Mặt trời lúc nửa đêm - Kỳ 2: Học cầm bút

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
'Quá tuổi 15, tôi bắt đầu suy nghĩ nhiều hơn về sức khỏe, tương lai. Bế tắc, tôi tìm đến những người thầy của đời mình theo một cách đầy tình cờ. Và cứ thế, tôi tiếp tục đi học...'.
 
Vẽ giúp Lợi khai phá năng lực bản thân - Ảnh: CÔNG TRIỆU
Nguyễn Hồng Lợi rỉ rả chuyện mình.
Con chữ bất thành
Buổi đầu đến Trường Tật Nhi (nay là Trung tâm Dạy nghề người khuyết tật TP.HCM), được cầm bút học chữ làm Lợi phấn khích lắm. Ngồi viết mà cậu có cảm giác "nhồn nhột" bởi hàng chục ánh mắt của các bạn. Có bạn nhìn thẳng, có bạn len lén hướng mắt về mình.
"Mình là người rất đặc biệt của lớp mà", Lợi cười tươi. Trong lớp, không chỉ cô thầy, nhiều bạn khác cũng tò mò xem cậu bé "độc thủ" với mỗi cánh tay trái nguệch ngoạc thế nào. Vài lời khen chắc cũng thật lòng làm Lợi ấm lòng.
Cứ thế, Lợi lao vào những bài học mới với tâm trạng đầy hứng thú, rằng mình sẽ học ngang bằng, thậm chí vượt các bạn. Cậu suy nghĩ: "Mình khuyết thiếu thân thể nhưng đầu vẫn lành lặn mà". Cho đến ngày những môn học tự nhiên bắt đầu làm khó cậu.
"Có những bài toán, lý tôi nghiền ngẫm đến nỗi cáu mà vẫn không giải được. Tôi hoài nghi liệu những bằng khen lớp dưới mình đạt được là do thầy cô thương khen động viên", Lợi tâm sự.
Cố gắng tột cùng nhưng áp lực cứ kéo dài mà kết quả chẳng đem lại điều gì. Cho đến đợt thi học kỳ 2 lớp 8, cậu không còn nghi ngờ rằng mình không thể theo nghiệp chữ được nữa, đặc biệt là những môn học liên quan đến con số vô cùng rối rắm.
"Lợi không theo kịp mọi người" - đó là nhận xét của cô giáo về học lực của Lợi.
Cậu thầm cảm ơn cô dù lòng đầy mặc cảm về sự kém cỏi. Hết lớp 8, cậu xin mẹ nghỉ học và được đồng ý. Người mẹ biết đứa con yêu thương đã cố hết sức mình trước khi muốn nghỉ học.
Ở nhà, thời gian trống của Lợi trong làng Hòa Bình nhiều hơn. Việc đưa đón các em, làm việc nhà không thỏa mãn được sự hiếu động ở độ tuổi dậy thì 16 của Lợi.
"Tôi lo lắng về tương lai của mình. Tôi muốn biết rằng ngoài học chữ, liệu mình sẽ làm được điều to tát hơn?".
Hình ảnh đĩnh đạc của nhà thiết kế Sĩ Hoàng ập đến. Lợi lao ngay đến hộc tủ, lục lọi tấm danh thiếp mà chính ông đã tận tay trao hơn hai năm trước. Lời dặn dò "nếu cần gì cứ tìm chú" bỗng ùa về.
Bất ngờ cọ vẽ
Trên xe lắc của mình, Lợi lần theo địa chỉ ghi trên danh thiếp. Hàng trăm viễn cảnh xấu tốt khi gặp ông hiện ra trước mắt khiến cậu chần chừ suốt cả đường đi. Một vài điều cứ quẩn trong lòng cậu: sự khiếm khuyết thân thể, kết quả học tập kém cạnh bạn đồng lứa, cùng điều kiện gia đình chẳng có gì...
Đến đúng địa chỉ, Lợi căng mình đẩy xe vào. Nhà thiết kế Sĩ Hoàng điềm đạm, ân cần chào hỏi. Lợi lấy hết tự tin xin học nghề. Chứng kiến sự trầm tư ít phút của người đối diện, lòng Lợi lo lắm.
"Tôi sợ bị từ chối, sợ chính sự khiếm khuyết của mình khiến ông không nhận tôi. Tôi hồi hộp, căng thẳng. Nhưng ông nói "chỉ cần con siêng năng". Tôi vỡ òa nghe nhà thiết kế ân cần", anh hồi tưởng.
Ngay hôm sau, Lợi đến xưởng thiết kế. Buổi đầu cầm cọ vẽ thử trên vải khá xa lạ, nhưng trước đó cậu đã trải học vẽ ở làng Hòa Bình và có tác phẩm được triển lãm nên chất liệu mới không vấn đề gì. Tuy nhiên, chất liệu mới này "bút sa là gà chết" nên cần sự tỉ mỉ và chính xác tuyệt đối.
Nhiều ngày liền, Lợi loay hoay với một cánh tay, tự răn mình theo lời dặn "siêng năng" của thầy. "Mình phải làm được". Kể từ đó, bất kể công đoạn nào cũng được cậu nắn nót, lặp đi lặp lại đến thuần thục.
Dường như sự thương cảm của mọi người đối với Lợi làm cho công việc tốt hơn thông qua sự kèm cặp nhiệt tình và cặn kẽ.
Và rồi, hơn 3 năm vừa học vừa làm đủ để Lợi làm tốt mọi thứ. Những công đoạn soạn khung, căng vải, đi nét, pha màu, sấy hay kỳ cọ... từng thử thách lòng kiên nhẫn của cậu trước kia đều được vượt qua.
"Đã đủ chưa? Mình phải làm gì nữa? Phải có cái gì riêng cho mình chứ?". Trước những thao tác tô màu lên khung hình có sẵn mà người khác đưa cho, Lợi đặt những câu hỏi với yêu cầu mình phải tạo ra cái gì đó riêng biệt.
Kết quả, Lợi khoe đầy niềm tự hào về những bộ áo dài do chính mình tạo ra được các cô hoa hậu người Hàn trình diễn tha thướt trong một cuộc thi sắc đẹp. Mọi người vẫn thường nói rằng vẻ đẹp của sự khuyết thiếu luôn nổi bật...
 
