“Một thoáng ưu tư”

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- Trong cái hạnh phúc bình thản của một sớm cà phê ven hồ, tôi ngồi đối diện với chính mình, phút chốc này cảm như đã già đi mà cũng vừa trẻ lại.

Tôi thấy đời mình giống một cuốn tùy bút mà người viết đã chọn lối kể theo trình tự thời gian, để cho những câu chuyện, những ý nghĩ được nối dài và có thể đứt đoạn ở bất kỳ một trang nào đó.

Bông cúc nhỏ lay nhẹ bên bờ đá tựa hồ “một thoáng ưu tư”, cái sắc vàng nhờ nhạt rướn lên như cố làm đẹp cho một buổi sáng. Đó là lần đầu tiên tôi chứng kiến “một tia nắng” dẫu mong manh từ mặt đất hắt lên chứ không phải thứ ánh sáng mà mặt trời vẫn thường rọi xuống nhân gian. Một bông hoa không biết lúc nào màu sẽ phai, con người mình cũng thế thôi, biết đâu giới hạn của cuộc đời. Ngẫm hoa rồi nghĩ lại mình, tôi thấy bạn bè hay nhắc nhau rằng: “Hãy là chính mình”, “Trở về với chính mình” hay “Hạnh phúc được là chính mình”… Lẽ nào, càng sống ta càng đi xa bản thân đến thế hay sao?

Bông cúc nhỏ lay nhẹ bên bờ đá tựa hồ “một thoáng ưu tư”, cái sắc vàng nhờ nhạt rướn lên như cố làm đẹp cho một buổi sáng (ảnh internet)

Bông cúc nhỏ lay nhẹ bên bờ đá tựa hồ “một thoáng ưu tư”, cái sắc vàng nhờ nhạt rướn lên như cố làm đẹp cho một buổi sáng (ảnh internet)

Hôm rồi, một người bạn cho tôi hay, nếu mình sinh năm 1992 (Nhâm Thân) thì phải đến năm 2052 mới lặp lại “Nhâm Thân”, nghĩa là trọn một chu kỳ 60 năm “lục thập hoa giáp”. Có lẽ cũng vì thế mà nhạc sĩ Y Vân mới viết bản “60 năm cuộc đời”. Người xưa quan niệm, trong chừng ấy thời gian, thường có mấy giai đoạn đáng kể như sau: tuổi nhỏ lo việc trau dồi, 30 tuổi nên bắt đầu tính chuyện lập thân, 40 tuổi phải hiểu rõ mình, 50 tuổi hiểu đời và biết thuận theo lẽ đời; còn tuổi 60 đã phải thấu suốt nhiều chiều, điềm đạm-rộng lượng-cảm thông chứ không còn xốc nổi. Tôi ở ngay vào khoảng giữa tuổi “lập thân” và “biết rõ mình” nên trong những ngày nhìn đâu cũng thấy niềm vui mà vẫn ngập ngừng như đứa trẻ ham nhảy lò cò ngoài sân mà trong lòng không ngớt lo sợ tiếng mẹ gọi về. Tôi vẫn đợi một hình dung về cái gọi là “biết rõ mình”.

Biết mình là chuyện tưởng dễ mà khó. Tôi nhớ nhà văn Nguyễn Ngọc Tư từng viết trong cuốn “Biển của mỗi người”, đại ý là phải cẩn trọng với từ “biết”. Theo đó, có thể hiểu rộng ra, biết nghĩa là phải thấu suốt chứ không hẳn chỉ là sự nghe thấy, nhìn thấy và trông chờ vào những cảm nhận đơn thuần. Vậy chứng tỏ tôi còn hoang mang lắm. Càng sống càng bối rối, không rõ mình của hiện tại đã là phiên bản tốt nhất của mình hay chưa. Tâm tư này, gương mặt này đã biết sống tròn đầy hay chưa, đã đủ rắn rỏi để kháng cự lại những hạn hẹp, trái khuấy của mình, của đời hay chưa. Và hơn hết là đã được sống một cuộc sống đúng như mình mong muốn hay chưa.

