Hoàng hôn Tây Nguyên

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- “Người đã hẹn đi về phía núi/để thấy hàng thông châm lá vào chiều/khi nỗi nhớ gối lên hoàng hôn ngủ/ta thành ngọn đá chờ trông”. Văng vẳng bên tai mấy câu thơ trong bài “Đá núi” của tác giả Lữ Hồng, khi tôi đang lặng người ngắm hoàng hôn buông nơi núi rừng Tây Nguyên hùng vĩ.
Minh họa: HUYỀN TRANG

Minh họa: HUYỀN TRANG

Tôi không nhớ mình đã ngắm hoàng hôn bao nhiêu lần, ở núi đồi, bờ biển, trong rừng sâu, trên cánh đồng năm cũ... Và hoàng hôn Tây Nguyên, tôi cũng không nhớ rõ mình đã đắm say trong thứ ánh sáng nhập nhoạng mà huy hoàng, chóng tan mà đọng sâu vào cõi nhớ bao nhiêu lần. Nhưng mỗi độ về Tây Nguyên, nếu không thể dậy sớm ngắm bình minh, ngắm những ngọn đồi nhấp nhô trong biển mây trắng xóa thì sẽ chở nhau lên một điểm cao nào đó trong lòng thành phố hoặc cao hứng có thể đưa nhau ra ngoại ô, nơi có thông reo trên đồi và sương giăng khắp lối chờ thời khắc cuối cùng khép lại một ngày dài. Buồn vui của ngày hôm ấy sẽ tự trôi vào dĩ vãng.

Hoàng hôn Tây Nguyên đẹp và say đắm lòng người, gợi lên trong tôi bao nỗi thương niềm nhớ! Đã có một thời bạn tôi không thích hoàng hôn. Bạn bảo, chỉ thích khởi đầu chứ chẳng mong kết thúc. Tôi hiểu bạn, nhưng giả sử không có kết thúc làm sao có được những khởi đầu tươi mới, đẹp đẽ và kỳ diệu hơn? Nếu không có hoàng hôn làm sao mỗi người biết trân trọng những khoảnh khắc trời còn sáng trong, nắng còn long lanh, cho đôi tình nhân nắm tay nhau đi về trên con dốc già oằn mình theo thời gian năm tháng? Sau này, khi đã trưởng thành, đã trải qua mọi cảm xúc, bạn tôi lại thích ngắm hoàng hôn.

Cũng như bạn, giây phút bầu trời chuyển màu từ khi còn nắng chiếu lung linh cho đến khi những áng mây chơ vơ trên đỉnh đồi ánh lên sắc bạc, mặt trời dần lặn sau lưng đồi để lại những cánh chim chiều nghiêng nghiêng trong vô thanh trời đất làm dâng lên trong tôi biết bao nhiêu mỹ cảm.

Ngắm hoàng hôn ở nhiều nơi trên khắp đất nước, nhưng với tôi, đẹp nhất có lẽ là hoàng hôn Tây Nguyên. Tôi thích cảm giác đắm mình trong sắc trời chiều đại ngàn; đứng nhìn thung lũng với muôn triệu đốm đèn lập lòe trong những ngôi nhà gỗ nhỏ như nấm; hai tay xoa xoa vào nhau trong ngọn gió từ bên kia hẻm núi thổi về mang theo hương gỗ thông nồng nàn, hương hoa cỏ vào mùa hay mùi đất bazan mà chỉ ai đem lòng yêu Tây Nguyên mới cảm nhận được.

Trong hoàng hôn đại ngàn, tôi thấy mình nhỏ bé như cành cây ngọn cỏ giữa không gian mênh mông bất tận; thấy mình chỉ là một phần đời bé nhỏ hữu hạn giữa cõi đất trời vô thủy vô chung. Như cây thông đứng chênh vênh trên ngọn đồi, thách thức với gió trời; như cánh chim di đập cánh chao nghiêng vẫn không bị gió xé cánh nhấn chìm xuống vực sâu hun hút.

Bây giờ, mỗi lần về với Tây Nguyên, tôi như được trở về quê hương xinh đẹp của mình. Tôi lại dậy sớm đón bình minh, chiều chiều ngắm hoàng hôn, nghe thông reo, nghe lời của gió. Về lại Tây Nguyên, tâm hồn tôi như được hồi sinh sau bao ngày chai sạn đi vì bon chen giữa chốn thị thành người đông đất chật, giữa cuộc mưu sinh hối hả vập vồ. Tây Nguyên dang tay đón tôi, ôm tôi, vỗ về tôi và chở che để tôi thấy mình bình yên sau bao mùa giông gió.

Có thể bạn quan tâm

Tiếng ve gọi hè

Tiếng ve gọi hè

(GLO)- Ai cũng từng trải qua những ngày cắp sách đến trường, cũng từng háo hức đợi tiếng ve gọi hè sang, từng bâng khuâng trước những cánh hoa phượng vĩ đầu mùa.

Vừa vặn sống

Vừa vặn sống

(GLO)- Thỉnh thoảng, trong một buổi sớm mai, nếu không phải bận bịu quá với công việc, tôi thường ngồi bên vỉa hè, dưới một gốc thông.

Gia tài của cha

Gia tài của cha

(GLO)- Hoài niệm về ký ức quãng đời sống cùng cha mẹ, anh chị em chúng tôi thường nhắc đến gia tài của cha-di sản truyền thế hệ, chất keo kết dính tình thủ túc dường như chẳng có nỗi buồn.

Nhớ khói đốt đồng

Nhớ khói đốt đồng

(GLO)- Mỗi khi tiết trời chuyển mình vào hạ, tôi lại chộn rộn một nỗi nhớ không tên. Tôi nhớ quê, nhớ cánh đồng, nhớ mùi khói đốt đồng lan trong gió chiều nhè nhẹ. Đó là mùi của đất, của nắng, của thời gian và tuổi thơ nơi đồng bãi.

