Trốn tìm

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
0:00 / 0:00
0:00
  • Nam miền Bắc
  • Nữ miền Bắc
  • Nữ miền Nam
  • Nam miền Nam
(GLO)- Cách đây vài chục năm, quê tôi chưa có điện đường. Điện thắp trong nhà cũng chỉ là những bóng đèn sợi tóc với ánh sáng tù mù, yếu ớt. Tối tối, lũ trẻ con chúng tôi thường rủ nhau chơi trốn tìm.

Năm bảy đứa trốn còn một đứa đi tìm. Hôm nào sáng trăng thì còn đỡ, chứ trời tối thì đứa nhận nhiệm vụ đi tìm coi như khóc ròng, tìm hoài chẳng thấy ai.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Minh họa: HUYỀN TRANG

Tôi còn nhớ, hôm đó là một đêm không trăng, thằng Tí lại đầu têu í ới chúng tôi chơi trốn tìm. Sau khi oẳn tù tì một lúc thì con bé Cò là đứa phải đi tìm. “Năm, mười, mười lăm, hai mươi… một trăm, đi tìm nghe!”.

Nghe hết câu đó là chúng tôi chạy tán loạn; đứa núp sau cây rơm, đứa thì núp sau gốc dừa, đứa ở bụi chuối, có đứa còn nhanh chân trèo lên cây mít sau nhà. Người đi trốn thì cố gắng núp sao cho kỹ, lợi dụng thời cơ “đối thủ” lơ là, liền chạy về đập tay vào cây cột năm mười là thắng. Người đi tìm càng khốn khổ hơn, vừa phải lo đi tìm, mà chân phải sẵn sàng chạy về giữ cột nhà để không ai được đập tay vào.

Trời hôm đó tối đen, mấy con chó trong xóm thấy đám con nít chạy loanh quanh thì sủa ỏm tỏi. Sau một hồi vừa đi tìm, lại vừa phải giữ cột, con bé Cò vẫn bị chúng tôi “đột nhập”, đập tay vào cột năm mười. Lúc này chỉ còn một cơ hội duy nhất cho nó là thằng Tí vẫn chưa được tìm thấy. Vậy là, nó tiếp tục hăm hở đi tìm. Một lúc lâu sau vẫn không thấy thằng Tí đâu, chúng tôi cũng bảo nhau đi tìm. Khoảng tầm mươi mười lăm phút gì đó nữa trôi qua, chúng tôi “huy động” toàn bộ lực lượng, réo tên thằng Tí ầm ĩ mà nó vẫn không chịu ra. Con bé Cò cuối cùng cũng phải xin thua, kêu thằng Tí xuất hiện.

Một lúc sau, chúng tôi chuẩn bị bắt đầu lần chơi mới mà vẫn chưa thấy thằng Tí đâu. Lúc này, cả đám mới nháo nhác đi tìm nó lần nữa. Càng tìm, chúng tôi càng sợ. Trời thì tối đen, không đứa nào dám đi xa hơn nữa để tìm kiếm. Chúng tôi đành chạy về nhà nhờ người lớn giúp đỡ.

Ba và anh của thằng Tí nghe thấy vậy vội cầm đèn pin đi tìm quanh làng. Lùng hết bụi tre, bụi chuối đến bờ ruộng, từ đám bắp đến rẫy mì đều không thấy. Sau đó, mấy bà mẹ lại í ới gọi chúng tôi về nhà đi ngủ. Dù có lo cho thằng Tí nhưng chúng tôi càng lo hơn cho cái mông của mình. Thế là đứa nào đứa nấy đều cun cút mà chạy về, chỉ còn lại ba và anh thằng Tí đi tìm nó.

Sáng hôm sau, khi vừa tỉnh dậy, mấy đứa chúng tôi không ai bảo ai đều chạy tót qua nhà thằng Tí nghe ngóng tình hình. Lúc này, thấy Tí đầu tóc bù xù đi từ trong buồng ra. Chúng tôi thay nhau tra hỏi xem hồi tối nó trốn ở đâu. Thằng Tí vừa ngáp ngủ vừa lắc đầu trả lời là không biết.

