. Có ngày hai đứa bắt xe buýt mấy chặng, chỉ để đến được vườn cao su vào mùa ra lá non, chờ cả ngày cho nắng đạt độ lên màu để có bộ ảnh lung linh nhất. Cả hai mải mê trong vườn cao su đến chiều muộn mới bắt chuyến xe cuối ngày về. Mùa đông, khi những cành cây trơ trọi giữa nền trời xám bạc, chúng mình lại tranh thủ làm bộ ảnh khác. Cứ vậy, chẳng lỡ mùa nào.

Vậy mà sau gần chục năm kể từ ngày ra trường, bị cuốn vào công việc đến nỗi chưa có một chuyến đi cùng nhau.

Hình như càng có tuổi, người ta càng bất an nhiều thứ. Có những nỗi bất an xuất phát bởi tuổi thơ nghèo khó, thấm sâu vào tâm thức, chẳng cách nào chữa lành được. Cũng có những bất an từ chính cuộc sống hiện đại ngày nay mang lại. Những tiện nghi về vật chất khiến con người ta không ngừng tìm kiếm, muốn có nhiều hơn nên không bao giờ là đủ để dừng lại.

Trong chuỗi động tác yoga, tôi thích nhất tư thế em bé. Tư thế đó là quãng nghỉ để chuyển đổi giữa các tư thế, giúp cơ thể được thư giãn, phục hồi nhằm tái tạo năng lượng. Chỉ cần nghe trở về là một đứa trẻ đã thấy thích. Một đứa trẻ chẳng lo lắng, muộn phiền gì nhiều. Một đứa trẻ có thể cười lên thật to khi có điều gì đó thích thú. Một đứa trẻ giận hờn đó rồi quên ngay đó. Một đứa trẻ chỉ sống cho hiện tại. Chẳng phải mới đây thôi, chúng ta từng là một đứa trẻ như vậy? Cuộc sống hồn nhiên, vô lo, tươi đẹp hơn biết bao nhiêu, phải không?

Tôi rời quán cà phê vào buổi trưa đứng bóng, anh chủ ngưng công việc đang làm dở, nói với theo tôi: "Bữa sau tới, em mang theo chậu, anh sẽ trồng cây tặng em!".

Hôm ấy, một ngày nắng đẹp hơn bao giờ hết, có điều gì đó không gọi thành tên nhưng khiến lòng tôi hân hoan theo từng bước chân. Có lẽ, niềm hân hoan không hẳn đến từ món quà tôi yêu thích, mà mang giá trị lớn lao hơn, về vẻ đẹp long lanh đến từ những điều bình thường nhất!

Tôi gọi đó là quà của mùa đông!

Theo La Thị Ánh Hường (NLĐO)

Có thể bạn quan tâm

Hoa vàng anh nơi miền sơn cước

Hoa vàng anh nơi miền sơn cước

(GLO)- Một người bạn đã rủ tôi xuôi đường xuống Vĩnh Thạnh, Bình Định. Đây là huyện miền núi sát với huyện Kbang, Gia Lai. Mùa này, hai bên bờ suối khoác lên mình một tấm áo rực rỡ của hàng trăm cây vàng anh, nổi bật trên nền trời xanh thắm.

“Gặp gỡ êm đềm”

“Gặp gỡ êm đềm”

(GLO)- Gần như không thể đếm được mỗi chúng ta đã có bao nhiêu lần gặp gỡ trong đời. Dù so với cái rộng dài của thế gian thì “môi sinh” của một người cũng chỉ là bầu không khí nhỏ thôi.

Hương mía

Hương mía

(GLO)- Những năm 80 của thế kỷ trước ở quê tôi, khi tháng Giêng về thường diễn ra một hoạt động mà đứa trẻ nào cũng đều rất háo hức đợi mong, đó là hợp tác xã tổ chức ép mía cho bà con nông dân. Lúc này, đám trẻ con chúng tôi thường được bố mẹ nhờ phụ giúp trông mía.

Minh họa: Huyền Trang

Mùa xanh vào giêng hai

(GLO)- Như một câu thơ bất chợt ngân lên, rồi líu ríu theo chúng tôi suốt cả chặng hành trình, khi mùa xuân đang ở độ thật đầy đặn, thật viên mãn: Mùa xanh vào giêng hai.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Vấn vít tơ hồng

(GLO)- Một chiều, khi chở con gái đi dạo, tôi bần thần dừng lại trước một bờ giậu thấp vàng ruộm dây tơ hồng. Con gái tôi thích thú ồ lên khi thấy loài dây leo lạ. Nghe tôi nói tên, con còn thắc mắc vì sao dây leo chỉ có màu vàng, hoa thành chùm trắng mà lại gọi là dây tơ hồng.

