Triệu năm biển dâng thành núi

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

(GLO)- Tôi sinh ra ở một làng quê ven biển, nhưng lại lớn lên ở miền cao nguyên với đồi núi trập trùng. Không biết có phải do cái gốc gác hình thành con người mình hay không, mà khi chon von trên lưng chừng trời mây, tôi vẫn mường tượng về những chân trời ăm ắp sóng.

Ngồi trước biển, bao la và xanh thẳm, tôi thường thấy mình thật bé nhỏ. Không hẳn là cảm giác đối lập về hình dáng, mà có lẽ, đó là sự đối lập trong tâm tưởng, trước một thế giới quá rộng lớn và đầy bí ẩn. Hơn 2/3 diện tích trên bề mặt trái đất này là biển. Nếu không có biển, chắc chắn thế giới sẽ nhỏ bé và chật chội đi nhiều phần. Không có biển, thế giới hẳn sẽ vắng khuyết đi vô vàn những câu chuyện liên quan đến biển. Mà lạ thay, tôi thường thấy những câu chuyện liên quan đến biển là lãng mạn, đẹp và buồn.

Tôi từng nghĩ về cái kết trong truyền thuyết trăm trứng. Nhân duyên khiến cho cha Rồng và mẹ Tiên, người ở miền nước thẳm lại nên duyên với kẻ mãi chốn non cao. Và cuối cùng, tập quán ngấm sâu trong hồn cốt khiến họ mỗi người đưa con về một ngả, thành một cuộc chia ly buồn bã ngay tự thuở hồng hoang. Cái thuở mà mặt đất thậm chí chưa từng in dấu chân người ấy, tôi đã hình dung người cha đem con đi về hướng biển như thế nào trên đôi chân mình.

Bằng trí tưởng tượng không giới hạn, loài người lúc ấy hoặc là có thêm đôi cánh hoặc là đầy phép thần thông. Họ hô phong hoán vũ, đi lại trong chớp mắt và giải quyết những việc khó khăn chỉ bằng một cái vẫy tay. Người cha trong truyền thuyết cùng những người con của mình đi về biển có lẽ cũng bằng những phép thần thông, chỉ trong chớp mắt như vậy.

Nhưng rồi, một ngày nọ, tôi đã òa lên khi biết được rằng, thuở xa xưa, biển đã từng rộng lớn hơn gấp nhiều lần ngày nay, thậm chí những dải núi rất cao, xa xưa ấy đã từng là biển.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Minh họa: HUYỀN TRANG

Chúng tôi dừng chân trên một đỉnh đèo có độ cao hơn 700 m so với mực nước biển. Ngay chỗ cao nhất của con đèo được đặt một tấm pa nô vẽ những sinh vật biển rất sống động cùng với dòng chữ “Đèo Mã Phục khoảng 260 triệu năm trước”.

Được biết, các chuyên gia địa chất đã nghiên cứu được rằng: Khoảng 260 triệu năm trước, khu vực quanh con đèo có nhiều núi lửa hoạt động ngầm dưới biển, dung nham núi lửa phun trào trong nước biển bị nguội đột ngột tạo thành các cầu gối xếp chồng lên nhau. Một cơn đại địa chấn nào đó đã đẩy chúng lên thành các dãy núi như ngày nay. Các nghiên cứu về địa chất đã chứng minh về cả hình khối và màu sắc của đá ở đây đều liên quan đến sự thay đổi và tiến hóa của trái đất, từ biển thành núi.

Tôi đã liên tưởng ngay đến miền cao nguyên nơi mình đang sống. Các nhà khoa học nhận định rằng, vùng đất Tây Nguyên trước đây cũng đã từng là biển. Việc phát hiện những dấu tích như là minh chứng cho nhận định ấy đã củng cố thêm cơ sở để tin vào sự tạo tác kỳ diệu của thiên nhiên. Dẫu cho điều ấy mãi là bí ẩn, bởi chúng ta không thể nào trở về quá khứ để có thể tận mắt chứng kiến, nhưng niềm tin đôi khi khiến con người được sống thêm những trạng cảm, làm đầy đặn thêm đời sống của mình.

