Bóng người trong sương

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
0:00 / 0:00
0:00
  • Nam miền Bắc
  • Nữ miền Bắc
  • Nữ miền Nam
  • Nam miền Nam
(GLO)- Thời điểm cuối mùa hạ cũng là mùa mưa Tây Nguyên. Đâu đâu cũng mưa, mưa nhiều, độ ẩm cao, sương mù giăng đầy trời.

Cảm giác một ban mai thật sớm, thong dong đi giữa đất trời mịt mùng sương giăng thường đem đến cho con người sự khoan khoái, dễ chịu. Giữa màn sương trắng đục ấy, bao chuyện cũ mới như chập chờn thấp thoáng lẩn khuất trong hơi sương se sẽ.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Minh họa: HUYỀN TRANG

Tôi đã từng có những sớm mai đem cơm ra đồng cho mẹ. Mẹ chất dụng cụ làm đồng vào đôi quang gánh rồi cất lên vai, bắt đầu cho một ngày mới từ khi trời còn chưa sáng rõ. Mẹ gọi tôi dậy nấu cơm.

Khi trời còn tối đất, màn sương là đà buốt lạnh thấm khẽ vào da thịt, ngọn lửa vờn lên như múa giữa tranh tối tranh sáng. Bóng mẹ chìm dần rồi khuất lấp hẳn trong màn sương dày đặc. Tôi nhìn theo cái bóng mờ dần của mẹ. Nồi cơm lục bục sôi trên bếp, bọt cơm trào ra ngoài thành những âm thanh xèo xèo. Rạ rơm bị ẩm khó cháy, khói bếp quyện trong sương càng khiến đất trời thêm mờ mịt.

Những ngày có sương mù thường rất lạnh. Tôi ngồi bên bếp lửa ấm áp, nghĩ đến những bước chân của mẹ trong sương mai, đến cảnh mẹ còng lưng lò dò dưới ruộng. Chờ nồi cơm ủ trong tro bếp chín, tôi xới vào cặp lồng rồi tranh thủ mang cho mẹ để trở về kịp giờ đến lớp học. Sương vẫn bảng lảng giăng kín lối.

Ruộng đồng, sông nước, cỏ lúa huyền ảo trong làn sương đục mờ. Thấp thoáng những bóng người lom khom dưới ruộng. Tôi xuyên qua màn sương bao ngày trong sự lãng đãng đầy cảm xúc của một đứa trẻ. Lúc ấy, tôi chỉ thấy sương mai dường như làm dịu đi phần nào mồ hôi trên lưng áo mẹ.

Nhưng cũng có những thời điểm sương mù thành nỗi lo âu ám ảnh. Đó là những mùa đông có sương muối. Những đêm sương đậm dày rét buốt thấu thịt da, ai cũng lo che chắn cho cây cối và gia súc. Mẹ nhóm đống vỏ trấu sưởi ấm cho trâu bò rồi lại loay hoay hết việc này đến việc khác. Bóng mẹ chìm hẳn trong màn sương đặc quánh.

Tôi không thích những đêm sương dày như vậy, hẳn rồi. Chúng tôi ngóng tìm trong đêm mờ mịt, bóng mẹ chập chờn ẩn hiện, chỉ nhìn thôi đã thấy cái buốt giá ngấm vào thật sâu cùng với màn sương.

Một đôi lần, trong đêm thật khuya, thật tĩnh lặng, tôi cùng vài ba người bạn ngồi cũng lặng yên bên một hàng bán đồ nướng ven đường. Tôi dõi theo người bán hàng rong với chiếc rổ nhỏ cắp trên tay, cặm cụi đi trong nhập nhoạng hơi sương cùng tiếng rao trầm đục lọt thỏm vào đêm tịch mịch.

Càng về khuya, bóng đèn vàng đổ xuống mặt đường càng hắt hiu, một vẻ buồn của những phận người bé nhỏ phải dựa vào đêm để mưu sinh. Cái bóng người nhỏ nhoi bước chầm chậm trong đêm sương bàng bạc đèn vàng ấy như ám vào tôi một nỗi niềm mơ hồ, thật khó nắm bắt.

Rõ ràng nhất có lẽ là nỗi nhớ trong tôi về những ngày tháng đã từng hiện diện. Có ngọn lửa nhỏ vờn múa giữa nhập nhoạng sương mai, mơ hồ đấy nhưng thật rõ ràng, hư ảo đấy nhưng đã từng có thật. Và cả bóng mẹ tôi, cứ thăm thẳm nhập nhòa ẩn hiện hun hút trong màn sương đục mờ.

