Tôi và Hạ

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

Tôi nói với anh tôi sẽ lên thăm Hạ. Trong những tin nhắn hỏi thăm nhau, Hạ nói, Hạ vẫn ổn.

Nhưng sao tôi không ngừng loay hoay trong ý nghĩ Hạ có ổn thật không? Hạ đang như thế nào? Trên trang cá nhân bài viết cuối cùng của Hạ từ hơn một năm trước.

toi-va-ha-35.jpg
Minh họa: HIỂN TRÍ

Anh chở tôi ra bến xe, kịp bắt chuyến xe khách sớm nhất lên vùng cao Đông Bắc. Anh phụ xe người nhỏ, da đen cháy, mặt hốc hác vì chạy xe đường dài, nhanh tay kéo cất hộ tôi chiếc va li nhỏ, tận tình hỏi, chị có say xe không, có à, ngồi ở ghế này sẽ đỡ hơn đấy.

Xe đi qua thành phố, lùi lại phía sau những tòa nhà kính, ồn ào, khói bụi. Tôi ngồi bên ô cửa lặng lẽ ngó nắng len qua tấm rèm hoa đã cũ màu.

Lúc kéo tấm rèm che sang hai bên, thấy xe đang đi qua cánh đồng lúa mới gặt xong, bầy trâu nhẩn nha dưới đồng, cảnh ấy sao bình yên đến thế. Đi mãi, cũng dần hiện ra màu xanh ngút mắt nhấp nhô núi rừng. Dòng sông uốn quanh, khuất lấp, rồi lại bất ngờ hiện ra ngay dưới chân núi, thật đẹp.

Xe khách dừng lại ở thị trấn nhỏ. Thị trấn vùng cao trầm lặng. Bước vào quán nước ven đường, tôi hỏi bà cụ có xe nào chở vào thung lũng không. Từ đây đi hơn mười cây số nữa mới tới nhà Hạ, đường đi vào đó nhỏ, đất đá, chênh vênh.

Trong lúc ngồi đợi xe, tôi gọi điện cho Hạ biết tôi lên. Xe đưa tôi đến đầu con dốc, đã thấy Hạ đứng chờ từ bao giờ. Hạ ôm tôi khóc. Chúng tôi đi bộ qua con dốc dài, qua những cánh cổng nhà cũ kỹ, qua những bức tường phủ đầy rêu xanh, dừng chân lại ngôi nhà gỗ nhỏ của Hạ cuối thung lũng. Vườn nhà Hạ trồng rất nhiều mận. Những mùa xuân, hoa mận nở trắng vườn.

Hạ đưa tôi lên thăm mộ mẹ. Vắng lặng. Bùi ngùi. Tôi thắp hương cho mẹ. Mười hai năm trước, lần đầu cùng bạn về nhà Hạ chơi, mẹ đón chúng tôi như đón đứa con đi xa trở về nhà.

Mẹ nấu xôi nếp nương, nướng gà rừng thơm lừng cả thung lũng. Lần sau tôi về thăm, mẹ nằm trên giường bệnh, xanh xao, gầy gò. Mẹ rướn mình chống chọi với từng cơn đau. Hơi thở mẹ mỏng hơn tờ giấy lụa.

Chập chờn màu khói. Tôi đứng lặng nhìn những bụi hoa vàng mọc xung quanh. Hạ nói hoa dại núi rừng đấy. Hoa dại gieo vào lòng tôi nỗi buồn, bâng khuâng. Tôi cùng Hạ hái hoa, chia thành từng nắm nhỏ, đặt lên mộ mẹ và những ngôi mộ bên cạnh.

Cuối chiều, nhìn ra phía thung lũng mờ xa, màu trời bàng bạc như sương. Hạ mở nhạc. Bản nhạc xưa tôi và Hạ hay nghe trong những đêm mưa trên căn gác nhỏ chật chội dưới phố. Khi đó chúng tôi hai mươi tuổi. Dễ buồn, dễ vui, lòng cũng xanh nhiều mộng tưởng hơn bây giờ. Chúng tôi đi cùng nhau từ giảng đường đến thư viện, cùng làm thêm ở quán cà phê bụi, cùng khóc cười…

Ra trường, tôi và Hạ về hai cơ quan khác nhau. Mỗi đứa ở một đầu thành phố, kể chuyện nhau nghe qua những cuộc điện thoại. Có ngày, ngồi khóc một mình trong quán lạ, thèm có ai đó ngồi nghe tôi nói biết bao chuyện mệt mỏi khó khăn nơi làm việc.

