Dịu dàng hương mộc

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- Trong muôn trùng cung bậc cảm xúc của con người, mỗi loài hoa mỗi vẻ. Hồng kiêu sa, lộng lẫy khiến lòng say mê, lan cao quý khí tiết khiến ta trọng vị, tường vi cánh mỏng gợi niềm thương. Mộc quế hoa, dịu dàng sắc, nhẹ nhàng hương lại khơi lên bao nỗi bâng khuâng khó tả.

Với tôi, mộc quế hoa gọi tên mùi hương của niềm “tương tư”. Bởi hương mộc chưa bao giờ làm tôi thất vọng, đã một lần thưởng thức là mãi ủ lưu trong ký ức, một lần chạm khẽ là sẽ vấn vương đi tìm. Dù trong đêm sương tan, trong đêm mưa giăng hay lúc ban mai hoặc khi chiều tàn, loài hoa này luôn đánh thức khứu giác bằng một mùi hương vừa lạ vừa quen.

Mộc quế hoa hay còn gọi mộc tê (moksei) là một loài thực vật bản địa của châu Á mọc nhiều ở phía Đông dãy Himalaya, Nhật Bản, Việt Nam… Hoa trổ thành chùm màu vàng cam, vàng nhạt, màu trắng sữa, tên hoa cũng từ đó chia thành các loại: đan quế, kim quế, ngân quế…

Minh họa: HUYỀN TRANG

Minh họa: HUYỀN TRANG

Tôi tình cờ biết đến mộc quế hoa qua một món uống, thử một lần đã không thể nào quên, đó là trà quế hoa mật ong. Sự mời gọi của hương vị kích thích tính tò mò và sở hữu, phải tìm cho được một cây mộc quế hoa để trồng.

Cả năm trời, cây âm thầm lớn, trổ cành, vươn lá nhưng chưa hé một nụ hoa nào. Rồi một ngày, khi mưa nắng đã dầm dãi chê chán, khi bao nhiêu hoa lá trong vườn đã nở tàn mấy lượt, khi những háo hức ngóng trông đã dần nguội thì một mùi hương thơm mát thanh tao quen lắm, chợt vỡ òa trong sương sớm. Hương mộc sẽ sàng nhập cuộc, trì níu đôi mắt và bước chân người tìm kiếm nụ hoa trắng, vàng nào vừa lấp ló đâu đó dưới tán lá xanh. Và đúng thật, cánh hoa bé xinh chưa tỏ hình mà hương thơm đã dịu dàng chăng lối người qua.

Thật thiếu sót nếu nói đến mộc quế hoa mà không nhắc đến mùi hương của nó. Không nồng nàn như hoàng lan, ngọc lan hay hoa sữa, không quện lưu mùi tinh dầu chuối như sử quân tử, không dịu ngọt chăng tơ như hương vani của lan vũ nữ tím… mộc tê là hương thơm của sự kiếm tìm, mời gọi và đánh thức khứu giác bằng nỗi dịu dàng xao động rồi dần dần loãng tan.

Trong khoảnh khắc chạm vào của mùi hương và khứu giác, ta cảm nhận thật rõ rệt một ý vị nhẹ nhàng, thanh tao. Nhẹ đến mức ngay lập tức có thể khiến thân tâm khoan khoái, nhẹ nhõm. Rồi theo gió, hương lan đi thật nhanh, khiến lòng ngẩn ngơ, nuối tiếc một thứ gì vừa chạm đã tan, thoáng chốc mà mãnh liệt vô cùng.

Mộc mà quý phái, bởi nó không phải thứ vẻ đẹp hương sắc lộng lẫy phô phang khiến bướm ong thèm thuồng, không phải thứ mùi ngào ngạt để rồi lãng phai hay nồng nã lúc úa tàn. Mộc giữ nét hương thanh nhã tinh khôi, cánh hoa bé nhỏ, bình dị, sắc màu nền nã, nhã nhặn. Đó có lẽ là lý do mộc quê hoa thường được trồng trong hoa viên thảo điền, đặc biệt là chùa chiền, nơi thanh nghiêm thiền tịnh. Loài hoa mang tên “cửu lý hương” (hương thơm bay xa 9 dặm) ấy cứ vấn vít, lẩn quất, ẩn hiện đủ làm nhạt nhòa vô số hương hoa khác trong vườn.

