Bí mật của khu rừng

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- Tôi biết mình không có một quyền năng nào để hiểu được bí mật của một khu rừng nhưng thâm tâm luôn nghĩ về điều đó.

Ẩn trong hình vóc của tầng tầng lớp lớp cây lá phủ xanh là gì đây? Những sống động thanh âm của loài chim lạ, một giấc ngủ vùi của nhành hoa hay đó chỉ là những giăng mắc tơ vương của bờ sương lạnh? Rừng cũng như vạn vật giữa trời đất này, hẳn đều ôm bí mật của riêng chúng mà sống với tháng năm.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Minh họa: HUYỀN TRANG

Nếu chỉ định nghĩa mộc mạc về rừng bằng câu hát “có một cây là có rừng” thì bao quanh nơi tôi sống là những khu rừng nhỏ. Nhớ những chiều từ trường trở về ngôi nhà trong xóm vắng, ngang qua cánh rừng và những trảng cỏ ven hồ, tôi thấy mặt trời đỏ lựng đỗ bến xuống chân trời xa thẳm, hắt những tia sáng rực qua vòm cây thưa. Nhất là vào mùa khô, rừng chiều ánh lên từng mảng lớn. Tôi thường gọi đó là thứ ánh sáng vội vã vì từ tháng 10 trở đi là ngày vào đêm rất nhanh.

Nhưng bây giờ, núi đồi đang cữ mưa dầm, khu rừng nhỏ bỗng xanh và mịt mùng hơn. Thật đúng là “ở đây buổi chiều quanh năm mùa đông”. Cái lạnh lẽo giữa kỳ nghỉ hè chắc chỉ có mảnh đất hai mùa mưa nắng mới hiểu được. Thỉnh thoảng có việc, tôi đi đi về về trên con đường rừng gió nấc từng cơn ấy, vừa cố chạy thật nhanh để tránh một cơn mưa lớn vừa nghĩ về bí mật của một khu rừng.

Từ những hạt mầm, cây cối dần cao vút lên. Hẳn là cánh rừng nhỏ của tôi cũng bắt đầu như thế. Nhiều khi tôi không hiểu nổi mình, đã sẵn mang một niềm trống trải mà lại thích đi tìm cái mênh mông vô định của rừng đồi. Có lẽ vì những ngày chưa thể đi đâu xa hơn, trong khi chỉ vài bước chân ra khỏi cổng là nghe được tiếng thở của lá cành.

Một cánh rừng có thể trông ra con đường nhựa, ngôi làng, như thể nó chưa bao giờ muốn ngăn cách với phố đông, nhưng cái tĩnh mịch thì rừng một đời riêng mang, lúc đặc sánh lúc tan ra, không lẫn vào đâu được.

Tôi thích nhìn một cánh rừng ngay khi cơn mưa vừa dứt. Đã bớt mịt mùng, thâm u, khí trời tinh sạch lẫn vào cây rừng như cứu rỗi tâm hồn con người. Tôi tưởng tượng đến cảnh mình có mặt giữa rừng lúc ấy, với bàn gỗ và một chiếc ghế tựa, một tấm giấy mỏng-loại người ta vẫn thường dùng để biên thư. Thêm một cái gì hệt như gờ cửa sổ. Tôi ngồi đó, viết và viết. Như thể trong thời khắc ấy, cuộc sống mới thực sự bắt đầu. Tôi cũng không biết có phải chỉ trong sự tĩnh lặng hoàn toàn thì con người ta mới có thể bắt đầu một việc gì đó hay không.

Cũng là cây, là gió nhưng chẳng có một khu rừng nào giống hệt khu rừng nào cả. Bằng cái màu xanh không đơn điệu, rừng tự nó là niềm thương mến với những người sống giữa núi đồi, ít nhất là đối với tôi. Ngày đẫm mưa, rừng không ánh lên vẻ hân hoan nhưng đủ khiến ta cảm thấy dễ chịu mà không cần phải cố gắng để hòa hợp.

Con người mình từ hình hài cha mẹ ban cho, lớn lên gắn với nhiều bổn phận, đôi khi phải sống gò theo những chiều kích của cuộc đời mà đâu phải lúc nào cũng dễ dàng hòa hợp với môi trường mà mình có mặt. Chính bởi vậy mà lòng ta tự nhiên muốn hé mở khi gần gụi với thiên nhiên. Dù giữa thinh không, ta gần như không nắm bắt được gì và cũng chẳng cố nắm giữ điều gì.

Tôi đã nghe và luôn tin vào nghị lực của một khu rừng. Như cánh rừng thông nơi tôi sống luôn thẳng ngời những thân cây. Tôi nhìn thấy sức sống ở đó và niềm hy vọng cũng khởi dâng từ đó. Bao nhiêu mưa giông chớp giật nhưng từng thân cây vẫn sừng sững, không thách thức mà cũng không hờn dỗi đất trời. Vạn vật trên đời đều có cách để tự trưởng thành. Như quả ổi non xanh trên cành phải chịu những cái bấm tinh nghịch của bọn trẻ để lớn lên và lặng lẽ chín.