Nhắn cho Hạ, lâu sau Hạ trả lời đang đi công tác xa. Cuộc sống cuốn mọi thứ lăn nhanh về phía trước. Thời gian vỡ ra, tôi trôi đi trong bận rộn công việc, lo toan cuộc sống thường ngày.

Hạ cũng nghỉ việc cơ quan cũ, chuyển sang làm cho nhiều doanh nghiệp khác nhau. Hạ đi nhiều, bận rộn với các dự án mới. Mỗi lần tôi bảo Hạ, yêu ai đi chứ, Hạ chỉ cười…

Chúng tôi ngồi bên nhau lặng yên như thế, cho đến khi Hạ kéo tay tôi đứng lên. Bên thềm giếng xanh rêu, Hạ khua gàu múc nước vo gạo. Gió cuối chiều thổi hun hút về cuối thung lũng mang theo những chiếc lá nhỏ rơi đầy vào lòng giếng, xoay tròn, tung lên.

Hạ nhóm lửa. Tôi vun thêm củi vào bếp, lửa bùng lên, vội kéo ghế ngồi nhích ra xa. Cơm sôi, tôi khẽ hé mở nắp vung, đảo cơm, thơm quá. Đã thật lâu rồi, tôi không nghe hương cơm sôi như thế.

Nhớ chuyện xưa, tôi kể Hạ nghe: “Ngày nhỏ, hôm nào nấu cơm, mẹ cũng chắt phần tớ bát nước cơm, bỏ thêm thìa đường vào đó, uống ngon làm sao”. “Ừ. Mẹ luôn biết những đứa con thích ăn gì nhất. Nhưng cho đến lúc mẹ mất, tớ không biết món ăn mẹ thích. Mẹ tớ, cả đời lặng lẽ”. Nói đến đó Hạ khóc.

Hạ mải miết đi học rồi đi làm, mỗi năm về được mấy lần ngủ vùi trong ngôi nhà gỗ nhỏ của mẹ. Đêm trở mình nghe những bông hoa mận rớt xuống giữa cơn mưa sao buồn đến thế, sớm mai lại vội vã xếp đồ đi. Hạ muốn đưa mẹ xuống phố.

Nhưng mẹ lại bảo, Hạ có đi bao lâu, bao xa, lúc trở về, những cây mận vẫn ở đây thôi, chúng chỉ già cỗi theo tháng năm, như mẹ vậy. Mẹ đã sống kiếp đời ở đất này và mẹ biết mình cũng chẳng thể đi đâu xa hơn đây nữa. Khuôn mặt mẹ khi ấy bình thản, không tỏ rõ buồn vui.

Mẹ đau từ khi nào, mẹ không nói Hạ biết. Đến lúc Hạ về, bác sĩ bảo bệnh mẹ đã nặng rồi. Giờ ngược phía đỉnh đồi, mẹ đã nằm ngủ mãi, lặng yên dưới vòm xanh trời cây. Những ngày tháng qua tưởng lắm bộn bề, tưởng xây nhiều khát vọng, mơ được đến những vùng trời xanh khác, nhưng khi ngoảnh lại không còn mẹ nữa mới thấy mình trống rỗng.

Mẹ mất đã năm rồi, nhưng Hạ cảm nhận còn đó hơi ấm của mẹ trong từng đồ vật trong nhà. Có đêm Hạ nằm mơ thấy bóng mẹ thấp thoáng ngoài vườn bên những bông mận trắng… Choàng tỉnh giấc, bật khóc. Những hạt giống mẹ cất trong những quả bầu khô treo nơi gác bếp, đợi ngày gieo hạt, Hạ đã thay mẹ gieo chúng xuống vạt đất trước nhà.

Đêm thu vùng cao. Se se lạnh. Tôi nằm nghe sương bảng lảng tràn xuống mái ngói rêu ẩm. Con mèo vàng ngước nhìn về phía giường, không ngừng kêu meo meo. Hạ bế con mèo lên, nó cuộn mình khẽ dụi dụi tấm lông vàng bụi bặm vào người Hạ, đó là cách đối thoại rất đặc biệt, ấm áp, chân thật của loài mèo. Tôi hỏi Hạ: “Khi nào cậu quay lại thành phố?”.

