“Có nỗi nhớ không mang tên”

Theo dõi Báo Gia Lai trênGoogle News

(GLO)- Chiếc xe khách lướt êm trên quốc lộ 14 uốn lượn theo những hàng thông. Mặt trời đã ở phía sau lưng, hoàng hôn lộng lẫy dát vàng lên những tàng cây cao vút. Khi bước chân tôi chạm vào vùng đất đỏ bazan thì sương mù cũng vừa bảng lảng.

co-noi-nho-khong-mang-ten-bg-2693.jpg
Minh họa: H. T

Hồ Tà Đùng tĩnh lặng giữa cái lạnh se se núi đồi. Tôi thưởng thức ly cà phê trong tiếng gió lao xao của rừng cây ven hồ. Hương cà phê hay là hương rừng e ấp trong không gian, vỗ về từng bước chân, chào đón một người bạn mới. Tôi hít thở bầu không khí trong lành, chưa bao giờ cảm thấy lòng thảnh thơi như thế.

Tây Nguyên bí ẩn qua từng trang sách, thước phim giờ đang hiện hữu trước mắt, sao tôi lại thấy thân thương đến lạ. Tôi đứng nhìn từng con sóng lăn tăn trên mặt hồ, dang tay đón gió, như muốn lưu lại cả khung cảnh bình yên ấy vào trong tâm trí.

Trong hành trình đến Tây Nguyên lần này, tôi đi qua những cánh rừng cây lá bạt ngàn. Vài tia nắng chiều còn sót lại long lanh như màu hổ phách. Thời tiết se se lạnh đủ để tôi choàng thêm chiếc khăn làm duyên cùng hoa cỏ. Những thân cây san sát nhau, vững chãi vươn lên trời xanh.

Tôi thấy mình thật nhỏ bé trước thiên nhiên hùng vĩ. Và, tôi lại tự hỏi: Tây Nguyên có những điều gì khiến bao người thương nhớ?

Thung lũng mùa này mờ ảo trong mây, là sương mù hay khói bếp nhà ai khi chiều về quây quần bên mái nhà đơn sơ thơm lừng khoai mì nướng. Một thoáng hoài niệm và cảm giác thân thương ùa về.

Tôi yêu sự giản dị. Tôi thích cái không khí an nhiên tự tại, thong thả như dòng suối róc rách dưới khe, như phiến đá già rong rêu ngàn năm trầm mặc. Cứ thế, tôi ngồi lặng nghe tiếng hoàng hôn buông, hòa bóng mình cùng với bóng cây trải dài trên thung lũng.

Trăng nhô lên từ dãy núi xa xa, hắt ánh bạc lên con thác ngày đêm hát bản tình ca của rừng, bọt tung trắng xóa. Tôi như chìm đắm giữa đêm rừng Tây Nguyên bồng bềnh. Tiếng cồng chiêng bên ánh lửa bập bùng, cô gái Ê Đê trong chiếc váy thổ cẩm, bên ché rượu cần làm say lòng du khách. Về khuya, đêm trầm mặc hơn, thỉnh thoảng có tiếng chim kêu hòa lẫn tiếng dòng thác đổ.

Lúc từ biệt Tây Nguyên, tôi hái một nhành hoa mimosa và nâng niu trên tay suốt chặng đường. Chào nhé Tây Nguyên, tôi sẽ trở lại vào một ngày gần nhất, bước chân sẽ lại thơm êm trên thảm hoa vàng, sẽ lại mát lành trong làn suối trong vắt.

Anh bạn đi cùng chợt cất lên tiếng hát “Ánh mắt ấy, tiếng nói ấy thương thương hoài. Gió thế đấy nắng thế đấy không vơi đầy”. Ngồi phía sau, nơi ô cửa kính nhìn ra khung cảnh núi rừng, tôi cũng lẩm nhẩm theo câu hát của nhạc sĩ Nguyễn Cường: “Có cái nắng có cái gió có nỗi nhớ không mang tên không mang tên người ơi!”.

