Một sáng bình yên

Theo dõi Báo Gia Lai trênGoogle News
(GLO)- Cơn mưa kéo dài đêm qua đã kịp ngớt khi trời vừa tảng sáng. Những đám mây xám xen lẫn mây trắng sà gần những ngọn cây cau ven đường.

Sương là là mặt đất, ánh sáng bàng bạc như đồng lõa với hơi ẩm làm tôi khẽ co mình cảm nhận chút se lạnh đặc trưng mỗi sớm mai.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Minh họa: HUYỀN TRANG

Khoác thêm chiếc áo ấm, tôi thong thả vào làng. Làng chủ yếu là người Jrai và một số hộ người Kinh nên những ngôi nhà sàn, nhà gỗ, nhà xây nằm xen kẽ nhau, chìm trong màn sương trắng. Đã lâu lắm rồi, tôi mới vào làng nên khá ngỡ ngàng khi ngay trước mắt là con đường bê tông sạch sẽ. Hai bên đường, những mái nhà được bao quanh bởi hàng rào xanh mướt và vườn cây đầy hoa trái. Trên đường, các mẹ, các chị tíu tít gùi rau củ quả ra chợ bán. Tôi gật đầu chào và cùng mỉm cười với họ.

Đi thêm một đoạn lại bắt gặp những hàng rào mướp leo xanh mướt, lúc lỉu quả. Góc sân nhà, những khóm bí đỏ bò lan trên mặt đất, ngọn vươn ra mơn mởn. Chú gà trống choai với bộ lông sặc sỡ đỏm dáng đứng trên trụ rào gáy ò ó o. Đàn bò thong thả cọ cọ đầu vào thành chuồng. Thỉnh thoảng xuất hiện hình ảnh người mẹ lặng lẽ hái rau ngoài vườn.

Trong bếp, chị em gái đang nấu bữa sáng, lửa reo tí tách. Hơi ấm quyện theo làn khói mỏng len qua mái lá tan vào không gian. Cánh đàn ông thì nhanh tay xếp dụng cụ lao động lên xe công nông. Một vài con chó cất tiếng sủa vang khi tôi ngang qua. Tất cả tạo nên một bức tranh yên ả. Tôi bước thật chậm để được nhìn ngắm bức tranh mộc mạc này lâu hơn nữa. Và cố gắng để mình không tự biến thành vết màu loang làm xáo trộn bức tranh ấy.

Tôi vừa đi vừa khẽ hít sâu vào lồng ngực hương ban mai tinh khiết rồi thở ra thật chậm như sợ hơi thở của mình khiến cái không gian yên bình ấy tan biến mất. Sợ làm mỗi chiếc lá, ngọn cỏ hay những con vật nhỏ đang ngái ngủ phải giật mình.

Tôi bước vào nhà trưởng thôn khi anh đang chuẩn bị dụng cụ lao động để bắt đầu cho ngày làm việc trên rẫy. Trong bếp, nghe tiếng giã lách cách, tôi đoán chắc vợ anh đang chuẩn bị bữa sáng. Tôi trao đổi nhanh với anh ấy một số việc để chuẩn bị cho năm học mới rồi xin phép ra về.

Trên đường, người đi chợ đã nhiều hơn nhưng không quá náo nhiệt. Sương mù vẫn bủa vây quanh tôi. Những chiếc lá vẫn đẫm sương mai. Tôi ngước nhìn về phía xa, mặt trời vừa đội mây và sương nhô lên. Những tia nắng đầu tiên đang dần xua tan làn mây xám để chuẩn bị bắt đầu một ngày mới đầy hy vọng.

Có thể bạn quan tâm

Chênh chao mùa về

Chênh chao mùa về

(GLO)- Những ngày này, mưa dường như đã ngừng rơi. Khoảng mênh mông bao la chờn vờn mây trắng bỗng trở thành phông nền cho bức tranh thiên nhiên vời vợi nắng. Gió cũng đã thao thiết trở mùa.

Chiếc áo ấm cũ

Chiếc áo ấm cũ

Mấy ngày nay trời trở lạnh. Mẹ lúi húi dọn tủ đồ, rồi lấy ra chiếc áo len đã cũ, phần ống tay đen nhẻm, lại còn bị bung chỉ một đoạn. Thay vì bỏ đi, mẹ vuốt ve rồi lấy kim chỉ ra khâu khâu vá vá.

Về trong tiếng gió

Về trong tiếng gió

(GLO)- Nhiều khi, tôi thấy gió thổi trống không phía sau lưng mình. Thời gian vừa thoáng như chồi biếc đã thấy lá vàng, chẳng để lại gì nhiều nhưng đủ gợi những vời vợi nhớ thương trong cuộc đời.

