Hoài niệm thư tay

Theo dõi Báo Gia Lai trênGoogle News

(GLO)- Khi ngồi bên hiên nhà cùng cơn mưa cuối mùa, tôi lại nhớ về những người bạn thân từ thuở nhỏ. Đã mấy lần cầm điện thoại, định gọi hoặc nhắn tin trong nhóm, nhưng rồi lại thôi.

Riết rồi tôi vào nhà, ngồi đọc lại những lá thư đã nhuốm màu thời gian mà các bạn gửi cho. Có vài bức thư nét mực đã nhòe nhưng nội dung thì tôi vẫn nhớ như in. Nhớ là bởi những lá thư ấy tôi đã đọc đi đọc lại không biết bao nhiêu lần.

Đọc bất cứ lá thư nào của các bạn, trong tôi cũng đầy dâng một niềm xúc cảm. Ngày ấy, sau khi tốt nghiệp THPT, mỗi đứa một chí hướng, tỏa ra nhiều nơi đi tìm tương lai cho mình. Mới đầu, chúng tôi bị ngợp với thế giới bên ngoài, bao tủi hờn, buồn vui đều gói trọn trong những lá thư gửi cho nhau.

Ngày ấy, viết thư là cách tốt nhất để chúng tôi sẻ chia nỗi niềm, thăm hỏi, động viên nhau. Vậy nên, nhận được thư của bạn là tôi mừng lắm, đọc đi đọc lại đến thuộc làu từng câu từng chữ. Rồi dành thời gian biên thư trả lời, viết xong là chạy vù ra bưu điện gửi ngay.

2-1250.jpg
Minh họa: HUYỀN TRANG

Mỗi lần gửi thư cho bạn, tôi thường có cảm giác hồi hộp xen chút lo lắng, không biết thư có đến được tay bạn mình không. Gửi thư đi rồi lại ngóng thư về, tâm trạng lúc nào cũng thấp thỏm, sợ nhất là bạn mình không nhận được thư rồi lại thêm mong ngóng.

Thực ra thì chuyện thất lạc thư hầu như chưa bao giờ xảy ra nhưng vẫn cứ lo, đủ biết là mỗi lá thư trao đi sự chân thành nó cao đến mức nào. Mỗi khi nghe bác bảo vệ ký túc xá thông báo có thư là tôi ba chân bốn cẳng chạy đi nhận với một tâm trạng phấn khích vô cùng, có hôm háo hức vừa đi vừa đọc vấp phải vật gì đó trên đường ngã cũng là chuyện bình thường. Và, tôi thích đọc nhất là mở đầu bức thư, chỉ vài chữ thôi nhưng cảm xúc đầy dâng biết chừng nào. Hạnh thương nhớ, Hạnh thân quý, Hạnh thương yêu… Tôi cũng thường gọi bạn mình như thế.

Vài năm trước, tôi cũng có viết thư tay cho người bạn ở xa, cốt là để nhớ lại một thời áo trắng. Nhưng rồi, thư không tới tay bạn. Khi gọi điện để hỏi về chuyện lá thư, bạn tôi không giấu được sự ngạc nhiên, rồi bảo: “Hạnh vẫn viết thư à, có việc gì sao không gọi cho tiện, không thì nhắn tin cũng tốt mà”. Tôi nghe xong cũng đành cười trừ, nhưng có một chút gì mơ hồ như là buồn cứ vương mãi không thôi. Và, không hiểu sao tôi vẫn cứ mong rằng, bạn cũng như tôi, vẫn hoài nhớ một thói quen cũ cùng những lá thư ăm ắp kỷ niệm một thời.

Có thể bạn quan tâm

“Mưa trên biển vắng”

Mưa trên biển vắng

(GLO)- Tôi biết mình mãi là người của núi, nhưng thi thoảng trong giấc mơ mùa hạ, tôi lại nghe tiếng sóng vỗ nhòa vào mỏm đá xa xưa. Như thể tự kiếp nào, tôi đã bỏ quên ở biển thứ gì đó thẫm xanh, để bây giờ, không thể khác hơn, tôi luôn bị xâm chiếm bởi một nỗi nhớ biển.
Hiên nhà nhớ mẹ

Hiên nhà nhớ mẹ

(GLO)- Lúc còn nhỏ, mẹ dạy tôi biết yêu sự tinh khôi của buổi sáng, bố dạy tôi thấm thía từng chiều. Và có lẽ tâm hồn tôi đã đầy ắp những cảm xúc từ thuở ấy.
Mưa thu

Mưa thu

(GLO)- Mùa thu bao giờ cũng đem đến nhiều xúc cảm, nhất là khi thư thái ngồi lại cùng những cơn mưa.
Đừng vội nản lòng

Đừng vội nản lòng

(GLO)- Ai trồng cây cũng mong đến ngày hái quả. Người ta khi làm việc gì cũng đều mong gặt hái được kết quả. Điều tốt đẹp sẽ đến với những ai biết chờ đợi. Vậy nên, đừng vội nản lòng khi kết quả mình mong đợi chưa đến.
Như cau trước bão

Như cau trước bão

(GLO)- Lúc gia đình tôi chuyển về nơi ở mới, ngay trước cửa đã có hàng cau thẳng tắp. Cây nối nhau, cao tầm hơn chục mét, như chiếc lược lớn chải vào mây trời.