Đêm sương ướt lạnh khiến người ta ngại ra ngoài. Chẳng mấy ai muốn bước ra khỏi nhà trong tiết trời sắt se đầy sương rơi ấy, nếu không có việc thật cần. Thế mà bao đêm sương muối nặng hạt, bao sớm mai sương đổ mịt mùng, những bóng người vẫn lòa nhòa trong màn sương lạnh giá ấy mà tiến về phía ngày mai. Bao bàn chân vẫn thập thững bước thấp bước cao trong đêm để cất lên một tiếng rao lọt thỏm vào màn đêm vời vợi cuộc mưu sinh.

Cả những khuya phố xá gần như không còn một tiếng động, tiếng chổi quét đường vẫn cứa vào đêm những âm thanh của sự nhẫn nại chịu khó chịu thương. Trời thì vẫn rắc sương xuống đêm, se sắt. Thời gian trôi đi, có những bóng người trong tâm trí tôi cứ lòa nhòa ẩn hiện mãi vậy. Rồi một mai này, không biết những bóng người trong sương, vốn đã rất nhập nhòa, có mờ phai hẳn đi trong tôi hay không?

Thành phố sương mù mưa mùa chớm thu…”. Lời hát đâu đó vọng lại trong một đêm sương giăng bàng bạc. Tôi ngước nhìn phía ngọn đèn hiu hắt đổ ánh vàng xuống mặt đường loang loáng ướt, bất giác kéo cao khăn áo che cho mình bớt lạnh. Lại ước được ngồi bên một bếp lửa thật ấm, có vài món nướng thơm lựng đêm và chút hơi men ấm nóng. Tôi sẽ dõi nhìn theo những bóng người khuất dần trong hơi sương bảng lảng.

Có thể bạn quan tâm

Tháng Chín yêu thương

Tháng Chín yêu thương

Ngày đầu tiên của tháng Chín, tôi đi trong nắng thu vàng mà lòng trào dâng nhiều cảm xúc. Xin gửi lời chào tháng mới yêu thương, với Tết Độc lập của dân tộc và những ngày đầu đến trường sau kỳ nghỉ hè.

Chòi rẫy

Chòi rẫy

(GLO)- Trong rẫy của người Jrai bao giờ cũng có một cái chòi. Sau khi thu hoạch nông sản, tất cả sẽ được cất giữ tại chòi rẫy.
Thương những bờ xanh

Thương những bờ xanh

(GLO)- Từng có những bờ xanh thật xanh, mãi cứ ngời biếc ở một khoảng nào đó trong tâm thức chúng tôi, những đứa trẻ đã từng lớn lên giữa trong lành xa xưa ấy.
Nhà

Nhà

(GLO)- Bạn từ phố về quê chơi. Suốt đêm đầu tiên, tôi nghe tiếng bạn trở mình, lục đục đi ra, đi vào. Sáng dậy, mắt bạn đỏ kè, ngồi uống cà phê còn ngâm nga câu: “Thức đêm mới biết đêm dài”.
Ngóng mẹ đi chợ về

Ngóng mẹ đi chợ về

(GLO)- Ngóng mẹ đi chợ về luôn là cả một niềm yêu thích với tuổi thơ của chị em chúng tôi. Mỗi lần mẹ đi chợ là chị em mau mải chạy ra cổng hoặc tận đầu ngõ, trốn dưới một bóng cây nào đó và mắt thì cứ liên tục ngóng ra phía mẹ đi về.
Chuyện tình ở xóm Đá Côi

Chuyện tình ở xóm Đá Côi

“Đá Côi”, tên xóm có từ khi nào không ai biết, kể cả ông Sáu, người lớn tuổi nhất vùng lớn lên từ thời Pháp thuộc, trải qua 20 năm kháng chiến chống Mỹ, giờ vẫn còn trụ lại với bà con nhiều thế hệ.
Ngồi ngắm sương mù

Ngồi ngắm sương mù

(GLO)- Nhiều lần, tôi thấy mình cứ nhớ thương một thứ gì đó rất mơ hồ, hình như là sương mù. Bạn tôi cười bảo: “Sương mù ở đâu mà chẳng có, ngay trong thành phố này, cứ thức dậy thật sớm để chạy bộ ven hồ, trong công viên... là thấy được sương mù giăng tầng tầng lớp lớp”. 
Làng tôi