Có thể bạn quan tâm

Trăng ngọc ngà

Trăng ngọc ngà

Non đêm, mấy người đàn ông trung niên trong xóm tụ lại trước sân nhà Minh, chơi cờ giết thời gian, ca hát góp vài tiếng lao xao chờ đón trăng lên. Trong đám người lao xao đó có vợ chồng Thụy.
Mây ngũ sắc…

Mây ngũ sắc…

Bà ơi bà! Giá mà bà cháu mình được ngồi đung đưa trên vầng trăng lưỡi liềm kia thì vui phải biết. Hai bà cháu mình ngắm mây bay luồn qua những kẽ ngón chân. Thò tay xuống nhón mây chỗ này thả ra chỗ kia. Nặn lại mấy vầng mây hình thù xấu xí kia thành hình bông hoa, con cún.
Lời sóng vỗ

Lời sóng vỗ

(GLO)- Biển trong mắt người gắn mình với xứ núi hơn 40 năm luôn là một điều bí ẩn. Có lẽ vì thế nên những lần đắn đo lựa chọn điểm đến cho những kỳ nghỉ ngắn hoặc dài ngày, nơi có biển vẫn luôn là ưu tiên.
Nhớ những mùa vàng

Nhớ những mùa vàng

(GLO)- Những mùa lúa vàng trĩu bông thơm mùi rơm rạ là hình ảnh đã ăn sâu vào ký ức bao thế hệ người Việt, đặc biệt là những người lớn lên ở thôn quê.
Thơm thảo mùa thu

Thơm thảo mùa thu

(GLO)- Một buổi chiều thu, giữa người xe phố phường giăng mắc, tôi chợt thấy bên vỉa hè một chị hàng rong lặng lẽ bày ra những quả hồng. Những quả hồng chín ửng căng bóng, màu cam đỏ pha chút thẫm xanh dịu mắt được xếp vào chiếc mẹt tre.
Cơn bão đi qua

Cơn bão đi qua

Bão đi qua, ta thêm yêu thương, biết sẻ chia hơn với những mảnh đời khốn khó. Bão tan, ta bắt đầu lại từ những mầm xanh hy vọng...
Giấc mơ về mẹ

Giấc mơ về mẹ

(GLO)- Đêm khuya. Chốc chốc, những đợt mưa nối nhau quất rào rạt lên mái tôn. Hơi lạnh len lỏi xuyên qua lớp chăn thấm vào da thịt. Con gái tôi giật mình, khóc ré lên vì sợ.
Cái gạc-măng-rê của mẹ

Cái gạc-măng-rê của mẹ

Mấy tuần nay, bà ngoại sắp nhỏ dọn nhà đi nơi khác nên những thứ đồ cũ kỹ được bỏ bớt. Chỉ có cái gạc-măng-rê (garde manger), chuyển mấy lần nhưng mẹ tôi để hoài không nỡ bỏ. Cái gạc-măng-rê được đặt ở góc bếp, lặng im, cũ kỹ nhưng chứa đầy kỷ niệm của từng thành viên.
Bất chợt mùa lá rụng

Bất chợt mùa lá rụng

(GLO)- Mùa thu ở xứ sở nhiệt đới như nước Việt chúng ta, sự chuyển đổi của thiên nhiên không rõ ràng, đặc tả như ở trời Âu. Nhưng sắc thái của mùa lá rụng cũng đủ để làm xao động lòng người, ghi dấu ấn vào thi ca, nhạc họa từ xưa đến nay
Sắc lan mùa phố

Sắc lan mùa phố

(GLO)- Người chơi lan vẫn có câu: “Kiến giả thị bảo, bất kiến giả thị thảo” (Nghĩa là: Biết thì là bảo vật, không biết thì chỉ là cỏ). Vì thế, mỗi người chơi lan sẽ có một cách ứng xử riêng với hoa.
Quê cũ

Quê cũ

(GLO)- Xe bắt đầu rẽ vào con đường bê tông rộng rãi. Trước mắt là xóm làng với những ngôi nhà cao tầng, mái lợp ngói đỏ nhấp nhô. Bên trái là cánh đồng lúa sắp vào vụ gặt, vàng ươm trải dài.