Ba với anh nó ở dưới bếp chạy lên nói là hồi tối tìm thấy nó trong bụi tre. Mà kỳ lạ là xung quanh bụi tre đầy gai, không có lối vào mà thằng Tí lại nằm co ro ở giữa bụi. Ba và anh nó phải lấy rựa, chặt dây gai xung quanh mới đem được nó ra. Chúng tôi nghe xong ai nấy đều sợ xanh mặt. Từ đó về sau, chúng tôi không dám chơi trốn tìm vào ban đêm nữa.

Mãi sau này, anh thằng Tí mới “thú nhận” rằng hôm ấy là anh và ba chỉ hù dọa chúng tôi thôi. Vì chơi trốn tìm buổi tối ẩn chứa nhiều nguy hiểm. Có thể bị rắn cắn, bị rớt xuống sông, bị ngã do trèo cây, do chạy đi trốn…

Thực ra, sau khi tìm một hồi không thấy thằng Tí, hai người quay về nhà tìm thử thì hỡi ôi, thằng Tí đang trùm chăn kín mít nằm trên giường ngáy khò khò từ lúc nào rồi.

Có thể bạn quan tâm

Bất chợt mùa lá rụng

Bất chợt mùa lá rụng

(GLO)- Mùa thu ở xứ sở nhiệt đới như nước Việt chúng ta, sự chuyển đổi của thiên nhiên không rõ ràng, đặc tả như ở trời Âu. Nhưng sắc thái của mùa lá rụng cũng đủ để làm xao động lòng người, ghi dấu ấn vào thi ca, nhạc họa từ xưa đến nay
Sắc lan mùa phố

Sắc lan mùa phố

(GLO)- Người chơi lan vẫn có câu: “Kiến giả thị bảo, bất kiến giả thị thảo” (Nghĩa là: Biết thì là bảo vật, không biết thì chỉ là cỏ). Vì thế, mỗi người chơi lan sẽ có một cách ứng xử riêng với hoa.
Quê cũ

Quê cũ

(GLO)- Xe bắt đầu rẽ vào con đường bê tông rộng rãi. Trước mắt là xóm làng với những ngôi nhà cao tầng, mái lợp ngói đỏ nhấp nhô. Bên trái là cánh đồng lúa sắp vào vụ gặt, vàng ươm trải dài.

Tháng Chín...

Tháng Chín...

Tháng Chín khiến người ta nhớ và bâng khuâng khi vấn vương một tà áo trắng, một ánh mắt cười trong ngày khai giảng. Mới đó mà đã gần hai mươi năm trôi qua. Không dưng thèm bé lại, được hồn nhiên tung tăng cắp sách tới trường như thuở nào.
Hương vị của kỷ niệm

Hương vị của kỷ niệm

Hôm rồi, đứa em ở Bến Tre lên thành phố, ghé nhà thăm và tặng một bịch nhãn long nhà trồng được. Cầm bịch nhãn long trên tay mà Linh ngỡ ngàng vì có trái vỏ màu trắng, trái thì vỏ màu tím, nhãn long giờ thật lạ.
Cuốn sách bị đánh cắp

Cuốn sách bị đánh cắp

Chiếc xe khách như con trâu kiệt sức, phì phò thở hắt ra mấy lượt rồi bất động. Gã tài xế trẻ măng vặn vặn mấy cái nút, cố khởi động lại nhưng chiếc xe vẫn im ru.
Bí mật của thời gian

Bí mật của thời gian

(GLO)- Có lẽ do bản tính thích quan sát và để ý mọi thứ quanh mình nên tôi thường đặt ra những câu hỏi. Có lần, tôi đã hỏi một người bạn: “Trên đời này, có thứ gì chứa nhiều bí mật hơn thời gian?”.
Nghĩa tình hàng xóm

Nghĩa tình hàng xóm

(GLO)- Mặc dù chuyển đến nơi ở mới đã lâu nhưng thỉnh thoảng tôi vẫn về thăm những người hàng xóm cũ. Gặp nhau tay bắt mặt mừng, nói chuyện hoài không hết, tôi lại càng thấm thía hơn lời dạy của người xưa “Hàng xóm tối lửa, tắt đèn có nhau”.
Thương những bờ xanh

Thương những bờ xanh

(GLO)- Từng có những bờ xanh thật xanh, mãi cứ ngời biếc ở một khoảng nào đó trong tâm thức chúng tôi, những đứa trẻ đã từng lớn lên giữa trong lành xa xưa ấy.
Nhà

