Tự khúc cuối thu

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

(GLO)- Cuối thu, mùi hương cũ gợi nhớ bao điều xa xôi, như hãy còn bịn rịn chút dư ba của mùa.

Từng quả hồng chín đỏ hây hây, nhấn nhá miền vị giác bằng cái ngọt đằm thắm thanh nhã, như ẩn chứa một giấc mơ dịu ngọt. Tôi ngồi dưới mái hiên của góc quán quen, sâu trong con hẻm nhỏ mươn mướt lá hoa, nghe dâng lên quanh mình giai điệu dịu dàng: “Nhìn những mùa thu đi”.

tu-khuc-cuoi-thu-bg-2332.jpg
Minh họa: HUYỀN TRANG

Những ngày cuối thu này, vòm trời như đang trổ muôn vàn nhánh mưa xuống phố. Mưa choàng ngang phố, điểm lên da thịt chút chớm lạnh gợi thức bao cũ càng thân thuộc. Mưa buông xuống những nếp nhà trầm mặc giấu mình vào sương mỏng, giăng giăng miền hoa thơm cỏ biếc, lướt đi rồi vẫn để lại man mác dư âm.

Tôi chợt nhận ra nỗi nhớ cũng tựa những cơn mưa cuối thu, khi nhỏ nhẹ mơ màng, khi ào ạt thổn thức, nhưng chưa bao giờ phai nhạt giữa bao đổi dời cách chia.

Trên mái vòm hằn ngấn rêu xanh, những cánh bồ câu trú lại im lìm nhìn mưa vương mắt phố. Tựa một người nhẫn nại kể câu chuyện không hồi kết, mưa cứ rơi nhẩn nha và dai dẳng. Có người đứng sau ô cửa lặng lẽ ngắm mưa hay đang ngẫm ngợi điều gì mà ánh mắt quá đỗi mênh mông? Tôi cũng thích khoảnh khắc được hòa mình vào mưa bay rả rích. Những giọt mưa phố, những giọt mưa quê, như đang níu cơn sóng thời gian trôi chậm lại.

Nhớ những mùa mưa cũ của tuổi thiếu thời, tôi thường tìm ở ụ rơm sau nhà những cây nấm rơm bé nhỏ. Chúng thường giấu mình sâu bên dưới những lớp rơm ẩm mục, âm thầm nảy ra trong hơi ấm của rơm được mẹ gánh về từ mùa gặt trước. Mỗi lần tìm được những cây nấm rơm, tôi lại reo lên khe khẽ. Chúng thường được mẹ xào với giá đỗ, đậu phụ, món ăn ưa thích của tôi từ thuở nhỏ, trong gian bếp la đà khói ấm ngày mưa.

Cuối thu, ấy là khi ta bắt gặp phía chân trời những đàn chim di trú bay đi tránh rét. Ngẩng đầu nhìn theo bóng chim rẽ gió, tôi tự hỏi, đường xa mỏi cánh có làm đàn chim di trú nhớ một dòng sông xanh, một vạt rừng thẳm từ nơi chúng đã bay đi? Chúng đến từ đâu và sẽ về đâu?

Như bao nhiêu người vẫn mải miết trôi theo những cuộc thiên di của đời mình, từ làng xa xuôi về phố lớn, từ đồng bằng ngược lên núi cao, khi họ quay đầu nhìn lại, hồn cốt quê hương từ lâu đã hòa trong máu thịt, trong tiếng nói, trong những câu chuyện người, chuyện đất mãi không quên.

Cuối thu, dưới mảnh trời quê, có lẽ, mẹ đang chuẩn bị cho mùa đông se sắt. Những ngày tạnh ráo, vạt nắng bung biêng trước sân nhà, bao nhiêu áo ấm của mùa đông năm trước được mẹ mang ra giặt lại, phơi phóng thơm tho.

Những thanh củi còn lưu dấu rêu khô mẹ cột lại thành bó, xếp vào góc bếp để dành nhóm lửa cho mùa mưa dầm cận kề. Mấy ô cửa lam thông gió được che kín lại, chuồng gà sau nhà được đệm thêm rơm ấm.