Lợi (giữa) chụp chung với các y bác sĩ ở làng Hòa Bình - Ảnh CÔNG TRIỆU chụp lại
Và phải khỏe...
Công việc thiết kế phải ngồi lâu khiến cơ thể Lợi bắt đầu trở chứng. Khoảng thời gian vận động hiếm hoi khi đưa tụi nhỏ đi học mỗi sáng không còn khiến sức khỏe Lợi ảnh hưởng hẳn. Hiệu quả công việc cứ như giậm chân khiến cậu nghĩ đến sức khỏe mình nhiều hơn.
"Thằng cụt sẽ đi tập thể hình" - ý tưởng trong đầu Lợi vụt lóe lên.
Mùa hè mới bắt đầu bằng hàng chục ánh mắt săm soi đổ dồn vào cậu khi chiếc xe lắc đến trước cổng phòng tập thể hình nằm trên đường Vườn Chuối (Q.3).
Ban đầu, Lợi chần chừ và không dám xuống xe. Nhưng rồi chính một trong những câu hỏi mà phút lo sợ cậu nghĩ đến là "liệu rằng mình có làm được không?" đã thôi thúc cậu.
Một người đàn ông cao to vạm vỡ tiếp đón niềm nở. Tuổi đôi mươi lúc này đã cho phép Lợi đủ tự tin mở lời: "Tôi muốn có sức khỏe". Câu nói khiến ông nhìn từ đầu đến chân Lợi mà chẳng nói lời nào rồi nhận anh vào tập.
Như bao lần, anh được nhận vào tập miễn phí kèm điều kiện "phải siêng năng và kiên trì".
"Việc thầy thông báo mọi người về sự có mặt học viên mới là tôi khiến tất cả ánh mắt trong phòng tập đổ dồn về. Quá quen với ánh mắt đó nên tôi hiểu họ đang nghĩ gì. Sau vài phút "training" cách thức và nguyên tắc của phòng tập, tôi bắt đầu nắm lấy cục tạ. Nó không nặng, nhưng tôi không thể nhấc nổi quá 5 lần.
"Vì sao mọi người làm được mà mình thì không?". Tôi tiếp tục hoài nghi về khả năng mình.
Tôi không sao hiểu được lý do nhưng mọi người thì có. Một anh bạn tập cùng đã chỉ cho tôi những lỗi sai căn bản mà tôi mắc phải. Và sau khi lắng nghe hướng dẫn, tôi bắt đầu làm mọi thứ như tốt hơn", Lợi chia sẻ những buổi đầu tập luyện.
Lợi thích nghi khá nhanh với những bài tập mà mọi người soạn ra. Sau hai tháng vật vã cùng quả tạ, cơ thể anh chuyển khác. Anh cảm nhận rõ sự phát triển của các cơ và đặc biệt là sức khỏe cải thiện hẳn. Anh có thể ngồi vẽ lâu hơn mà chẳng hề mỏi mệt. Bộ cơ ngực, cơ tay và bả vai căng nở lên.
Thi thoảng anh tự hào khi thấy học viên mới nào đó nhìn những gân cơ rắn chắc trong ánh mắt ngưỡng mộ. Càng tập, anh lại càng tự tin. Anh tự tin khi nhận ra dù cơ thể khuyết thiếu nhưng mình cũng làm được điều mà những người bình thường thường làm.
Cầm chắc cây cọ bằng tay trái duy nhất còn lành lặn giúp Lợi có động lực khai phá bản thân. Nhưng không muốn bị nhấn chìm trước sóng đời nghiệt ngã, Lợi tiếp tục đối diện.