Nhà

(GLO)- Bạn từ phố về quê chơi. Suốt đêm đầu tiên, tôi nghe tiếng bạn trở mình, lục đục đi ra, đi vào. Sáng dậy, mắt bạn đỏ kè, ngồi uống cà phê còn ngâm nga câu: “Thức đêm mới biết đêm dài”.
Ngóng mẹ đi chợ về

Ngóng mẹ đi chợ về

(GLO)- Ngóng mẹ đi chợ về luôn là cả một niềm yêu thích với tuổi thơ của chị em chúng tôi. Mỗi lần mẹ đi chợ là chị em mau mải chạy ra cổng hoặc tận đầu ngõ, trốn dưới một bóng cây nào đó và mắt thì cứ liên tục ngóng ra phía mẹ đi về.
Chuyện tình ở xóm Đá Côi

Chuyện tình ở xóm Đá Côi

“Đá Côi”, tên xóm có từ khi nào không ai biết, kể cả ông Sáu, người lớn tuổi nhất vùng lớn lên từ thời Pháp thuộc, trải qua 20 năm kháng chiến chống Mỹ, giờ vẫn còn trụ lại với bà con nhiều thế hệ.
Ngồi ngắm sương mù

Ngồi ngắm sương mù

(GLO)- Nhiều lần, tôi thấy mình cứ nhớ thương một thứ gì đó rất mơ hồ, hình như là sương mù. Bạn tôi cười bảo: “Sương mù ở đâu mà chẳng có, ngay trong thành phố này, cứ thức dậy thật sớm để chạy bộ ven hồ, trong công viên... là thấy được sương mù giăng tầng tầng lớp lớp”. 
Chờ mùa

Chờ mùa

(GLO)- Ông bà thường nói: Mưa lúc nào mát mặt lúc ấy! Đó là khi trời oi bức, khô hanh, chứ lê rê mãi hoài món “đặc sản” mưa cao nguyên thì quả thực là... rát mặt. Thức dậy trong tiếng mưa rơi ràn rạt trên mái hiên sau một đêm chập chờn, hẳn là nhiều người sẽ có tâm trạng chờ mùa, chờ nắng.
Bao la tình mẹ

Bao la tình mẹ

Chị không thương con như cách những người mẹ khác hay làm, nhưng chị là một người mẹ vĩ đại. Đó là những gì mà tôi và nhiều người nhìn thấy ở chị- một người phụ nữ bị thiểu năng trí tuệ, yếu thế trong xã hội.
Thân thương quà tặng

Thân thương quà tặng

(GLO)- Tặng quà và nhận quà là một phần trong cuộc sống của mỗi người, trong mọi nền văn hóa. Dù ở hoàn cảnh khác nhau, món quà không giống nhau, nhưng tình cảm dành cho nhau luôn là điều đáng quý.
Nỗi lo mùa mưa

Nỗi lo mùa mưa

(GLO)- Hồi trước, vào những ngày mưa dầm, má tôi thường nhìn trời mà than: Mưa vầy đồng ngập nước hết, lúa hư lấy gì mà ăn đây!
Gác bếp ngày mưa

Gác bếp ngày mưa

Nhìn cơn mưa đổ xuống như trút mà hắn thở dài. Cả tháng nay mưa liên miên. Mưa lang thang qua những mái ngói nâu trầm, rỉ rả trong từng kẽ hở của thưng ván.
Sự chân thành

Sự chân thành

(GLO)- Sau khi bố mất, bạn tôi đưa mẹ lên thành phố sống cùng. Vì vốn quen với cuộc sống nông thôn, với anh em, hàng xóm láng giềng ở quê nên bà thường bảo buồn, muốn về nhà. Con cái động viên kiểu gì bà cũng không chịu ở.

Hoàng hôn Tây Nguyên

Hoàng hôn Tây Nguyên

(GLO)- “Người đã hẹn đi về phía núi/để thấy hàng thông châm lá vào chiều/khi nỗi nhớ gối lên hoàng hôn ngủ/ta thành ngọn đá chờ trông”. Văng vẳng bên tai mấy câu thơ trong bài “Đá núi” của tác giả Lữ Hồng, khi tôi đang lặng người ngắm hoàng hôn buông nơi núi rừng Tây Nguyên hùng vĩ.