Lắm lúc, con người ta đau khổ, không phải vì đã thôi yêu đời mà chỉ bởi trong cảnh ngộ của họ, chưa biết phải sống tiếp như thế nào để tốt hơn, vui hơn và có ý nghĩa hơn. Cứ ngỡ hiểu mình là nấc thang khởi đầu để bước vào đời. Nhưng xem ra, phải mất rất nhiều thời gian để nhận biết bản thân, xem thử ta mạnh yếu ở đâu, thẳm sâu muốn gì và đâu là điều thật sự cần thiết cho đời sống của mình. Cũng không thể vui mãi với cái dáng điệu bên ngoài. Dù gì, hiểu mình để sống với con người thật của mình vẫn hạnh phúc hơn. Và hơn thế, chỉ khi hiểu rõ giới hạn của bản thân trong sở học vô tận thì mới tiết chế và quân bình được, mới không tự đặt mình cao hơn người khác.

Sau sự hiểu, tôi nghĩ, việc dám trở thành chính mình là một lựa chọn đầy can đảm. Nghe có vẻ mâu thuẫn khi mình vốn đã là mình mà lại còn phải vượt qua bao chướng ngại để sống đúng là mình. Nhưng rõ ràng, thật khó để được sống như mình mong muốn mà không phải dùng dằng, đấu tranh nội tâm trước những hơn thua, được mất của một cuộc đời mà mưu sinh cũng là lẽ sống. Phải vậy không mà chính nhạc sĩ Dương Thụ cũng từng nói: “Để trở thành chính mình là liêm sỉ của một con người, là rất khó, nhưng không phải là không thể. Và đó cũng là một lựa chọn tốt nhất trong tất cả những gì chúng ta có thể lựa chọn trong cuộc đời này”.

Chỉ “một thoáng ưu tư” mà chữ nghĩa đến dông dài. Tôi rời quán nhỏ, giọt đắng cuối cùng đã cạn đáy ly. Thật ngại khi thấy tuổi 30 của mình vẫn còn nhiều hoài nghi và ngộ nhận. Tôi về nhưng trong tâm trí còn muốn nối dài thêm những nghĩ suy. Biết rõ mình nghĩa là có chính kiến, có sự tin cậy vào những điều đáng tin cậy, dám sống hết mình dù sôi nổi hay khuất lấp để có được chút vốn liếng ít ỏi cho đời mình. Hiểu mình để hiểu đời và hiểu đời cũng là cách để hiểu mình thêm. Tôi thấy bản thân mỗi người là một ô cửa, từ đó ta ra đi và cũng từ đó, ta trở về.

Có thể bạn quan tâm

Chiêng ngân lòng phố

Chiêng ngân lòng phố

(GLO)- Sương còn an nhiên trên từng ngọn cỏ. Dãy núi phía trước nhà hiện ra mờ mờ. Đâu đó, vẳng trong thung sâu, gà rừng đã cất những thanh âm đầu tiên kéo bình minh vượt qua sườn đồi để chào một ngày mới.

Mùa hạ bình yên

Mùa hạ bình yên

(GLO)- Tôi thường kết thúc một buổi tối bằng vài phút ngồi yên trước khi đặt mình vào giấc ngủ. Ánh sáng của bóng đèn đêm phả dịu xuống là một bối cảnh nhẹ nhõm cho những nghĩ ngợi còn đọng lại sau cùng khi ngày vừa trôi.

Chạm vào sách

Chạm vào sách

(GLO)- Tôi có thói quen đọc sách từ hồi còn nhỏ. Cứ đi đâu, làm gì thấy thuận tiện là tôi mang sách theo cùng. Trên chuyến tàu Bắc-Nam hay trên chuyến xe đường dài, trong ba lô của tôi luôn có một vài cuốn sách mới mua hay đọc nửa chừng.

Vườn xưa mùa trái rụng

Vườn xưa mùa trái rụng

(GLO)- Tôi từng nghe âm thanh ấy khi ngồi dưới một tán cây xoài sẻ sau vườn, nơi má tôi phơi áo, con mèo nằm duỗi mình trên bậu cửa và tuổi thơ tôi trôi qua như một dòng nước mát lành.

Ngoái nhìn thương nhớ

Ngoái nhìn thương nhớ

Mỗi lần ngang qua góc phố nhỏ ấy, mình đều sẽ sàng ngoái đầu nhìn lại ngôi nhà ba tầng cũ kĩ và hàng cây bằng lăng đang đến mùa trổ hoa vun tán tròn no đủ mãi khiến cho bao người ngẩn ngơ theo sắc màu tim tím đến lạc lối về.

Bước chậm, thở sâu

Bước chậm, thở sâu

(GLO)- Người xưa có câu: “Dục tốc bất đạt” (nghĩa là nếu muốn nhanh chóng thành công mà lại nóng vội thì sẽ không đạt kết quả). Còn bây giờ, mọi người thường bảo nhau, muốn nhanh thì phải từ từ.