Hạ bảo: “Tớ đã muốn đi xa khỏi sự tĩnh lặng, trầm buồn, cũng như sự chậm rãi trong nhịp sống ở thung lũng này. Nhưng khi không còn mẹ nữa, mới cảm nhận thấy rõ hơi thở của một cuộc sống bình dị, thong thả, cần mẫn hằng ngày của mẹ cũng như mọi người ở đây. Tớ đã băn khoăn tự hỏi, thành phố có còn là nơi mình ước mong nữa không”.

Lời Hạ bất giác làm tôi nghĩ về ồn ào nơi phố, về căn hộ chung cư hơn bảy mươi mét vuông trên tầng mười tám của mình. Ban công căn hộ vừa đủ cho tôi đặt chiếc bàn gỗ nhỏ, bày bộ trà yêu thích được mua trong một chuyến đi chơi làng gốm.

Tôi định ngồi đó uống trà, tĩnh lặng cuối ngày. Nhưng sau đó thành nơi anh ngồi suy tư, hút thuốc, thả khói khi tôi không chịu được mùi khói thuốc luẩn quẩn trong phòng. Những đầu mẩu thuốc anh vứt đầy chiếc chậu bỏ không.

May chậu bỏ không, nên không có chiếc lá, thân cây nào bị bỏng. Cái chậu ấy trước trồng cây hoa giấy. Ngày mua về, hoa hồng rực cả ban công. Nhưng chỉ không lâu sau, những cánh hoa mỏng manh tàn rụng dần. Từ đó, hoa không còn nở nữa, do thiếu ánh nắng trời. Sau cây cũng chết, bởi hơi nóng phả ra từ những cục nóng điều hòa.

Có những sớm mai, từ ban công nhà mình, nhìn sang tòa chung cư đối diện, tôi thấy những ban công thiết kế giống hệt nhau, chật hẹp và được rào kín bằng tấm lưới an toàn từ những sợi cáp inox. Đó là lúc tôi cảm nhận rõ sự chông chênh chới với trong lòng mình.

Tôi thèm có một góc vườn nhỏ, gieo xuống đó vài hạt mầm xanh, trồng vài khóm hoa thơm hương. Có đôi lần, tôi nói với anh, tôi nhớ thành phố nhỏ của mình, tha thiết. Thành phố nhỏ xanh bình yên, không quá trầm lặng, nhưng cũng không ồn ào vội vã.

Nơi không có cảnh tắc đường, kẹt xe mỗi sớm chiều. Nơi mỗi lần trở về thăm, rồi quay lại thành phố ồn ào đang sống tôi thường không che giấu được nỗi buồn trong lòng. Những khi ấy anh thường lặng im. Có nỗi buồn nào trượt qua sự lặng im ấy tôi không hề hay biết.

Cho đến một hôm, anh nói với tôi rằng: “Em đã lựa chọn, thì nên học cách chấp nhận. Ở đâu chẳng có điều hay dở. Nhưng cứ nuối tiếc hoài chỉ bỏ lỡ hiện tại phải không. Người ta hay ước mong những thứ mình không có được. Biết đâu về đó rồi…”.

Anh không nói nữa, mà tôi hiểu lời anh bỏ ngỏ. Bữa đó, tôi buồn giận anh. Mãi sau mới hiểu, anh đã buồn, đã day dứt trong cảm giác không mang lại cho tôi sự bình yên trọn vẹn. Tôi thương anh biết nhường nào. Kể từ đó, tôi học cách hòa nỗi buồn vào cùng ồn ào của phố…

Tôi kể Hạ nghe chuyện, bữa về nhà sau mấy ngày đi vắng, Bống kéo tay tôi ra ngoài ban công chỉ vào cái chậu ríu rít: “Mẹ nhìn xem dây khoai lang đang lên xanh rồi kìa”. Trong chậu, từ củ khoai nảy lên bốn, năm cái mầm đang vươn cao, những chiếc lá nhỏ bung ra. “Ai trồng thế con?”. “Ba thấy củ khoai mẹ mua đã nảy mầm, rủ con đem ra vùi vào đó”.