Bên chiếc cầu thang nhà dài

Bên chiếc cầu thang nhà dài

(GLO)- Ngày trước, khi đến buôn Đôn (Đắk Lắk), tôi được ngắm nhìn những ngôi nhà dài bằng gỗ lâu niên của người Ê Đê đẹp đến nao lòng. Ấn tượng đầu tiên là 2 chiếc cầu thang dẫn lên nhà sàn còn in đậm vết thời gian.

Vấn vương bông gòn

Vấn vương bông gòn

(GLO)- Trong vườn còn sót lại một cây gòn. Đến mùa, chúng bung ra những bông nhẹ bẫng, mềm như mây trắng vắt ngang trời, theo gió tản mát muôn phương.

Bài học đầu đời

Bài học đầu đời

(GLO)- Mãi đến bây giờ, cánh tay tôi vẫn còn một vết sẹo. Vết sẹo đỏ ửng, kéo dài trông thật “thiếu thẩm mỹ”. Bạn bè khuyên đi xóa sẹo nhưng tôi lại không muốn. Bởi lẽ, với tôi, vết sẹo ấy gắn liền cùng kỷ niệm về bài học đầu đời.

Tháng Tư ở thành phố mang tên Bác

Tháng Tư ở thành phố mang tên Bác

(GLO)- Một ngày giữa tháng Tư, tôi có chuyến thăm TP. Hồ Chí Minh. Như tín hiệu của vũ trụ, có điều gì đó thôi thúc tôi phải về với nơi mà 50 năm về trước, cả dân tộc vỡ òa trong niềm vui của ngày đại thắng, thống nhất non sông.

Nhớ bếp lửa nhà sàn

Nhớ bếp lửa nhà sàn

(GLO)- Gần 50 năm gắn bó với vùng đất Tây Nguyên, tôi đã đi qua nhiều buôn làng, tiếp xúc với bao con người hiền lành như đất, mộc mạc như cây rừng. Và trong những buôn làng đó, từng bếp lửa nhà sàn đã để lại trong tôi ấn tượng đậm sâu với không gian đầm ấm và chân tình

Hương nhãn

Hương nhãn

(GLO)- Tháng Tư về, mang theo những giọt sương tinh khôi lặng lẽ đọng trên mái nhà, ấp ôm không gian trong cái se lạnh dịu dàng của phố núi. Pleiku tỉnh giấc giữa sắc trời tĩnh lặng mà chất chứa bao xao xuyến.

Tháng Tư về nguồn

Tháng Tư về nguồn

(GLO)- Chúng tôi đến TP. Hồ Chí Minh giữa những ngày tháng Tư lịch sử, vào đúng dịp kỷ niệm 50 năm Ngày giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước.

Mưa đầu hạ

Mưa đầu hạ

(GLO)- Pleiku vào hạ không báo trước bằng cái nóng gắt gao, cũng chẳng cần đến tiếng ve râm ran hay sắc phượng rực trời. Chỉ cần một cơn mưa đầu mùa, bất chợt, ào ạt mà vô cùng êm dịu là biết hè đã chạm ngõ.

Lưu bút

Lưu bút

(GLO)- Lưu bút không đơn thuần là một cuốn sổ. Nó là nơi giữ lại cả một khoảng trời tuổi trẻ, nơi từng nét chữ đều mang theo một phần ký ức.

Mùa cá cơm

Mùa cá cơm

(GLO)- Đã mấy bận đến xã Nhơn Lý (TP. Quy Nhơn, tỉnh Bình Định), tham quan hầu hết thắng cảnh, thưởng thức đủ mọi đặc sản bậc nhất, tôi từng nghĩ mình am tường vùng đất này lắm. Vậy mà, khi lang thang đến bến cá Nhơn Lý, tôi mới nhận ra những gì mình biết chỉ lớp vỏ bên ngoài.

Cơn mưa ngang qua

Cơn mưa ngang qua

Tiết trời vào sáng sớm khá oi nồng, nhưng bầu trời lại phủ kín một màu mây xám đục chứ không trong trẻo như mọi khi. Rồi bất chợt mưa rào rào mà không có gió, có sấm báo trước.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Mùa hoa hẹn phố

(GLO)- Thỉnh thoảng, bạn bè thời đại học ngẫu hứng gửi vào nhóm Zalo bức ảnh về một loài hoa. Dù không giải thích lời nào nhưng lập tức nhiều phản hồi, nhiều icon xuất hiện.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Món quà của chị Hai

(GLO)- Thời tiểu học, tôi khá biếng nhác việc học. Kết quả học tập của tôi năm nào cũng gần như “đội sổ”, trầy trật hết cách mới không bị lưu ban. Trong khi đó, các anh chị tôi đều học giỏi. Tuy nhiên, đọc cuốn sách 'Vượt đêm dài' của nhà văn Minh Quân do chị Hai tặng đã thay đổi cuộc đời tôi.

Tan biến giữa rừng

Tan biến giữa rừng

(GLO)- Tôi mê đắm Tây Nguyên bắt đầu từ 2 chữ “đại ngàn”. Tôi cũng đã từng mường tượng về những cánh rừng bạt ngàn, tán cây che kín không thấy ánh mặt trời, dây leo và cây bụi lấp kín không một lối mòn, muông thú chạy nhảy dưới những tán xanh.

Giai âm tiếng lòng

Giai âm tiếng lòng

(GLO)- Nếu tin rằng mọi thứ đều có nguyên do thì lý do ra đời của cây đàn guitar chắc hẳn là niềm ưu ái vô bờ mà thượng đế đặc biệt ban tặng cho con người.