Bí mật của khu rừng

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
0:00 / 0:00
0:00
  • Nam miền Bắc
  • Nữ miền Bắc
  • Nữ miền Nam
  • Nam miền Nam
(GLO)- Tôi biết mình không có một quyền năng nào để hiểu được bí mật của một khu rừng nhưng thâm tâm luôn nghĩ về điều đó.

Ẩn trong hình vóc của tầng tầng lớp lớp cây lá phủ xanh là gì đây? Những sống động thanh âm của loài chim lạ, một giấc ngủ vùi của nhành hoa hay đó chỉ là những giăng mắc tơ vương của bờ sương lạnh? Rừng cũng như vạn vật giữa trời đất này, hẳn đều ôm bí mật của riêng chúng mà sống với tháng năm.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Minh họa: HUYỀN TRANG

Nếu chỉ định nghĩa mộc mạc về rừng bằng câu hát “có một cây là có rừng” thì bao quanh nơi tôi sống là những khu rừng nhỏ. Nhớ những chiều từ trường trở về ngôi nhà trong xóm vắng, ngang qua cánh rừng và những trảng cỏ ven hồ, tôi thấy mặt trời đỏ lựng đỗ bến xuống chân trời xa thẳm, hắt những tia sáng rực qua vòm cây thưa. Nhất là vào mùa khô, rừng chiều ánh lên từng mảng lớn. Tôi thường gọi đó là thứ ánh sáng vội vã vì từ tháng 10 trở đi là ngày vào đêm rất nhanh.

Nhưng bây giờ, núi đồi đang cữ mưa dầm, khu rừng nhỏ bỗng xanh và mịt mùng hơn. Thật đúng là “ở đây buổi chiều quanh năm mùa đông”. Cái lạnh lẽo giữa kỳ nghỉ hè chắc chỉ có mảnh đất hai mùa mưa nắng mới hiểu được. Thỉnh thoảng có việc, tôi đi đi về về trên con đường rừng gió nấc từng cơn ấy, vừa cố chạy thật nhanh để tránh một cơn mưa lớn vừa nghĩ về bí mật của một khu rừng.

Từ những hạt mầm, cây cối dần cao vút lên. Hẳn là cánh rừng nhỏ của tôi cũng bắt đầu như thế. Nhiều khi tôi không hiểu nổi mình, đã sẵn mang một niềm trống trải mà lại thích đi tìm cái mênh mông vô định của rừng đồi. Có lẽ vì những ngày chưa thể đi đâu xa hơn, trong khi chỉ vài bước chân ra khỏi cổng là nghe được tiếng thở của lá cành.

Một cánh rừng có thể trông ra con đường nhựa, ngôi làng, như thể nó chưa bao giờ muốn ngăn cách với phố đông, nhưng cái tĩnh mịch thì rừng một đời riêng mang, lúc đặc sánh lúc tan ra, không lẫn vào đâu được.

Tôi thích nhìn một cánh rừng ngay khi cơn mưa vừa dứt. Đã bớt mịt mùng, thâm u, khí trời tinh sạch lẫn vào cây rừng như cứu rỗi tâm hồn con người. Tôi tưởng tượng đến cảnh mình có mặt giữa rừng lúc ấy, với bàn gỗ và một chiếc ghế tựa, một tấm giấy mỏng-loại người ta vẫn thường dùng để biên thư. Thêm một cái gì hệt như gờ cửa sổ. Tôi ngồi đó, viết và viết. Như thể trong thời khắc ấy, cuộc sống mới thực sự bắt đầu. Tôi cũng không biết có phải chỉ trong sự tĩnh lặng hoàn toàn thì con người ta mới có thể bắt đầu một việc gì đó hay không.

Cũng là cây, là gió nhưng chẳng có một khu rừng nào giống hệt khu rừng nào cả. Bằng cái màu xanh không đơn điệu, rừng tự nó là niềm thương mến với những người sống giữa núi đồi, ít nhất là đối với tôi. Ngày đẫm mưa, rừng không ánh lên vẻ hân hoan nhưng đủ khiến ta cảm thấy dễ chịu mà không cần phải cố gắng để hòa hợp.

Con người mình từ hình hài cha mẹ ban cho, lớn lên gắn với nhiều bổn phận, đôi khi phải sống gò theo những chiều kích của cuộc đời mà đâu phải lúc nào cũng dễ dàng hòa hợp với môi trường mà mình có mặt. Chính bởi vậy mà lòng ta tự nhiên muốn hé mở khi gần gụi với thiên nhiên. Dù giữa thinh không, ta gần như không nắm bắt được gì và cũng chẳng cố nắm giữ điều gì.