Kỳ tới: Đối diện với con sóng

Công Triệu (TTO)

Có thể bạn quan tâm

Cửu Trại Câu du ký

Cửu Trại Câu du ký

Nơi chúng tôi đến trong chuyến đi dài ngày lần này là vùng đất Cửu Trại Câu xinh đẹp, một trong những danh lam thắng cảnh của Tứ Xuyên, rất đắc địa về mặt phong thủy của Trung Hoa lục địa.

Những người 'vác tù và' bảo vệ rừng ở Yên Bái

Bảo vệ lá phổi xanh Mù Cang Chải

Dưới những tán rừng xanh ngát tại Khu bảo tồn loài và sinh cảnh Mù Cang Chải ( Yên Bái), những năm trở lại đây, người dân xã Chế Tạo chủ động xã hội hóa từ nguồn dịch vụ môi trường rừng thành lập các tổ đội trực tiếp tuần tra, kiểm tra hàng tuần để bảo vệ những “lá phổi xanh” này.

Bảo vệ động vật hoang dã trên dãy Trường Sơn: Xuyên rừng tìm dấu chân thú

Bảo vệ động vật hoang dã trên dãy Trường Sơn: Xuyên rừng tìm dấu chân thú

Ẩn sâu dưới những tán rừng xanh thẳm của Vườn quốc gia Vũ Quang là thế giới đầy sống động của vô số loài động vật quý hiếm. Để sở hữu cánh rừng già cổ thụ với hàng nghìn loài động vật, có những “chiến binh” đang ngày đêm thầm lặng bảo vệ kho báu khổng lồ giữa đại ngàn Trường Sơn.

Sơn thếp cho chén vỡ hóa lành

Sơn thếp cho chén vỡ hóa lành

Bên đống bát đĩa vỡ toang, mọi người hì hụi chọn ra những cái tan nát nhất để thực hành một kỹ thuật thú vị trong nghệ thuật sơn ta, đó là thếp vàng - bạc, mục đích hàn gắn lại sản phẩm, che đi vết vỡ bằng kỹ thuật sơn thếp, dưới sự hướng dẫn của họa sĩ Nguyễn Xuân Lục.

Cán bộ an ninh gặp gỡ, tuyên truyền người dân không nghe kẻ xấu lôi kéo vượt biên. Ảnh: T.T

Buôn làng rộng lòng bao dung - Kỳ cuối: Thức tỉnh những người lầm lỡ

(GLO)-Giữa tháng 3-2024, Thiếu tướng Rah Lan Lâm-Ủy viên Ban Thường vụ Tỉnh ủy, Bí thư Đảng ủy, Giám đốc Công an tỉnh cùng đoàn công tác của Bộ Công an có chuyến sang Thái Lan để gặp gỡ những người dân tộc thiểu số Việt Nam đang cư trú bất hợp pháp ở 2 địa điểm thuộc huyện Bang Yai, tỉnh Nonthaburi.

Hậu phương người lính - điều chưa kể

Hậu phương người lính - điều chưa kể

LTS: Chấp nhận dấn thân và hy sinh để bảo vệ đất nước, những người lính Quân đội nhân dân Việt Nam luôn nêu cao ý chí quyết tâm gìn giữ, tỏa sáng hình ảnh anh “Bộ đội Cụ Hồ” nơi tuyến đầu gian khó. Song ít ai biết rằng, phía sau họ là hy sinh thầm lặng, những nỗi niềm canh cánh của người hậu phương.