Tháng Chín...

Tháng Chín...

Tháng Chín khiến người ta nhớ và bâng khuâng khi vấn vương một tà áo trắng, một ánh mắt cười trong ngày khai giảng. Mới đó mà đã gần hai mươi năm trôi qua. Không dưng thèm bé lại, được hồn nhiên tung tăng cắp sách tới trường như thuở nào.
Hương vị của kỷ niệm

Hương vị của kỷ niệm

Hôm rồi, đứa em ở Bến Tre lên thành phố, ghé nhà thăm và tặng một bịch nhãn long nhà trồng được. Cầm bịch nhãn long trên tay mà Linh ngỡ ngàng vì có trái vỏ màu trắng, trái thì vỏ màu tím, nhãn long giờ thật lạ.
Cuốn sách bị đánh cắp

Cuốn sách bị đánh cắp

Chiếc xe khách như con trâu kiệt sức, phì phò thở hắt ra mấy lượt rồi bất động. Gã tài xế trẻ măng vặn vặn mấy cái nút, cố khởi động lại nhưng chiếc xe vẫn im ru.
Bí mật của thời gian

Bí mật của thời gian

(GLO)- Có lẽ do bản tính thích quan sát và để ý mọi thứ quanh mình nên tôi thường đặt ra những câu hỏi. Có lần, tôi đã hỏi một người bạn: “Trên đời này, có thứ gì chứa nhiều bí mật hơn thời gian?”.
Nghĩa tình hàng xóm

Nghĩa tình hàng xóm

(GLO)- Mặc dù chuyển đến nơi ở mới đã lâu nhưng thỉnh thoảng tôi vẫn về thăm những người hàng xóm cũ. Gặp nhau tay bắt mặt mừng, nói chuyện hoài không hết, tôi lại càng thấm thía hơn lời dạy của người xưa “Hàng xóm tối lửa, tắt đèn có nhau”.
Thương những bờ xanh

Thương những bờ xanh

(GLO)- Từng có những bờ xanh thật xanh, mãi cứ ngời biếc ở một khoảng nào đó trong tâm thức chúng tôi, những đứa trẻ đã từng lớn lên giữa trong lành xa xưa ấy.
Nhà

Nhà

(GLO)- Bạn từ phố về quê chơi. Suốt đêm đầu tiên, tôi nghe tiếng bạn trở mình, lục đục đi ra, đi vào. Sáng dậy, mắt bạn đỏ kè, ngồi uống cà phê còn ngâm nga câu: “Thức đêm mới biết đêm dài”.
Ngóng mẹ đi chợ về

Ngóng mẹ đi chợ về

(GLO)- Ngóng mẹ đi chợ về luôn là cả một niềm yêu thích với tuổi thơ của chị em chúng tôi. Mỗi lần mẹ đi chợ là chị em mau mải chạy ra cổng hoặc tận đầu ngõ, trốn dưới một bóng cây nào đó và mắt thì cứ liên tục ngóng ra phía mẹ đi về.
Chuyện tình ở xóm Đá Côi

Chuyện tình ở xóm Đá Côi

“Đá Côi”, tên xóm có từ khi nào không ai biết, kể cả ông Sáu, người lớn tuổi nhất vùng lớn lên từ thời Pháp thuộc, trải qua 20 năm kháng chiến chống Mỹ, giờ vẫn còn trụ lại với bà con nhiều thế hệ.
Ngồi ngắm sương mù

Ngồi ngắm sương mù

(GLO)- Nhiều lần, tôi thấy mình cứ nhớ thương một thứ gì đó rất mơ hồ, hình như là sương mù. Bạn tôi cười bảo: “Sương mù ở đâu mà chẳng có, ngay trong thành phố này, cứ thức dậy thật sớm để chạy bộ ven hồ, trong công viên... là thấy được sương mù giăng tầng tầng lớp lớp”.