Mộc quế hoa khiến người ta nghĩ đến sự giản dị mà sâu sắc, nhẹ nhàng mà đầy sức níu giữ. Sức hút của sự mộc mạc, khiêm nhường làm lòng say mê, mà đã say thì… thiên vị. Nhưng bạn cứ thử uống trà mộc hương, ăn bánh quế hoa và hít hà một làn hơi thơm tho trong chiều ngược gió thì sẽ thấy đủ đầy một niềm yêu trọn vẹn không cần giấu giếm với loài hoa bé nhỏ này.

Đôi khi, sự giản đơn, mộc mạc và sự tinh tế, trang nhã không đối lập mà dung hòa trong nhau và mộc hương là một minh chứng thú vị như thế. Nó khiến tôi nhớ đến câu thoại của Juliet trong “Romeo và Juliet” (W. Shakespear): “what’s in a name, that which if we call a rose by any other name would smell as sweet” (hoa hồng giá gọi bằng tên nào khác thì hương thơm vẫn ngọt ngào). Với riêng tôi, trong niềm yêu của người trót say mê hoa mộc, mộc định danh cho sự thanh nhã, quý phái, cho nét dịu dàng quyến rũ thôi thúc phải “tương phùng”. Vì rằng, dù mắt chưa thấy rõ hình, dù lòng còn ngơ ngác thoáng mơ hồ: “có phải mộc quế hoa đang chăng hương đâu đây?” thì chân đã mải mê, líu ríu bước đi tìm.

Có thể bạn quan tâm

Ảnh minh họa: Phạm Quý

Mùa lá rụng

(GLO)- Phố nhỏ của tôi đã vào mùa cây trút lá. Lang thang dọc con đường quen, tôi nhận ra bên hè phố, từng đám lá khô buông dày. Muôn vàn chiếc lá nương theo gió sà xuống những ô gạch cũ, la đà trên mái ngói hiên bàng bạc gam màu trầm. Tôi ngồi trong một góc phố, miên man nghĩ về triền xanh hoa cỏ.

Minh họa: H.T

Ký ức chợ quê

(GLO)- Khi tiếng gà gáy vang lên trên mái nhà, mẹ tôi vội trở dậy chuẩn bị ra chợ. Không chỉ riêng mẹ tôi, việc đi chợ lúc sáng sớm đã trở thành nếp quen của nhiều người dân quê.

Ảnh minh họa. Nguồn: Internet

“Biến đám cháy thành pháo hoa”

(GLO)- Đó là cách nói rất hình ảnh về khả năng chấp nhận thực tại không như ý và biến nó thành một phiên bản khác của sự tỏa sáng. Không chỉ là nghị lực vượt khó, đây còn là câu chuyện đẫm chất nhân sinh.

Ảnh minh họa. Nguồn: Internet

Linh hoạt với cuộc sống

(GLO)- Cuộc đời của mỗi người đều sẽ không ít lần gặp khó khăn, thất bại, vấp ngã, thậm chí muốn từ bỏ, buông xuôi. Nhưng rồi, nếu bạn đủ can đảm thì mọi chuyện sẽ trở nên dễ dàng chấp nhận và có thể vượt qua. Để làm được điều đó, chúng ta cần hiểu bản thân mình và có sự linh hoạt với cuộc sống.

Ảnh: Phạm Quý

Bây giờ đang thắm mùa hoa

(GLO)- Từ dưới chân núi, tôi ngước nhìn vòm trời xanh văn vắt treo đầy những cụm mây trắng xốp. Nổi bật trong không gian cao rộng là màu đỏ của đất bazan và ngờm ngợp sắc hoa, nhất là màu vàng của dã quỳ.