Ru ta dịu dàng

Ru ta dịu dàng

(GLO)- Hôm đi tập huấn chuyên môn, tôi gặp lại Mây, cô bạn chung phòng ký túc xá hồi đại học. Suốt buổi hàn huyên, Mây cứ đăm đăm nhìn tôi, đôi mắt nói nhiều hơn cả những lời tâm sự.

Lưu bút học trò

Lưu bút học trò

(GLO)-Tháng 5, nắng bắt đầu rót mật lên từng kẽ lá. Màu nắng ấm nồng như lời thì thầm của thời gian, nhắc nhở chúng tôi rằng, ngày chia tay thầy cô, bè bạn đang đến thật gần. Trong lòng mỗi chúng tôi, dường như có một khoảng trống dần mở ra, khoảng trống của bao điều chưa kịp nói, chưa kịp làm.

Rau dại quê nhà

Rau dại quê nhà

(GLO)- Mùa nào thức nấy, vùng nào rau ấy, không chỉ những bữa cơm trên rẫy, dưới đồng mà dường như bữa cơm nào của tuổi thơ chúng tôi cũng không thiếu mớ rau dại.

Năm tháng học trò

Năm tháng học trò

(GLO)- Mỗi độ hè về, khi những tia nắng tràn ngập trên sân trường cũng là lúc những chùm phượng vĩ bắt đầu cháy đỏ một góc trời. Phượng không chỉ là loài hoa báo hiệu mùa hè mà còn là biểu tượng bất diệt của tuổi học trò-cái tuổi ngây thơ, vụng dại nhưng đầy ắp yêu thương và khát vọng.

khúc mưa, cơn mưa, chìm vào cơn mưa, Gia Lai, Báo Gia Lai

Khúc mưa

(GLO)- Bất ngờ chìm vào cơn mưa ngờm ngợp giữa phố chiều tấp nập người xe, tôi vội vã tìm một nơi trú tạm chờ mưa tạnh. Kiểu mưa đầu mùa thế này, vội đến rồi cũng sẽ tan đi nhanh.

Bánh tráng Bình Định

Bánh tráng Bình Định

(GLO)- Bánh tráng có thể tìm thấy ở bất cứ nơi đâu trên cả nước, cả trong cộng đồng người Việt ở nước ngoài. Thế nhưng chẳng hiểu sao, tôi cứ nghĩ và nhớ về món bánh tráng Bình Định. Có lẽ là bởi không ở nơi đâu bánh tráng lại đa dạng và có thể ăn vào mọi dịp như “xứ nẫu”.

Gặp lại thanh xuân

Gặp lại thanh xuân

(GLO)- Tôi từng thấy chị gái mình đứng thật lâu trước tấm gương. Lúc đầu, tôi cứ ngỡ chị đang nhìn xem có vết nám nào trên mặt như một sự lo âu thường thấy của phụ nữ nhưng không phải.

Gia tài của cha

Gia tài của cha

(GLO)- Hoài niệm về ký ức quãng đời sống cùng cha mẹ, anh chị em chúng tôi thường nhắc đến gia tài của cha-di sản truyền thế hệ, chất keo kết dính tình thủ túc dường như chẳng có nỗi buồn.

Nhớ khói đốt đồng

Nhớ khói đốt đồng

(GLO)- Mỗi khi tiết trời chuyển mình vào hạ, tôi lại chộn rộn một nỗi nhớ không tên. Tôi nhớ quê, nhớ cánh đồng, nhớ mùi khói đốt đồng lan trong gió chiều nhè nhẹ. Đó là mùi của đất, của nắng, của thời gian và tuổi thơ nơi đồng bãi.

Bên chiếc cầu thang nhà dài

Bên chiếc cầu thang nhà dài

(GLO)- Ngày trước, khi đến buôn Đôn (Đắk Lắk), tôi được ngắm nhìn những ngôi nhà dài bằng gỗ lâu niên của người Ê Đê đẹp đến nao lòng. Ấn tượng đầu tiên là 2 chiếc cầu thang dẫn lên nhà sàn còn in đậm vết thời gian.

Vấn vương bông gòn

Vấn vương bông gòn

(GLO)- Trong vườn còn sót lại một cây gòn. Đến mùa, chúng bung ra những bông nhẹ bẫng, mềm như mây trắng vắt ngang trời, theo gió tản mát muôn phương.

null