Vệt phố

Vệt phố

(GLO)- Nương náu phố núi hơn 40 năm ròng nhưng hình như tôi chưa kịp hiểu hết những ngõ ngách thẳm sâu trong lòng phố.

Ảnh minh hoạ. Nguồn: Internet

Thương những tàn phai

(GLO)- Giao mùa, khi làn gió mang hơi lạnh ào qua, những chiếc lá khô bứt khỏi cành rơi lả tả. Một chiếc lá rơi, một cánh hoa tàn, một buổi chiều nhạt nắng tạo nên khung cảnh tịch liêu với vẻ đẹp rất riêng. Có người bảo đó là cái đẹp của sự tàn phai.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Bữa cơm ngoài đồng

(GLO)- Tôi sinh ra từ làng, lớn lên cùng cánh đồng mỗi năm 2 vụ chính. Thuở ấu thơ, tôi và cánh đồng cùng đi qua những mùa mưa nắng, cùng đằm vị mồ hôi chát mặn của cha mẹ và niềm vui lan tỏa của những bữa cơm ngoài đồng.

“Có nỗi nhớ không mang tên”

“Có nỗi nhớ không mang tên”

(GLO)- Chiếc xe khách lướt êm trên quốc lộ 14 uốn lượn theo những hàng thông. Mặt trời đã ở phía sau lưng, hoàng hôn lộng lẫy dát vàng lên những tàng cây cao vút. Khi bước chân tôi chạm vào vùng đất đỏ bazan thì sương mù cũng vừa bảng lảng.

Cá đồng mùa lụt

Cá đồng mùa lụt

(GLO)- Ở quê tôi, gia đình nào cũng có những bộ đồ nghề đánh bắt cá, chủ yếu là tự làm bằng tre nứa như: nơm, đó, lờ, ống lươn, rớ, đăng, cần câu, chà (chà di)… Ngay từ nhỏ, tôi đã được cha và chú dạy cách đan một số dụng cụ đánh bắt cá nước ngọt.

“Mưa trên biển vắng”

Mưa trên biển vắng

(GLO)- Tôi biết mình mãi là người của núi, nhưng thi thoảng trong giấc mơ mùa hạ, tôi lại nghe tiếng sóng vỗ nhòa vào mỏm đá xa xưa. Như thể tự kiếp nào, tôi đã bỏ quên ở biển thứ gì đó thẫm xanh, để bây giờ, không thể khác hơn, tôi luôn bị xâm chiếm bởi một nỗi nhớ biển.
Như cau trước bão

Như cau trước bão

(GLO)- Lúc gia đình tôi chuyển về nơi ở mới, ngay trước cửa đã có hàng cau thẳng tắp. Cây nối nhau, cao tầm hơn chục mét, như chiếc lược lớn chải vào mây trời.

Trăng ngọc ngà

Trăng ngọc ngà

Non đêm, mấy người đàn ông trung niên trong xóm tụ lại trước sân nhà Minh, chơi cờ giết thời gian, ca hát góp vài tiếng lao xao chờ đón trăng lên. Trong đám người lao xao đó có vợ chồng Thụy.
Mây ngũ sắc…

Mây ngũ sắc…

Bà ơi bà! Giá mà bà cháu mình được ngồi đung đưa trên vầng trăng lưỡi liềm kia thì vui phải biết. Hai bà cháu mình ngắm mây bay luồn qua những kẽ ngón chân. Thò tay xuống nhón mây chỗ này thả ra chỗ kia. Nặn lại mấy vầng mây hình thù xấu xí kia thành hình bông hoa, con cún.
Lời sóng vỗ

Lời sóng vỗ

(GLO)- Biển trong mắt người gắn mình với xứ núi hơn 40 năm luôn là một điều bí ẩn. Có lẽ vì thế nên những lần đắn đo lựa chọn điểm đến cho những kỳ nghỉ ngắn hoặc dài ngày, nơi có biển vẫn luôn là ưu tiên.
Nhớ những mùa vàng

Nhớ những mùa vàng

(GLO)- Những mùa lúa vàng trĩu bông thơm mùi rơm rạ là hình ảnh đã ăn sâu vào ký ức bao thế hệ người Việt, đặc biệt là những người lớn lên ở thôn quê.
Thơm thảo mùa thu

Thơm thảo mùa thu

(GLO)- Một buổi chiều thu, giữa người xe phố phường giăng mắc, tôi chợt thấy bên vỉa hè một chị hàng rong lặng lẽ bày ra những quả hồng. Những quả hồng chín ửng căng bóng, màu cam đỏ pha chút thẫm xanh dịu mắt được xếp vào chiếc mẹt tre.