Trăng ngọc ngà

Trăng ngọc ngà

Non đêm, mấy người đàn ông trung niên trong xóm tụ lại trước sân nhà Minh, chơi cờ giết thời gian, ca hát góp vài tiếng lao xao chờ đón trăng lên. Trong đám người lao xao đó có vợ chồng Thụy.
Mây ngũ sắc…

Mây ngũ sắc…

Bà ơi bà! Giá mà bà cháu mình được ngồi đung đưa trên vầng trăng lưỡi liềm kia thì vui phải biết. Hai bà cháu mình ngắm mây bay luồn qua những kẽ ngón chân. Thò tay xuống nhón mây chỗ này thả ra chỗ kia. Nặn lại mấy vầng mây hình thù xấu xí kia thành hình bông hoa, con cún.
Lời sóng vỗ

Lời sóng vỗ

(GLO)- Biển trong mắt người gắn mình với xứ núi hơn 40 năm luôn là một điều bí ẩn. Có lẽ vì thế nên những lần đắn đo lựa chọn điểm đến cho những kỳ nghỉ ngắn hoặc dài ngày, nơi có biển vẫn luôn là ưu tiên.
Nhớ những mùa vàng

Nhớ những mùa vàng

(GLO)- Những mùa lúa vàng trĩu bông thơm mùi rơm rạ là hình ảnh đã ăn sâu vào ký ức bao thế hệ người Việt, đặc biệt là những người lớn lên ở thôn quê.
Cái gạc-măng-rê của mẹ

Cái gạc-măng-rê của mẹ

Mấy tuần nay, bà ngoại sắp nhỏ dọn nhà đi nơi khác nên những thứ đồ cũ kỹ được bỏ bớt. Chỉ có cái gạc-măng-rê (garde manger), chuyển mấy lần nhưng mẹ tôi để hoài không nỡ bỏ. Cái gạc-măng-rê được đặt ở góc bếp, lặng im, cũ kỹ nhưng chứa đầy kỷ niệm của từng thành viên.
Hương ổi mùa xa

Hương ổi mùa xa

(GLO)- Tôi không lớn lên giữa đồng bằng miền Bắc để được biết đến cái ngọt ngào và tinh túy của đất trời vào thu bằng hương cốm hay hương thị đẫm hồn xưa.
Tự “chữa lành” cho bản thân

Tự “chữa lành” cho bản thân

(GLO)- Cứ gần đến ngày nghỉ lễ là các anh chị đồng nghiệp lại xúm xít hỏi nhau: “Lễ này đi chơi ở đâu?”. Còn tôi thì chỉ muốn nghỉ ngơi bên gia đình. Đã rất nhiều năm rồi, tôi không có khái niệm đi chơi ngày lễ, nhất là những chuyến đi chơi xa dài ngày.
Bất chợt mùa lá rụng

Bất chợt mùa lá rụng

(GLO)- Mùa thu ở xứ sở nhiệt đới như nước Việt chúng ta, sự chuyển đổi của thiên nhiên không rõ ràng, đặc tả như ở trời Âu. Nhưng sắc thái của mùa lá rụng cũng đủ để làm xao động lòng người, ghi dấu ấn vào thi ca, nhạc họa từ xưa đến nay
Sắc lan mùa phố

Sắc lan mùa phố

(GLO)- Người chơi lan vẫn có câu: “Kiến giả thị bảo, bất kiến giả thị thảo” (Nghĩa là: Biết thì là bảo vật, không biết thì chỉ là cỏ). Vì thế, mỗi người chơi lan sẽ có một cách ứng xử riêng với hoa.
Quê cũ

Quê cũ

(GLO)- Xe bắt đầu rẽ vào con đường bê tông rộng rãi. Trước mắt là xóm làng với những ngôi nhà cao tầng, mái lợp ngói đỏ nhấp nhô. Bên trái là cánh đồng lúa sắp vào vụ gặt, vàng ươm trải dài.

Tháng Chín...

Tháng Chín...

Tháng Chín khiến người ta nhớ và bâng khuâng khi vấn vương một tà áo trắng, một ánh mắt cười trong ngày khai giảng. Mới đó mà đã gần hai mươi năm trôi qua. Không dưng thèm bé lại, được hồn nhiên tung tăng cắp sách tới trường như thuở nào.
Bí mật của thời gian

Bí mật của thời gian

(GLO)- Có lẽ do bản tính thích quan sát và để ý mọi thứ quanh mình nên tôi thường đặt ra những câu hỏi. Có lần, tôi đã hỏi một người bạn: “Trên đời này, có thứ gì chứa nhiều bí mật hơn thời gian?”.
Nghĩa tình hàng xóm

Nghĩa tình hàng xóm

(GLO)- Mặc dù chuyển đến nơi ở mới đã lâu nhưng thỉnh thoảng tôi vẫn về thăm những người hàng xóm cũ. Gặp nhau tay bắt mặt mừng, nói chuyện hoài không hết, tôi lại càng thấm thía hơn lời dạy của người xưa “Hàng xóm tối lửa, tắt đèn có nhau”.
Tháng Chín yêu thương

Tháng Chín yêu thương

Ngày đầu tiên của tháng Chín, tôi đi trong nắng thu vàng mà lòng trào dâng nhiều cảm xúc. Xin gửi lời chào tháng mới yêu thương, với Tết Độc lập của dân tộc và những ngày đầu đến trường sau kỳ nghỉ hè.

Chòi rẫy

Chòi rẫy

(GLO)- Trong rẫy của người Jrai bao giờ cũng có một cái chòi. Sau khi thu hoạch nông sản, tất cả sẽ được cất giữ tại chòi rẫy.