Tôi đã nghe và luôn tin vào nghị lực của một khu rừng. Như cánh rừng thông nơi tôi sống luôn thẳng ngời những thân cây. Tôi nhìn thấy sức sống ở đó và niềm hy vọng cũng khởi dâng từ đó. Bao nhiêu mưa giông chớp giật nhưng từng thân cây vẫn sừng sững, không thách thức mà cũng không hờn dỗi đất trời. Vạn vật trên đời đều có cách để tự trưởng thành. Như quả ổi non xanh trên cành phải chịu những cái bấm tinh nghịch của bọn trẻ để lớn lên và lặng lẽ chín.

Rừng cũng vậy! Cái im lắng triền miên ấy chính là sự sống cao quý nhất mà tôi có thể thấy được ở một khu rừng. Không cây nào cố giành giật sự sống của cây nào. Chỉ là, mỗi cây sẽ tự định đoạt mình bằng sức mạnh tự thân. Dù nắng cỗi hay mưa dầm, ấm áp hay lạnh lẽo thì những thân cây vẫn gần nhau, quyết không xô đẩy, chen lấn nhau. Và tôi cũng tin rằng, đứng giữa một cánh rừng như thế, con người ta cũng không còn bận lòng đến chuyện phải tìm cách để bảo vệ mình nữa.

Một khu rừng không thể khiến cho ai trở nên hoang dại ngay cả khi ta đã mệt nhoài với những sắp đặt của cuộc sống văn minh. Những ngày gần như không có một ý tưởng gì mới mẻ trong đầu, tôi lại nghĩ đến rừng và muốn đi về hướng đó, như nghe ai nói vẳng bên tai, nhắc đi nhắc lại câu nói: “Ngay khi có thể, hãy đi vào rừng”. Những ngày qua, phố núi chìm trong mưa, gió nấc từng cơn. Đó cũng là những ngày mà tôi sống chậm rãi, không kế hoạch, không lịch trình và cũng không có việc làm nào câu thúc.

Tôi không giỏi làm bánh, cắm hoa hay đan len nên thành ra ngày dài thêm. Câu hỏi về bí mật của một khu rừng vẫn luôn có cớ để thường trực thêm. Mãi mãi, tôi không thể biết. Cũng như sẽ không bao giờ biết được bí mật của một trái tim. Hẳn vì thế mà một nhà thơ từng viết: “Cây nói bằng im lặng/người nói bằng niềm riêng”.

Có thể bạn quan tâm

Tháng Chín yêu thương

Tháng Chín yêu thương

Ngày đầu tiên của tháng Chín, tôi đi trong nắng thu vàng mà lòng trào dâng nhiều cảm xúc. Xin gửi lời chào tháng mới yêu thương, với Tết Độc lập của dân tộc và những ngày đầu đến trường sau kỳ nghỉ hè.

Chòi rẫy

Chòi rẫy

(GLO)- Trong rẫy của người Jrai bao giờ cũng có một cái chòi. Sau khi thu hoạch nông sản, tất cả sẽ được cất giữ tại chòi rẫy.
Thương những bờ xanh

Thương những bờ xanh

(GLO)- Từng có những bờ xanh thật xanh, mãi cứ ngời biếc ở một khoảng nào đó trong tâm thức chúng tôi, những đứa trẻ đã từng lớn lên giữa trong lành xa xưa ấy.
Nhà

Nhà

(GLO)- Bạn từ phố về quê chơi. Suốt đêm đầu tiên, tôi nghe tiếng bạn trở mình, lục đục đi ra, đi vào. Sáng dậy, mắt bạn đỏ kè, ngồi uống cà phê còn ngâm nga câu: “Thức đêm mới biết đêm dài”.
Ngóng mẹ đi chợ về

Ngóng mẹ đi chợ về

(GLO)- Ngóng mẹ đi chợ về luôn là cả một niềm yêu thích với tuổi thơ của chị em chúng tôi. Mỗi lần mẹ đi chợ là chị em mau mải chạy ra cổng hoặc tận đầu ngõ, trốn dưới một bóng cây nào đó và mắt thì cứ liên tục ngóng ra phía mẹ đi về.
Chuyện tình ở xóm Đá Côi

Chuyện tình ở xóm Đá Côi

“Đá Côi”, tên xóm có từ khi nào không ai biết, kể cả ông Sáu, người lớn tuổi nhất vùng lớn lên từ thời Pháp thuộc, trải qua 20 năm kháng chiến chống Mỹ, giờ vẫn còn trụ lại với bà con nhiều thế hệ.
Ngồi ngắm sương mù

Ngồi ngắm sương mù

(GLO)- Nhiều lần, tôi thấy mình cứ nhớ thương một thứ gì đó rất mơ hồ, hình như là sương mù. Bạn tôi cười bảo: “Sương mù ở đâu mà chẳng có, ngay trong thành phố này, cứ thức dậy thật sớm để chạy bộ ven hồ, trong công viên... là thấy được sương mù giăng tầng tầng lớp lớp”. 
Làng tôi