Những vại dưa, hũ mắm mẹ đã ủ sẵn, đợi ngày mùi hương dậy thơm gian bếp nhỏ. Hoa mướp cuối mùa le lói vàng trong làn nắng nhẹ, trên giàn mẹ phơi một mẹt cá khô, phòng những ngày mưa gió góc chợ quê thưa vắng…

Đêm cuối thu, trong hơi lạnh của cơn mưa giao mùa, tôi đã thắp lên cho riêng mình một ánh lửa. Ánh lửa soi sáng nỗi nhớ mẹ đằm sâu, ru lòng mình vào giấc ca dao vọng khúc quê yên ả, dìu tôi qua bao chớp bể mưa nguồn. Nghe mùa thu đang chầm chậm lùi xa!

Có thể bạn quan tâm

Ru ta dịu dàng

Ru ta dịu dàng

(GLO)- Hôm đi tập huấn chuyên môn, tôi gặp lại Mây, cô bạn chung phòng ký túc xá hồi đại học. Suốt buổi hàn huyên, Mây cứ đăm đăm nhìn tôi, đôi mắt nói nhiều hơn cả những lời tâm sự.

Lưu bút học trò

Lưu bút học trò

(GLO)-Tháng 5, nắng bắt đầu rót mật lên từng kẽ lá. Màu nắng ấm nồng như lời thì thầm của thời gian, nhắc nhở chúng tôi rằng, ngày chia tay thầy cô, bè bạn đang đến thật gần. Trong lòng mỗi chúng tôi, dường như có một khoảng trống dần mở ra, khoảng trống của bao điều chưa kịp nói, chưa kịp làm.

Rau dại quê nhà

Rau dại quê nhà

(GLO)- Mùa nào thức nấy, vùng nào rau ấy, không chỉ những bữa cơm trên rẫy, dưới đồng mà dường như bữa cơm nào của tuổi thơ chúng tôi cũng không thiếu mớ rau dại.

Năm tháng học trò

Năm tháng học trò

(GLO)- Mỗi độ hè về, khi những tia nắng tràn ngập trên sân trường cũng là lúc những chùm phượng vĩ bắt đầu cháy đỏ một góc trời. Phượng không chỉ là loài hoa báo hiệu mùa hè mà còn là biểu tượng bất diệt của tuổi học trò-cái tuổi ngây thơ, vụng dại nhưng đầy ắp yêu thương và khát vọng.

khúc mưa, cơn mưa, chìm vào cơn mưa, Gia Lai, Báo Gia Lai

Khúc mưa

(GLO)- Bất ngờ chìm vào cơn mưa ngờm ngợp giữa phố chiều tấp nập người xe, tôi vội vã tìm một nơi trú tạm chờ mưa tạnh. Kiểu mưa đầu mùa thế này, vội đến rồi cũng sẽ tan đi nhanh.

Bánh tráng Bình Định

Bánh tráng Bình Định

(GLO)- Bánh tráng có thể tìm thấy ở bất cứ nơi đâu trên cả nước, cả trong cộng đồng người Việt ở nước ngoài. Thế nhưng chẳng hiểu sao, tôi cứ nghĩ và nhớ về món bánh tráng Bình Định. Có lẽ là bởi không ở nơi đâu bánh tráng lại đa dạng và có thể ăn vào mọi dịp như “xứ nẫu”.

Gặp lại thanh xuân

Gặp lại thanh xuân

(GLO)- Tôi từng thấy chị gái mình đứng thật lâu trước tấm gương. Lúc đầu, tôi cứ ngỡ chị đang nhìn xem có vết nám nào trên mặt như một sự lo âu thường thấy của phụ nữ nhưng không phải.

Tiếng ve gọi hè

Tiếng ve gọi hè

(GLO)- Ai cũng từng trải qua những ngày cắp sách đến trường, cũng từng háo hức đợi tiếng ve gọi hè sang, từng bâng khuâng trước những cánh hoa phượng vĩ đầu mùa.

Gia tài của cha

Gia tài của cha

(GLO)- Hoài niệm về ký ức quãng đời sống cùng cha mẹ, anh chị em chúng tôi thường nhắc đến gia tài của cha-di sản truyền thế hệ, chất keo kết dính tình thủ túc dường như chẳng có nỗi buồn.