Chiếc chậu đã được anh dọn sạch những mẩu tàn thuốc lá. Mỗi chiều đi học về, Bống vội ào ra ban công tưới nước, ngó những dây khoai lang lớn nhanh, vươn dài, bám cả lên lưới rào ban công. Màu xanh lá thật dịu êm.

Tôi biết, chỉ thời gian ngắn thôi, những dây khoai lang nhỏ bé đó cũng sẽ héo chết như cây hoa giấy, nhưng chúng sẽ để lại những khoảnh khắc xanh vui cho Bống. Đã dạy Bống cách biết chăm sóc, thương một mầm cây nhỏ…

Đêm, tĩnh lặng, chỉ còn tiếng gió ru những tán lá trong vườn xôn xao, tiếng côn trùng rỉ rả. Tôi nghe trong những thanh âm đó sự bình yên rất thật lòng. Cảm giác như mình được lần tìm về thời thơ dại, hồn nhiên trong khu vườn xưa êm đềm của mẹ. Bất chợt, Hạ vòng tay qua ôm tôi nói nhỏ: “Thu rồi, mùa xuân cậu lên đây, đêm nằm nghe hoa mận rơi trong cơn mưa tháng Giêng trắng trời…”.

Theo THÁI HIỀN (QNO)

Có thể bạn quan tâm

Rau dại quê nhà

Rau dại quê nhà

(GLO)- Mùa nào thức nấy, vùng nào rau ấy, không chỉ những bữa cơm trên rẫy, dưới đồng mà dường như bữa cơm nào của tuổi thơ chúng tôi cũng không thiếu mớ rau dại.

Năm tháng học trò

Năm tháng học trò

(GLO)- Mỗi độ hè về, khi những tia nắng tràn ngập trên sân trường cũng là lúc những chùm phượng vĩ bắt đầu cháy đỏ một góc trời. Phượng không chỉ là loài hoa báo hiệu mùa hè mà còn là biểu tượng bất diệt của tuổi học trò-cái tuổi ngây thơ, vụng dại nhưng đầy ắp yêu thương và khát vọng.

khúc mưa, cơn mưa, chìm vào cơn mưa, Gia Lai, Báo Gia Lai

Khúc mưa

(GLO)- Bất ngờ chìm vào cơn mưa ngờm ngợp giữa phố chiều tấp nập người xe, tôi vội vã tìm một nơi trú tạm chờ mưa tạnh. Kiểu mưa đầu mùa thế này, vội đến rồi cũng sẽ tan đi nhanh.

Bánh tráng Bình Định

Bánh tráng Bình Định

(GLO)- Bánh tráng có thể tìm thấy ở bất cứ nơi đâu trên cả nước, cả trong cộng đồng người Việt ở nước ngoài. Thế nhưng chẳng hiểu sao, tôi cứ nghĩ và nhớ về món bánh tráng Bình Định. Có lẽ là bởi không ở nơi đâu bánh tráng lại đa dạng và có thể ăn vào mọi dịp như “xứ nẫu”.

Gặp lại thanh xuân

Gặp lại thanh xuân

(GLO)- Tôi từng thấy chị gái mình đứng thật lâu trước tấm gương. Lúc đầu, tôi cứ ngỡ chị đang nhìn xem có vết nám nào trên mặt như một sự lo âu thường thấy của phụ nữ nhưng không phải.

Tiếng ve gọi hè

Tiếng ve gọi hè

(GLO)- Ai cũng từng trải qua những ngày cắp sách đến trường, cũng từng háo hức đợi tiếng ve gọi hè sang, từng bâng khuâng trước những cánh hoa phượng vĩ đầu mùa.

Vừa vặn sống

Vừa vặn sống

(GLO)- Thỉnh thoảng, trong một buổi sớm mai, nếu không phải bận bịu quá với công việc, tôi thường ngồi bên vỉa hè, dưới một gốc thông.

Bên chiếc cầu thang nhà dài

Bên chiếc cầu thang nhà dài

(GLO)- Ngày trước, khi đến buôn Đôn (Đắk Lắk), tôi được ngắm nhìn những ngôi nhà dài bằng gỗ lâu niên của người Ê Đê đẹp đến nao lòng. Ấn tượng đầu tiên là 2 chiếc cầu thang dẫn lên nhà sàn còn in đậm vết thời gian.