Rừng cũng vậy! Cái im lắng triền miên ấy chính là sự sống cao quý nhất mà tôi có thể thấy được ở một khu rừng. Không cây nào cố giành giật sự sống của cây nào. Chỉ là, mỗi cây sẽ tự định đoạt mình bằng sức mạnh tự thân. Dù nắng cỗi hay mưa dầm, ấm áp hay lạnh lẽo thì những thân cây vẫn gần nhau, quyết không xô đẩy, chen lấn nhau. Và tôi cũng tin rằng, đứng giữa một cánh rừng như thế, con người ta cũng không còn bận lòng đến chuyện phải tìm cách để bảo vệ mình nữa.

Một khu rừng không thể khiến cho ai trở nên hoang dại ngay cả khi ta đã mệt nhoài với những sắp đặt của cuộc sống văn minh. Những ngày gần như không có một ý tưởng gì mới mẻ trong đầu, tôi lại nghĩ đến rừng và muốn đi về hướng đó, như nghe ai nói vẳng bên tai, nhắc đi nhắc lại câu nói: “Ngay khi có thể, hãy đi vào rừng”. Những ngày qua, phố núi chìm trong mưa, gió nấc từng cơn. Đó cũng là những ngày mà tôi sống chậm rãi, không kế hoạch, không lịch trình và cũng không có việc làm nào câu thúc.

Tôi không giỏi làm bánh, cắm hoa hay đan len nên thành ra ngày dài thêm. Câu hỏi về bí mật của một khu rừng vẫn luôn có cớ để thường trực thêm. Mãi mãi, tôi không thể biết. Cũng như sẽ không bao giờ biết được bí mật của một trái tim. Hẳn vì thế mà một nhà thơ từng viết: “Cây nói bằng im lặng/người nói bằng niềm riêng”.

Có thể bạn quan tâm

Bước chậm, thở sâu

Bước chậm, thở sâu

(GLO)- Người xưa có câu: “Dục tốc bất đạt” (nghĩa là nếu muốn nhanh chóng thành công mà lại nóng vội thì sẽ không đạt kết quả). Còn bây giờ, mọi người thường bảo nhau, muốn nhanh thì phải từ từ.

Ru ta dịu dàng

Ru ta dịu dàng

(GLO)- Hôm đi tập huấn chuyên môn, tôi gặp lại Mây, cô bạn chung phòng ký túc xá hồi đại học. Suốt buổi hàn huyên, Mây cứ đăm đăm nhìn tôi, đôi mắt nói nhiều hơn cả những lời tâm sự.

Lưu bút học trò

Lưu bút học trò

(GLO)-Tháng 5, nắng bắt đầu rót mật lên từng kẽ lá. Màu nắng ấm nồng như lời thì thầm của thời gian, nhắc nhở chúng tôi rằng, ngày chia tay thầy cô, bè bạn đang đến thật gần. Trong lòng mỗi chúng tôi, dường như có một khoảng trống dần mở ra, khoảng trống của bao điều chưa kịp nói, chưa kịp làm.

Rau dại quê nhà

Rau dại quê nhà

(GLO)- Mùa nào thức nấy, vùng nào rau ấy, không chỉ những bữa cơm trên rẫy, dưới đồng mà dường như bữa cơm nào của tuổi thơ chúng tôi cũng không thiếu mớ rau dại.

Năm tháng học trò

Năm tháng học trò

(GLO)- Mỗi độ hè về, khi những tia nắng tràn ngập trên sân trường cũng là lúc những chùm phượng vĩ bắt đầu cháy đỏ một góc trời. Phượng không chỉ là loài hoa báo hiệu mùa hè mà còn là biểu tượng bất diệt của tuổi học trò-cái tuổi ngây thơ, vụng dại nhưng đầy ắp yêu thương và khát vọng.

khúc mưa, cơn mưa, chìm vào cơn mưa, Gia Lai, Báo Gia Lai

Khúc mưa

(GLO)- Bất ngờ chìm vào cơn mưa ngờm ngợp giữa phố chiều tấp nập người xe, tôi vội vã tìm một nơi trú tạm chờ mưa tạnh. Kiểu mưa đầu mùa thế này, vội đến rồi cũng sẽ tan đi nhanh.

Bánh tráng Bình Định

Bánh tráng Bình Định

(GLO)- Bánh tráng có thể tìm thấy ở bất cứ nơi đâu trên cả nước, cả trong cộng đồng người Việt ở nước ngoài. Thế nhưng chẳng hiểu sao, tôi cứ nghĩ và nhớ về món bánh tráng Bình Định. Có lẽ là bởi không ở nơi đâu bánh tráng lại đa dạng và có thể ăn vào mọi dịp như “xứ nẫu”.