Làng tôi

(GLO)- Chuyến về quê lần này, tôi theo vợ chồng chú em Huỳnh Văn Hòa ra ruộng mướp vào một sáng mùa hè để tận hưởng không gian thoáng đãng cùng người làng tôi, đất làng tôi.
Ngày hè đã xa

Ngày hè đã xa

(GLO)- Khi những cơn gió Lào bắt đầu xao xác rặng tre gầy, cái ran rát đã cảm nhận được trên da thịt cũng là lúc ngày nghỉ hè chính thức bắt đầu.
Nhớ thu xưa

Nhớ thu xưa

(GLO)- Ngày ấy, khi những cây mù u trong vườn nhà nở chùm hoa trắng phảng phất hương thơm thì tôi biết trời đã sang thu.
Thân thương quà tặng

Thân thương quà tặng

(GLO)- Tặng quà và nhận quà là một phần trong cuộc sống của mỗi người, trong mọi nền văn hóa. Dù ở hoàn cảnh khác nhau, món quà không giống nhau, nhưng tình cảm dành cho nhau luôn là điều đáng quý.
Nỗi lo mùa mưa

Nỗi lo mùa mưa

(GLO)- Hồi trước, vào những ngày mưa dầm, má tôi thường nhìn trời mà than: Mưa vầy đồng ngập nước hết, lúa hư lấy gì mà ăn đây!
Gác bếp ngày mưa

Gác bếp ngày mưa

Nhìn cơn mưa đổ xuống như trút mà hắn thở dài. Cả tháng nay mưa liên miên. Mưa lang thang qua những mái ngói nâu trầm, rỉ rả trong từng kẽ hở của thưng ván.
Sự chân thành

Sự chân thành

(GLO)- Sau khi bố mất, bạn tôi đưa mẹ lên thành phố sống cùng. Vì vốn quen với cuộc sống nông thôn, với anh em, hàng xóm láng giềng ở quê nên bà thường bảo buồn, muốn về nhà. Con cái động viên kiểu gì bà cũng không chịu ở.

Hoàng hôn Tây Nguyên

Hoàng hôn Tây Nguyên

(GLO)- “Người đã hẹn đi về phía núi/để thấy hàng thông châm lá vào chiều/khi nỗi nhớ gối lên hoàng hôn ngủ/ta thành ngọn đá chờ trông”. Văng vẳng bên tai mấy câu thơ trong bài “Đá núi” của tác giả Lữ Hồng, khi tôi đang lặng người ngắm hoàng hôn buông nơi núi rừng Tây Nguyên hùng vĩ.
Hương mùa thu

Hương mùa thu

(GLO)- Miền Trung quê tôi không có mùa thu như ngoài Bắc. Nhưng ấn tượng về mùa thu trong tuổi thơ tôi là mùa thị chín vàng ươm.
Căn bếp ngày xưa

Căn bếp ngày xưa

(GLO)- Con trai tôi từ nhà hàng xóm trở về với khuôn mặt đầy nhọ. Thằng bé nhoẻn miệng cười tươi, trên tay là củ khoai lang nướng. Con đưa tay quệt ngang trán, lớp nhọ trộn lẫn với mồ hôi khiến mặt càng thêm nhem nhuốc. Chỉ bấy nhiêu thôi mà lòng tôi lại rộn lên bao xúc cảm.

Chiếc đèn bão

Chiếc đèn bão

(GLO)- Mấy hôm nay, trời mưa dầm dề khiến tôi lại nhớ tới chiếc đèn bão. Mẹ tôi nói, chiếc đèn này có mặt trong gia đình trước lúc tôi chào đời. Sở dĩ người ta gọi là đèn bão vì nó có khả năng chịu gió bão rất tốt.
Tình bạn

Tình bạn

(GLO)- Tôi có một ông bạn đã quá cố. Khi còn sống, cuộc sống gia đình ông không mấy hạnh phúc. Bù lại, ông có rất nhiều bạn.

“Như vị muối chung lòng biển mặn”

“Như vị muối chung lòng biển mặn”

(GLO)- Nhiều lần, tôi thử đứng trước những cánh đồng muối để tìm cho được vẻ đẹp lấp lánh trong những câu chuyện về đời muối. Những hạt muối đi vào đời sống, nếp nghĩ của bao người và chứa đựng cả một đại dương yêu thương.