Làng tôi

(GLO)- Chuyến về quê lần này, tôi theo vợ chồng chú em Huỳnh Văn Hòa ra ruộng mướp vào một sáng mùa hè để tận hưởng không gian thoáng đãng cùng người làng tôi, đất làng tôi.
Ngày hè đã xa

Ngày hè đã xa

(GLO)- Khi những cơn gió Lào bắt đầu xao xác rặng tre gầy, cái ran rát đã cảm nhận được trên da thịt cũng là lúc ngày nghỉ hè chính thức bắt đầu.
Nhớ thu xưa

Nhớ thu xưa

(GLO)- Ngày ấy, khi những cây mù u trong vườn nhà nở chùm hoa trắng phảng phất hương thơm thì tôi biết trời đã sang thu.
Thân thương quà tặng

Thân thương quà tặng

(GLO)- Tặng quà và nhận quà là một phần trong cuộc sống của mỗi người, trong mọi nền văn hóa. Dù ở hoàn cảnh khác nhau, món quà không giống nhau, nhưng tình cảm dành cho nhau luôn là điều đáng quý.
Nỗi lo mùa mưa

Nỗi lo mùa mưa

(GLO)- Hồi trước, vào những ngày mưa dầm, má tôi thường nhìn trời mà than: Mưa vầy đồng ngập nước hết, lúa hư lấy gì mà ăn đây!
Gác bếp ngày mưa

Gác bếp ngày mưa

Nhìn cơn mưa đổ xuống như trút mà hắn thở dài. Cả tháng nay mưa liên miên. Mưa lang thang qua những mái ngói nâu trầm, rỉ rả trong từng kẽ hở của thưng ván.
Sự chân thành

Sự chân thành

(GLO)- Sau khi bố mất, bạn tôi đưa mẹ lên thành phố sống cùng. Vì vốn quen với cuộc sống nông thôn, với anh em, hàng xóm láng giềng ở quê nên bà thường bảo buồn, muốn về nhà. Con cái động viên kiểu gì bà cũng không chịu ở.

Hoàng hôn Tây Nguyên

Hoàng hôn Tây Nguyên

(GLO)- “Người đã hẹn đi về phía núi/để thấy hàng thông châm lá vào chiều/khi nỗi nhớ gối lên hoàng hôn ngủ/ta thành ngọn đá chờ trông”. Văng vẳng bên tai mấy câu thơ trong bài “Đá núi” của tác giả Lữ Hồng, khi tôi đang lặng người ngắm hoàng hôn buông nơi núi rừng Tây Nguyên hùng vĩ.
Tản mạn ngày mưa

Tản mạn ngày mưa

Mưa buồn hay vui là tự cảm nhận của mỗi người. Với tôi, mưa đem lại những khoảng lặng tâm hồn để suy ngẫm về những gì đã và đang diễn ra trong cuộc đời mình, với những vui buồn.
Hương mùa thu

Hương mùa thu

(GLO)- Miền Trung quê tôi không có mùa thu như ngoài Bắc. Nhưng ấn tượng về mùa thu trong tuổi thơ tôi là mùa thị chín vàng ươm.
Căn bếp ngày xưa

Căn bếp ngày xưa

(GLO)- Con trai tôi từ nhà hàng xóm trở về với khuôn mặt đầy nhọ. Thằng bé nhoẻn miệng cười tươi, trên tay là củ khoai lang nướng. Con đưa tay quệt ngang trán, lớp nhọ trộn lẫn với mồ hôi khiến mặt càng thêm nhem nhuốc. Chỉ bấy nhiêu thôi mà lòng tôi lại rộn lên bao xúc cảm.

Chiếc đèn bão

Chiếc đèn bão

(GLO)- Mấy hôm nay, trời mưa dầm dề khiến tôi lại nhớ tới chiếc đèn bão. Mẹ tôi nói, chiếc đèn này có mặt trong gia đình trước lúc tôi chào đời. Sở dĩ người ta gọi là đèn bão vì nó có khả năng chịu gió bão rất tốt.
Tình bạn

Tình bạn

(GLO)- Tôi có một ông bạn đã quá cố. Khi còn sống, cuộc sống gia đình ông không mấy hạnh phúc. Bù lại, ông có rất nhiều bạn.

“Như vị muối chung lòng biển mặn”

“Như vị muối chung lòng biển mặn”

(GLO)- Nhiều lần, tôi thử đứng trước những cánh đồng muối để tìm cho được vẻ đẹp lấp lánh trong những câu chuyện về đời muối. Những hạt muối đi vào đời sống, nếp nghĩ của bao người và chứa đựng cả một đại dương yêu thương.