Biển đã lùi xuống một tầng thẳm sâu nào đó, nhưng vẫn để lại cho cao nguyên những con sông con suối, những ghềnh thác len lỏi uốn mình qua đá núi vực sâu. Nhờ vậy mà những người luôn khát khao sóng nước như tôi, ngồi nhìn mặt hồ lao xao trong nắng mai, khi mặt trời vừa ló rạng sau dãy núi, lòng đã như nghe thấy ngàn vạn lớp sóng nối nhau lớp lớp từ xa tít tận chân mây.

Một ngày, tôi lại về với biển. Từ xa đã nghe trong gió vị mặn mòi thân thuộc. Người làng chài nước da nâu giòn khỏe khoắn, nụ cười nhân hậu như ngàn đời chắt ra từ vị mặn biển khơi.

Cảng cá buổi sớm vẫn náo nhiệt cảnh bán mua thường nhật. Biển khơi chứa đầy bí ẩn, cả giông tố cũng chất chứa đầy rẫy những hiểm nguy. Nhưng rồi lòng biển khơi rộng lớn, từ thuở hồng hoang đã đón những đứa con theo cha về nương náu, lập xóm lập làng, làm nên một phần quê hương đất mẹ.

Bình minh ngàn đời luôn bắt đầu từ phía biển. Lúc giông bão, khi yên bình, biển khiến bao người mê đắm khát khao. Thi ca, nhạc họa ra đời từ cảm hứng về biển không thể nào đếm xuể, bởi đó luôn là những cảm hứng tươi nguyên mỗi lần chạm mình vào hương gió mặn mòi, ngồi lặng nhìn và nghe âm thanh của sóng nối nhau lớp lớp lăn mình vỡ òa trên mặt cát. Rồi triệu triệu năm sau, chân mây xa thẳm trước mắt tôi kia có thành dãy núi treo lơ lửng một mặt trời?

Tôi bắt đầu những ký tự của riêng mình “Ngàn năm sau đá sẽ mòn/Triệu năm sau biển dâng thành núi/Bao nhiêu năm sau loài người vẫn yêu nhau”.

Có thể bạn quan tâm

Vệt nắng

Vệt nắng

Chiều nào cũng vậy, gã lọc cọc đạp chiếc xe già nua, bánh trước lỏng lẻo hơi lệch sang bên phải, cứ thế khật khưỡng đi trên con đường dẫn về phía công viên.

Mùa dã quỳ xanh lá

Mùa dã quỳ xanh lá

(GLO)- Những ngày này, dạo quanh các cung đường từ xã Đak Đoa về phường Pleiku, từ xã Bàu Cạn đi xã Ia Dom, thi thoảng, tôi gặp những vạt dã quỳ mướt xanh vươn mình đón gió. Lại thấy, mùa dã quỳ xanh lá ngân hoài một vẻ đẹp riêng.

Gánh cá của mẹ

Gánh cá của mẹ

(GLO)- Sáng sớm, khi chú gà trống choai cất tiếng gáy đầu tiên hòa vào tiếng thuyền chài khua nước ngoài sông, mẹ đã thức dậy. Bên ánh lửa bập bùng từ bếp củi, mẹ lặng lẽ chuẩn bị cho một ngày ra chợ. Hôm nay, mẹ lại gánh cá ra chợ huyện.

Khoảng trời quê

Khoảng trời quê

Mẹ vợ tôi, bà ngoại của 2 con trai của tôi, luôn miệng thắc mắc, ở thành phố lạ nhỉ, lúc nào cũng đông như mắc cửi và đèn điện như sao xa.

Sau cơn mưa

Sau cơn mưa

(GLO)- Với nhiều người, tự thân mưa đã gợi nỗi sầu, như một sự bất an, là niềm không mong đợi. Dẫu thế, như cỏ cây, cuộc đời mỗi người chẳng phải từ cơn mưa mà lớn khôn lên, những trải nghiệm cứ thế mà lấp đầy.

Dòng sông tuổi thơ

Dòng sông tuổi thơ

(GLO)- Ai cũng có tuổi thơ gắn bó với quê hương xứ sở, nơi chôn rau cắt rốn, nơi cuộc đời sâu nặng nghĩa tình với ông bà, cha mẹ, xóm giềng hay những gì thân thuộc nhất. Với tôi, tuổi thơ cũng từng gắn bó với dòng sông quê hương. Ấy là dòng sông Minh.