Bước ra ngày mới

Bước ra ngày mới

(GLO)- Lúc còn đi học, mỗi buổi sớm mai, tôi thường nghe thấy tiếng bánh xe lăn trên đường rồi sau đó mới là tiếng những cánh cổng sắt được mở ra, tiếng người đi thể dục lao xao.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Bài học đầu tiên

(GLO)- Buổi sáng hôm ấy, mẹ nắm tay đưa tôi đến trường lần đầu tiên. Ngôi trường làng nhỏ bé, nằm giữa những tán cây xanh rợp bóng mát. Không gian thoang thoảng mùi thơm của những đóa hoa bên đường.

Vũ khúc cao nguyên

Vũ khúc cao nguyên

(GLO)- Tháng 11, dã quỳ xúng xính váy hoa bung xòe nơi cao nguyên đất đỏ. Dã quỳ như cô gái nhỏ vẫn chung tình thao thiết với cái hẹn nắng lộng, trời xanh.

Dặm dài năm tháng

Dặm dài năm tháng

(GLO)- Tôi ngang qua trường cũ trong một ngày vòm trời xám đục trong bàng bạc hơi sương. Cảnh vật đã không còn như xưa nữa. Chỉ có cây bàng nơi góc sân trường run run giơ những chiếc lá ối đỏ phơ phất vẫy trong gió lạnh.

Ký ức của ba

Ký ức của ba

Bảng khám bệnh điện tử hiển thị con số 106, tôi ngó quanh quất tìm ba tôi. Ông già lại đi lung tung đâu đó. Tôi hớt hải chạy quanh sảnh bệnh viện: “Kia rồi”, chiếc áo kaki màu xanh bộ đội.

Những món đồ cũ

Những món đồ cũ

(GLO)- Mỗi lần sắp xếp lại đồ đạc trong nhà, tôi thường tần ngần ngắm nhìn những món đồ cũ. Những đồ vật vốn vô tri, nhưng khi gắn với cuộc sống con người thì chúng trở nên có hồn và có thể gợi lại những câu chuyện, kỷ niệm khó quên.

Mùa nấm mối

Mùa nấm mối

(GLO)- Đã 3 mùa mưa qua, khu vườn nhà tôi đều xuất hiện nấm mối. Những búp nấm nhú lên mặt lá ủ sau một thời gian dài ủ meo mầm, khi gặp cơn mưa đầu mùa rồi nắng lên vài hôm, có cơn mưa tiếp theo là những tai nấm mối thân trắng, núm đầu dù màu xám đội lên từng khóm.

Dã quỳ trong sương đêm

Dã quỳ trong sương đêm

(GLO)- Dã quỳ là biểu tượng của sức sống mãnh liệt, kiêu hãnh. Khi gợi nhắc sắc hoa màu nhớ, người ta thường nghĩ đến màu vàng rực rỡ trong nắng ban mai, trong buổi bình minh hé giấc hay rực ấm lúc chiều tà.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Vườn quê giữa phố

(GLO)- Chẳng biết chủ vườn là ai nhưng tự nhiên lại thấy mến khi họ đã mang chút hương đồng gió nội vào chốn phố xá chật chội. Vườn có rau cải ngồng, diếp cá, rau lang, chuối xanh... Bao nhiêu món rau quê cứ thế bày biện.

Bạn đã bao giờ đứng trên đồi thông Ia Dêr của huyện Ia Grai nhìn về phố núi Pleiku để quan sát những biến ảo của thiên nhiên, sự vật, con người?

Khúc ca trên đồi

(GLO)- Bạn đã bao giờ đứng trên đồi thông Ia Dêr của huyện Ia Grai nhìn về phố núi Pleiku để quan sát những biến ảo của thiên nhiên, sự vật, con người?

Ký ức rạ rơm

Ký ức rạ rơm

Tôi đã sống trọn một ngày ở ngôi làng xa lạ ấy. Đó là quãng thời gian tuy ngắn ngủi nhưng hết sức vui vẻ với một người đã mệt nhoài, rã rượi với công việc, đã ho khan với khói bụi thành phố.

“Gió mùa đông bắc se lòng”

“Gió mùa đông bắc se lòng”

(GLO)- Những ngày này, trời trở lạnh. Những cơn gió đượm sắc đông thấm sâu vào từng góc phố, hàng cây, ngôi nhà... Người ta thường nói rằng, khi đông về, trong lòng mỗi người dường như thường dâng lên một nỗi buồn man mác.