Vấn vương bông gòn

Vấn vương bông gòn

(GLO)- Trong vườn còn sót lại một cây gòn. Đến mùa, chúng bung ra những bông nhẹ bẫng, mềm như mây trắng vắt ngang trời, theo gió tản mát muôn phương.

Nẻo về tháng Tư

Nẻo về tháng Tư

(GLO)- Bước chân trên dải biên cương một ngày tháng Tư nắng đượm, tôi thốt nhiên nhớ tới mấy câu thơ của Nguyễn Bình Phương: “Những cột mốc vùng biên bóng trải xiêu xiêu/Dãy núi oằn lên từng nhịp thở”.

Gió đồng mùa hạ

Gió đồng mùa hạ

(GLO)- Gió từ cánh đồng quê lại thổi tràn qua ô cửa nhỏ, mang theo hương thơm nồng nàn của lúa non và mùi ngai ngái của đất sau cơn mưa đầu mùa.

Mùa rẫy tới

Mùa rẫy tới

Mấy ngày nay thường hay có dông vào buổi chiều. Gió ùn ùn thốc tới. Mây từ dưới rừng xa đùn lên đen sì như núi, bao trùm gần kín khắp bầu trời. A Blưn thấy ông nội lẩm nhẩm tính rồi nói mấy hôm nữa đi phát rẫy.

Bài học đầu đời

Bài học đầu đời

(GLO)- Mãi đến bây giờ, cánh tay tôi vẫn còn một vết sẹo. Vết sẹo đỏ ửng, kéo dài trông thật “thiếu thẩm mỹ”. Bạn bè khuyên đi xóa sẹo nhưng tôi lại không muốn. Bởi lẽ, với tôi, vết sẹo ấy gắn liền cùng kỷ niệm về bài học đầu đời.

Tháng Tư ở thành phố mang tên Bác

Tháng Tư ở thành phố mang tên Bác

(GLO)- Một ngày giữa tháng Tư, tôi có chuyến thăm TP. Hồ Chí Minh. Như tín hiệu của vũ trụ, có điều gì đó thôi thúc tôi phải về với nơi mà 50 năm về trước, cả dân tộc vỡ òa trong niềm vui của ngày đại thắng, thống nhất non sông.

Nhớ bếp lửa nhà sàn

Nhớ bếp lửa nhà sàn

(GLO)- Gần 50 năm gắn bó với vùng đất Tây Nguyên, tôi đã đi qua nhiều buôn làng, tiếp xúc với bao con người hiền lành như đất, mộc mạc như cây rừng. Và trong những buôn làng đó, từng bếp lửa nhà sàn đã để lại trong tôi ấn tượng đậm sâu với không gian đầm ấm và chân tình

Hương nhãn

Hương nhãn

(GLO)- Tháng Tư về, mang theo những giọt sương tinh khôi lặng lẽ đọng trên mái nhà, ấp ôm không gian trong cái se lạnh dịu dàng của phố núi. Pleiku tỉnh giấc giữa sắc trời tĩnh lặng mà chất chứa bao xao xuyến.

Mùa cá cơm

Mùa cá cơm

(GLO)- Đã mấy bận đến xã Nhơn Lý (TP. Quy Nhơn, tỉnh Bình Định), tham quan hầu hết thắng cảnh, thưởng thức đủ mọi đặc sản bậc nhất, tôi từng nghĩ mình am tường vùng đất này lắm. Vậy mà, khi lang thang đến bến cá Nhơn Lý, tôi mới nhận ra những gì mình biết chỉ lớp vỏ bên ngoài.

Hương ngọc lan

Hương ngọc lan

(GLO)- Hương ngọc lan là mùi hương thanh khiết nhất mà tôi được biết trong tuổi thơ của mình. Đó là sự dịu ngọt nhẹ nhàng và vô cùng gây thương nhớ cho người lữ khách.

Đọc để hiểu mình

Đọc để hiểu mình

(GLO)- Khi nhìn một người ngồi đọc sách, tôi thường có cảm giác rất bình an. Sự bình an như nguồn năng lượng được truyền đến từ hình ảnh rất đẹp trước mắt.

Cơn mưa ngang qua

Cơn mưa ngang qua

Tiết trời vào sáng sớm khá oi nồng, nhưng bầu trời lại phủ kín một màu mây xám đục chứ không trong trẻo như mọi khi. Rồi bất chợt mưa rào rào mà không có gió, có sấm báo trước.