Ảnh minh họa. Nguồn internet

Nuôi chữ, dưỡng tâm

(GLO)- Con người có quá nhiều đam mê mà một ngày thời gian được mặc định sẵn và phải chia đều cho những việc khác nhau. Cân bằng được mọi thứ, thật chẳng dễ dàng gì. Và cuối cùng thì những gì mình cho là quan trọng nhất thường được ưu tiên. Với riêng tôi, sự ưu tiên đó là niềm vui bên con chữ.

Một thời hương mía…

Một thời hương mía…

(GLO)-Từ con ngõ quen thuộc, tôi hướng mắt ra cánh đồng, thu vào bạt ngàn màu xanh của mía, bắp, đậu, khoai lang... Mỗi mùa một sắc điệu, trù phú và no đủ. Nếu ai đó từng gắn bó với mảnh đất này như tôi sẽ nghe tim mình thổn thức, thấy lòng xốn xang khi bao ký ức luyến thương thầm gọi, tìm về.

Chiêng ngân lòng phố

Chiêng ngân lòng phố

(GLO)- Sương còn an nhiên trên từng ngọn cỏ. Dãy núi phía trước nhà hiện ra mờ mờ. Đâu đó, vẳng trong thung sâu, gà rừng đã cất những thanh âm đầu tiên kéo bình minh vượt qua sườn đồi để chào một ngày mới.

Mùa hạ bình yên

Mùa hạ bình yên

(GLO)- Tôi thường kết thúc một buổi tối bằng vài phút ngồi yên trước khi đặt mình vào giấc ngủ. Ánh sáng của bóng đèn đêm phả dịu xuống là một bối cảnh nhẹ nhõm cho những nghĩ ngợi còn đọng lại sau cùng khi ngày vừa trôi.

Chạm vào sách

Chạm vào sách

(GLO)- Tôi có thói quen đọc sách từ hồi còn nhỏ. Cứ đi đâu, làm gì thấy thuận tiện là tôi mang sách theo cùng. Trên chuyến tàu Bắc-Nam hay trên chuyến xe đường dài, trong ba lô của tôi luôn có một vài cuốn sách mới mua hay đọc nửa chừng.

Vườn xưa mùa trái rụng

Vườn xưa mùa trái rụng

(GLO)- Tôi từng nghe âm thanh ấy khi ngồi dưới một tán cây xoài sẻ sau vườn, nơi má tôi phơi áo, con mèo nằm duỗi mình trên bậu cửa và tuổi thơ tôi trôi qua như một dòng nước mát lành.

Những mùa sen

Những mùa sen

(GLO)- Tôi có một thời thơ ấu sống bên đầm sen Đồng Tháp Mười. Những buổi chiều mùa hạ, các anh chị chèo chiếc xuồng nhỏ đưa tôi ra một đầm nước mênh mông với ngập tràn màu sen hồng chấp chới, ngan ngát hương thơm.

Khi phố mùa hoa

Khi phố mùa hoa

(GLO)- Nơi nắng mưa chia 2 mùa rõ rệt, giao của mùa là những phố màu hoa. Không còn gió se mát hanh hao trên nền trời xanh ngắt, cái nóng oi hầm bắt đầu cho một ngày như sớm hơn thường lệ. 

Bước chậm, thở sâu

Bước chậm, thở sâu

(GLO)- Người xưa có câu: “Dục tốc bất đạt” (nghĩa là nếu muốn nhanh chóng thành công mà lại nóng vội thì sẽ không đạt kết quả). Còn bây giờ, mọi người thường bảo nhau, muốn nhanh thì phải từ từ.

Ru ta dịu dàng

Ru ta dịu dàng

(GLO)- Hôm đi tập huấn chuyên môn, tôi gặp lại Mây, cô bạn chung phòng ký túc xá hồi đại học. Suốt buổi hàn huyên, Mây cứ đăm đăm nhìn tôi, đôi mắt nói nhiều hơn cả những lời tâm sự.

Lưu bút học trò

Lưu bút học trò

(GLO)-Tháng 5, nắng bắt đầu rót mật lên từng kẽ lá. Màu nắng ấm nồng như lời thì thầm của thời gian, nhắc nhở chúng tôi rằng, ngày chia tay thầy cô, bè bạn đang đến thật gần. Trong lòng mỗi chúng tôi, dường như có một khoảng trống dần mở ra, khoảng trống của bao điều chưa kịp nói, chưa kịp làm.

null