Thanh âm quê nhà

Thanh âm quê nhà

(GLO)- Sinh ra vào những năm đầu thập niên 70 của thế kỷ XX, tuổi thơ tôi gắn liền với những cánh đồng lúa xanh mướt, con đường làng quanh co và những ngôi nhà tranh đơn sơ mộc mạc. Quê nhà dẫu còn nghèo khó nhưng lại chứa đựng biết bao kỷ niệm đẹp đẽ, khó quên.

Giấc mơ xanh

Giấc mơ xanh

(GLO)- Mùa xuân có muôn vàn con đường mở ra trước mắt. Mới hôm nào giá rét đẩy ta đến bờ sông sụt lở, thấy bi quan, lo lắng thì giờ đây, mùa xuân như bến mơ, có con đò sẵn đợi.

Mùa đót

Mùa đót

(GLO)- Mỗi khi trời đất được sưởi ấm dần từ những tia nắng mùa xuân, cây lá bên đường xanh non nảy lộc, hoa tươi thắm sắc, tôi lại bâng khuâng nhớ về những điều gần gụi. Thoáng thấy dáng má cặm cụi bên hiên ngồi tết lại cây chổi đót đã bung ra những lạt mây, tôi chợt nhớ về những mùa đót cũ.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Ngát hương mùa hoa trắng

(GLO)- Đầu xuân mới, Tây Nguyên khoác lên mình tấm áo trắng tinh khôi của những vườn rẫy cà phê. Đó là lúc đất trời như giao hòa trong sắc hương, khi từng chùm hoa trắng muốt nở rộ trên những cành cây, tỏa hương ngọt ngào quyến rũ khắp không gian.

Tác giả cùng người thân tại ngã ba biên. Ảnh: N.T.D

Tháng 2 nơi ngã ba biên

(GLO)- Khi vị Tết đã thấm đẫm trong từng câu chuyện, khi mùa xuân cạn nốt chén rượu đầy thì trên những nẻo biên cương, đất trời khoác lên mình tấm áo mới, rực rỡ và căng tràn nhựa sống.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Cỏ mùa xuân

(GLO)- Tôi đi cùng chiều trên cánh đồng tươi xanh và mềm mượt cỏ. Bàn chân, ánh mắt và cả tâm hồn đều chạm vào sắc màu của loài cỏ biếc. Tôi nghiêng xuống thật gần, nghe mùa thức dậy căng đầy và xôn xao niềm nhớ.

Mùi bếp, mùi tết

Mùi bếp, mùi tết

Cuối năm, gió đã chuyển mùa. Cái lành lạnh len lỏi trong từng nhành cây, ngọn cỏ và luồn qua từng kẽ hở bên khe cửa tràn cả vào ngóc ngách từng gian nhà. Trong không gian êm đềm, tôi cảm nhận rõ mùi bếp, mùi Tết đang về trên từng căn bếp nhỏ.

Thẳm sâu miền Tết

Thẳm sâu miền Tết

(GLO)- Ngay lối về nhà tôi, xuyến chi đã bung sắc hai bên đường. Mùi hương trầm loang trong gió xa. Thoảng trong gió, vị mứt gừng cay nồng lên những ngày cuối năm.

Thơ Ngô Thanh Vân: Xuân về trên bazan

Thơ Ngô Thanh Vân: Xuân về trên bazan

(GLO)- "Xuân về trên bazan" của tác giả Ngô Thanh Vân tái hiện vẻ đẹp của mùa xuân, của sự đổi mới và hy vọng. Những hình ảnh "mầm non ngậm giọt sương mai", "lá hát điều gì mê say trong gió"... mang đến cảm giác thanh thoát, nhẹ nhàng, như làn sóng dịu êm của thiên nhiên đón chào một mùa xuân mới.

Cõi hoa vàng

Cõi hoa vàng

(GLO)- Không biết đã bao lần tôi thả bước giữa những đồi chè Biển Hồ xanh ngát. Nơi ấy có những cây muồng già sum suê tỏa bóng, đan xen trong vườn chè. Mùa hoa muồng nở rộ, những chùm hoa vàng dắt díu, đung đưa, ánh lên trong nắng sớm. 

Về nhà

Về nhà

Mấy cơn gió rượt đuổi nhau làm trời đêm mát rượi. Tân ngủ mê trên ghế bố kê cạnh chiếc xe khách mặc kệ cho phía bên kia đường mấy bài hát xuân vẫn ra rả vọng ra từ chiếc loa kẹo kéo.