Chiếc ghế của mẹ

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
0:00 / 0:00
0:00
  • Nam miền Bắc
  • Nữ miền Bắc
  • Nữ miền Nam
  • Nam miền Nam
(GLO)- Mùa hè năm đó, cái cây ngoài sân nhà tôi bị đổ. Cha tôi xẻ thành mấy tấm gỗ và đóng một chiếc ghế cho mẹ tôi ngồi đan áo ngoài hiên.

Hồi ấy, mẹ còn trẻ, đan khéo và nhanh. Từ lúc có chiếc ghế, mẹ được ngồi thoải mái nên việc đan áo cũng trở nên thuận tiện hơn.

Sau nhiều lần chuyển nhà, đồ đạc dần thất tán nhưng riêng chiếc ghế vẫn được mẹ mang theo như hành trang không thể thiếu. Tuy không đẹp nhưng ghế được đóng rất chắc chắn và mẹ luôn thích sử dụng nó.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Minh họa: HUYỀN TRANG

Tôi lớn lên, đi học rồi đi làm và bắt đầu dành dụm tiền gửi về nhà. Tôi muốn cha mẹ sử dụng số tiền này để mua sắm vật dụng cần thiết trong nhà. Bởi tôi rất thích thú khi nghe cha mẹ khoe với bạn bè, hàng xóm: “Đấy, thằng cu nó mua đấy, sắm đấy”. Cảm giác như mình đã trưởng thành, đã sung túc.

Nhưng một lần về thăm nhà, tôi mới thấy hình như tất cả vẫn còn nguyên vẹn như thuở nào. Chiếc áo len cũ lắm rồi mà mẹ vẫn tháo len từ chiếc áo này, áo kia ra chắp nối, đan lại. Cái quạt phải thay ốc vít mấy lần. Cái ghế cũ cũng vẫn còn và được lắp thêm 2 cái tay vịn.

Cha tôi giải thích: “Mẹ con yếu rồi, mỗi khi đứng dậy hay loạng choạng nên phải làm thêm tay để vịn”. Năm tháng qua đi, tôi thấy cái ghế khi thì thêm chỗ dựa đầu, khi thì chân ghế được táp thêm một vài thanh gỗ. Cha mẹ tôi tận dụng những mảnh gỗ nhặt nhạnh được ở đâu đó để gia cố cho chỗ ngồi thêm vững chắc.

Đêm ấy trời mưa. Tôi nằm nghĩ vì sao người già có suy nghĩ... cũ đến thế. Chỉ là một cái ghế, quá lắm là dăm bảy trăm ngàn hoặc triệu bạc, cứ cho là tiết kiệm nhưng cũng có bớt được là bao. Vậy sao cha mẹ cứ lưu luyến những món đồ cũ để rồi cả ngôi nhà toàn là những vật dụng cũ kỹ, lấy đâu ra động lực mới mẻ cho cuộc sống này.

Nhưng tôi đã nhầm. Đồ đạc đâu chỉ là vật vô tri, đâu phải cái xe chỉ để đi, cái ghế chỉ để ngồi, cây gậy chỉ để chống… Với mẹ tôi, sức khỏe ngày một giảm, xương khớp đâu còn chắc khỏe, chiếc ghế cũng biến đổi theo tuổi tác. Dáng mẹ chùng xuống. Mỗi ngày mẹ sống dựa trên ghế nhiều hơn đôi chân của mình. Chiếc ghế đã trở thành vật dụng quen thuộc, không thể thiếu với mẹ.

Rồi một ngày như bao ngày khác, tôi lên xe từ biệt ngôi nhà của mình với chuyến công tác dài ngày. Khi tôi trở về, mẹ đã không còn nữa, người vĩnh viễn ra đi để lại một cái bóng trong ký ức nơi chiếc ghế ấy. Cha tôi đã già, giờ đây một mình lặng lẽ trong căn nhà vắng.

Những sớm ban mai, những chiều nắng muộn, tôi vẫn thấy chiếc ghế ở nguyên nơi ấy, bụi thời gian bám mờ và bay lên trong ánh sáng. Tôi lại nhớ mẹ!