Gặp lại thanh xuân

Gặp lại thanh xuân

(GLO)- Tôi từng thấy chị gái mình đứng thật lâu trước tấm gương. Lúc đầu, tôi cứ ngỡ chị đang nhìn xem có vết nám nào trên mặt như một sự lo âu thường thấy của phụ nữ nhưng không phải.

Gia tài của cha

Gia tài của cha

(GLO)- Hoài niệm về ký ức quãng đời sống cùng cha mẹ, anh chị em chúng tôi thường nhắc đến gia tài của cha-di sản truyền thế hệ, chất keo kết dính tình thủ túc dường như chẳng có nỗi buồn.

Nhớ khói đốt đồng

Nhớ khói đốt đồng

(GLO)- Mỗi khi tiết trời chuyển mình vào hạ, tôi lại chộn rộn một nỗi nhớ không tên. Tôi nhớ quê, nhớ cánh đồng, nhớ mùi khói đốt đồng lan trong gió chiều nhè nhẹ. Đó là mùi của đất, của nắng, của thời gian và tuổi thơ nơi đồng bãi.

Bên chiếc cầu thang nhà dài

Bên chiếc cầu thang nhà dài

(GLO)- Ngày trước, khi đến buôn Đôn (Đắk Lắk), tôi được ngắm nhìn những ngôi nhà dài bằng gỗ lâu niên của người Ê Đê đẹp đến nao lòng. Ấn tượng đầu tiên là 2 chiếc cầu thang dẫn lên nhà sàn còn in đậm vết thời gian.

Vấn vương bông gòn

Vấn vương bông gòn

(GLO)- Trong vườn còn sót lại một cây gòn. Đến mùa, chúng bung ra những bông nhẹ bẫng, mềm như mây trắng vắt ngang trời, theo gió tản mát muôn phương.

Nẻo về tháng Tư

Nẻo về tháng Tư

(GLO)- Bước chân trên dải biên cương một ngày tháng Tư nắng đượm, tôi thốt nhiên nhớ tới mấy câu thơ của Nguyễn Bình Phương: “Những cột mốc vùng biên bóng trải xiêu xiêu/Dãy núi oằn lên từng nhịp thở”.

Gió đồng mùa hạ

Gió đồng mùa hạ

(GLO)- Gió từ cánh đồng quê lại thổi tràn qua ô cửa nhỏ, mang theo hương thơm nồng nàn của lúa non và mùi ngai ngái của đất sau cơn mưa đầu mùa.

Mùa rẫy tới

Mùa rẫy tới

Mấy ngày nay thường hay có dông vào buổi chiều. Gió ùn ùn thốc tới. Mây từ dưới rừng xa đùn lên đen sì như núi, bao trùm gần kín khắp bầu trời. A Blưn thấy ông nội lẩm nhẩm tính rồi nói mấy hôm nữa đi phát rẫy.

Hương nhãn

Hương nhãn

(GLO)- Tháng Tư về, mang theo những giọt sương tinh khôi lặng lẽ đọng trên mái nhà, ấp ôm không gian trong cái se lạnh dịu dàng của phố núi. Pleiku tỉnh giấc giữa sắc trời tĩnh lặng mà chất chứa bao xao xuyến.

Tháng Tư về nguồn

Tháng Tư về nguồn

(GLO)- Chúng tôi đến TP. Hồ Chí Minh giữa những ngày tháng Tư lịch sử, vào đúng dịp kỷ niệm 50 năm Ngày giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước.

Mưa đầu hạ

Mưa đầu hạ

(GLO)- Pleiku vào hạ không báo trước bằng cái nóng gắt gao, cũng chẳng cần đến tiếng ve râm ran hay sắc phượng rực trời. Chỉ cần một cơn mưa đầu mùa, bất chợt, ào ạt mà vô cùng êm dịu là biết hè đã chạm ngõ.

Lưu bút

Lưu bút

(GLO)- Lưu bút không đơn thuần là một cuốn sổ. Nó là nơi giữ lại cả một khoảng trời tuổi trẻ, nơi từng nét chữ đều mang theo một phần ký ức.

Mùa cá cơm

Mùa cá cơm

(GLO)- Đã mấy bận đến xã Nhơn Lý (TP. Quy Nhơn, tỉnh Bình Định), tham quan hầu hết thắng cảnh, thưởng thức đủ mọi đặc sản bậc nhất, tôi từng nghĩ mình am tường vùng đất này lắm. Vậy mà, khi lang thang đến bến cá Nhơn Lý, tôi mới nhận ra những gì mình biết chỉ lớp vỏ bên ngoài.