Nhớ khói đốt đồng

Nhớ khói đốt đồng

(GLO)- Mỗi khi tiết trời chuyển mình vào hạ, tôi lại chộn rộn một nỗi nhớ không tên. Tôi nhớ quê, nhớ cánh đồng, nhớ mùi khói đốt đồng lan trong gió chiều nhè nhẹ. Đó là mùi của đất, của nắng, của thời gian và tuổi thơ nơi đồng bãi.

Bên chiếc cầu thang nhà dài

Bên chiếc cầu thang nhà dài

(GLO)- Ngày trước, khi đến buôn Đôn (Đắk Lắk), tôi được ngắm nhìn những ngôi nhà dài bằng gỗ lâu niên của người Ê Đê đẹp đến nao lòng. Ấn tượng đầu tiên là 2 chiếc cầu thang dẫn lên nhà sàn còn in đậm vết thời gian.

Vấn vương bông gòn

Vấn vương bông gòn

(GLO)- Trong vườn còn sót lại một cây gòn. Đến mùa, chúng bung ra những bông nhẹ bẫng, mềm như mây trắng vắt ngang trời, theo gió tản mát muôn phương.

Nẻo về tháng Tư

Nẻo về tháng Tư

(GLO)- Bước chân trên dải biên cương một ngày tháng Tư nắng đượm, tôi thốt nhiên nhớ tới mấy câu thơ của Nguyễn Bình Phương: “Những cột mốc vùng biên bóng trải xiêu xiêu/Dãy núi oằn lên từng nhịp thở”.

Gió đồng mùa hạ

Gió đồng mùa hạ

(GLO)- Gió từ cánh đồng quê lại thổi tràn qua ô cửa nhỏ, mang theo hương thơm nồng nàn của lúa non và mùi ngai ngái của đất sau cơn mưa đầu mùa.

Mùa rẫy tới

Mùa rẫy tới

Mấy ngày nay thường hay có dông vào buổi chiều. Gió ùn ùn thốc tới. Mây từ dưới rừng xa đùn lên đen sì như núi, bao trùm gần kín khắp bầu trời. A Blưn thấy ông nội lẩm nhẩm tính rồi nói mấy hôm nữa đi phát rẫy.

Bài học đầu đời

Bài học đầu đời

(GLO)- Mãi đến bây giờ, cánh tay tôi vẫn còn một vết sẹo. Vết sẹo đỏ ửng, kéo dài trông thật “thiếu thẩm mỹ”. Bạn bè khuyên đi xóa sẹo nhưng tôi lại không muốn. Bởi lẽ, với tôi, vết sẹo ấy gắn liền cùng kỷ niệm về bài học đầu đời.

Tháng Tư về nguồn

Tháng Tư về nguồn

(GLO)- Chúng tôi đến TP. Hồ Chí Minh giữa những ngày tháng Tư lịch sử, vào đúng dịp kỷ niệm 50 năm Ngày giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước.

Mưa đầu hạ

Mưa đầu hạ

(GLO)- Pleiku vào hạ không báo trước bằng cái nóng gắt gao, cũng chẳng cần đến tiếng ve râm ran hay sắc phượng rực trời. Chỉ cần một cơn mưa đầu mùa, bất chợt, ào ạt mà vô cùng êm dịu là biết hè đã chạm ngõ.

Lưu bút

Lưu bút

(GLO)- Lưu bút không đơn thuần là một cuốn sổ. Nó là nơi giữ lại cả một khoảng trời tuổi trẻ, nơi từng nét chữ đều mang theo một phần ký ức.

Mùa cá cơm

Mùa cá cơm

(GLO)- Đã mấy bận đến xã Nhơn Lý (TP. Quy Nhơn, tỉnh Bình Định), tham quan hầu hết thắng cảnh, thưởng thức đủ mọi đặc sản bậc nhất, tôi từng nghĩ mình am tường vùng đất này lắm. Vậy mà, khi lang thang đến bến cá Nhơn Lý, tôi mới nhận ra những gì mình biết chỉ lớp vỏ bên ngoài.

Hương ngọc lan

Hương ngọc lan

(GLO)- Hương ngọc lan là mùi hương thanh khiết nhất mà tôi được biết trong tuổi thơ của mình. Đó là sự dịu ngọt nhẹ nhàng và vô cùng gây thương nhớ cho người lữ khách.