Rồi căn nhà cũng phải làm lại, vật dụng xưa cũ dần được thay thế để phù hợp với kiến trúc mới. Tôi biết mình sẽ chẳng thể giữ mãi được chiếc ghế cũ ấy. Chỉ nhớ rằng có lần mẹ từng dặn tôi: Cuộc sống như một chiếc áo, chật rồi thì phải thay áo mới nhưng cái còn mãi là bóng dáng nó trong ký ức của mình. Chiếc ghế của mẹ cũng vậy, nó chưa bao giờ vắng bóng trong ký ức của tôi.

Có thể bạn quan tâm

Sắc lan mùa phố

Sắc lan mùa phố

(GLO)- Người chơi lan vẫn có câu: “Kiến giả thị bảo, bất kiến giả thị thảo” (Nghĩa là: Biết thì là bảo vật, không biết thì chỉ là cỏ). Vì thế, mỗi người chơi lan sẽ có một cách ứng xử riêng với hoa.
Quê cũ

Quê cũ

(GLO)- Xe bắt đầu rẽ vào con đường bê tông rộng rãi. Trước mắt là xóm làng với những ngôi nhà cao tầng, mái lợp ngói đỏ nhấp nhô. Bên trái là cánh đồng lúa sắp vào vụ gặt, vàng ươm trải dài.

Tháng Chín...

Tháng Chín...

Tháng Chín khiến người ta nhớ và bâng khuâng khi vấn vương một tà áo trắng, một ánh mắt cười trong ngày khai giảng. Mới đó mà đã gần hai mươi năm trôi qua. Không dưng thèm bé lại, được hồn nhiên tung tăng cắp sách tới trường như thuở nào.
Hương vị của kỷ niệm

Hương vị của kỷ niệm

Hôm rồi, đứa em ở Bến Tre lên thành phố, ghé nhà thăm và tặng một bịch nhãn long nhà trồng được. Cầm bịch nhãn long trên tay mà Linh ngỡ ngàng vì có trái vỏ màu trắng, trái thì vỏ màu tím, nhãn long giờ thật lạ.
Cuốn sách bị đánh cắp

Cuốn sách bị đánh cắp

Chiếc xe khách như con trâu kiệt sức, phì phò thở hắt ra mấy lượt rồi bất động. Gã tài xế trẻ măng vặn vặn mấy cái nút, cố khởi động lại nhưng chiếc xe vẫn im ru.
Bí mật của thời gian

Bí mật của thời gian

(GLO)- Có lẽ do bản tính thích quan sát và để ý mọi thứ quanh mình nên tôi thường đặt ra những câu hỏi. Có lần, tôi đã hỏi một người bạn: “Trên đời này, có thứ gì chứa nhiều bí mật hơn thời gian?”.
Nghĩa tình hàng xóm

Nghĩa tình hàng xóm

(GLO)- Mặc dù chuyển đến nơi ở mới đã lâu nhưng thỉnh thoảng tôi vẫn về thăm những người hàng xóm cũ. Gặp nhau tay bắt mặt mừng, nói chuyện hoài không hết, tôi lại càng thấm thía hơn lời dạy của người xưa “Hàng xóm tối lửa, tắt đèn có nhau”.
Tháng Chín yêu thương

Tháng Chín yêu thương

Ngày đầu tiên của tháng Chín, tôi đi trong nắng thu vàng mà lòng trào dâng nhiều cảm xúc. Xin gửi lời chào tháng mới yêu thương, với Tết Độc lập của dân tộc và những ngày đầu đến trường sau kỳ nghỉ hè.

Thương những bờ xanh

Thương những bờ xanh

(GLO)- Từng có những bờ xanh thật xanh, mãi cứ ngời biếc ở một khoảng nào đó trong tâm thức chúng tôi, những đứa trẻ đã từng lớn lên giữa trong lành xa xưa ấy.
Nhà

Nhà

(GLO)- Bạn từ phố về quê chơi. Suốt đêm đầu tiên, tôi nghe tiếng bạn trở mình, lục đục đi ra, đi vào. Sáng dậy, mắt bạn đỏ kè, ngồi uống cà phê còn ngâm nga câu: “Thức đêm mới biết đêm dài”.
Ngóng mẹ đi chợ về

Ngóng mẹ đi chợ về

(GLO)- Ngóng mẹ đi chợ về luôn là cả một niềm yêu thích với tuổi thơ của chị em chúng tôi. Mỗi lần mẹ đi chợ là chị em mau mải chạy ra cổng hoặc tận đầu ngõ, trốn dưới một bóng cây nào đó và mắt thì cứ liên tục ngóng ra phía mẹ đi về.
Chuyện tình ở xóm Đá Côi

Chuyện tình ở xóm Đá Côi

“Đá Côi”, tên xóm có từ khi nào không ai biết, kể cả ông Sáu, người lớn tuổi nhất vùng lớn lên từ thời Pháp thuộc, trải qua 20 năm kháng chiến chống Mỹ, giờ vẫn còn trụ lại với bà con nhiều thế hệ.
Ngồi ngắm sương mù

Ngồi ngắm sương mù

(GLO)- Nhiều lần, tôi thấy mình cứ nhớ thương một thứ gì đó rất mơ hồ, hình như là sương mù. Bạn tôi cười bảo: “Sương mù ở đâu mà chẳng có, ngay trong thành phố này, cứ thức dậy thật sớm để chạy bộ ven hồ, trong công viên... là thấy được sương mù giăng tầng tầng lớp lớp”. 
Chờ mùa

Chờ mùa

(GLO)- Ông bà thường nói: Mưa lúc nào mát mặt lúc ấy! Đó là khi trời oi bức, khô hanh, chứ lê rê mãi hoài món “đặc sản” mưa cao nguyên thì quả thực là... rát mặt. Thức dậy trong tiếng mưa rơi ràn rạt trên mái hiên sau một đêm chập chờn, hẳn là nhiều người sẽ có tâm trạng chờ mùa, chờ nắng.
Bao la tình mẹ

Bao la tình mẹ

Chị không thương con như cách những người mẹ khác hay làm, nhưng chị là một người mẹ vĩ đại. Đó là những gì mà tôi và nhiều người nhìn thấy ở chị- một người phụ nữ bị thiểu năng trí tuệ, yếu thế trong xã hội.
Làng tôi

Làng tôi

(GLO)- Chuyến về quê lần này, tôi theo vợ chồng chú em Huỳnh Văn Hòa ra ruộng mướp vào một sáng mùa hè để tận hưởng không gian thoáng đãng cùng người làng tôi, đất làng tôi.
Nỗi lo mùa mưa

Nỗi lo mùa mưa

(GLO)- Hồi trước, vào những ngày mưa dầm, má tôi thường nhìn trời mà than: Mưa vầy đồng ngập nước hết, lúa hư lấy gì mà ăn đây!
Gác bếp ngày mưa

Gác bếp ngày mưa

Nhìn cơn mưa đổ xuống như trút mà hắn thở dài. Cả tháng nay mưa liên miên. Mưa lang thang qua những mái ngói nâu trầm, rỉ rả trong từng kẽ hở của thưng ván.
Sự chân thành

Sự chân thành

(GLO)- Sau khi bố mất, bạn tôi đưa mẹ lên thành phố sống cùng. Vì vốn quen với cuộc sống nông thôn, với anh em, hàng xóm láng giềng ở quê nên bà thường bảo buồn, muốn về nhà. Con cái động viên kiểu gì bà cũng không chịu ở.

Hoàng hôn Tây Nguyên

Hoàng hôn Tây Nguyên

(GLO)- “Người đã hẹn đi về phía núi/để thấy hàng thông châm lá vào chiều/khi nỗi nhớ gối lên hoàng hôn ngủ/ta thành ngọn đá chờ trông”. Văng vẳng bên tai mấy câu thơ trong bài “Đá núi” của tác giả Lữ Hồng, khi tôi đang lặng người ngắm hoàng hôn buông nơi núi rừng Tây Nguyên hùng vĩ.