Hun hút giữa mây ngàn

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

Bám trường lớp ở những nóc heo hút, nhiều thầy cô giáo gần như gởi cả thanh xuân theo cuộc hành trình. Đầu tuần, những người trẻ lầm lụi ôm ba lô ngược núi. Họ như mất hút cho tới cuối tuần, mới có thể ra nơi có sóng điện thoại.

hun-hut-giua-may-ngan-dd.png
Căn phòng chật bưng, chỉ chừng 6m2 nhưng là chỗ ngủ chung cho các giáo viên ở điểm trường Ông Tuấn.

Trong các điểm trường trên non cao ở Nam Trà My, những cái tên như nóc Ông Tuấn, nóc Ông Bình mỗi lần được gọi lên đều khiến người khác cảm giác xa ngái. Không chỉ khó về đường đi, đây là những ngôi làng nằm biệt lập giữa núi rừng. Không internet, không điện thoại, không nước sạch.

Điểm trường giữa non ngàn

Khi lên thăm điểm trường nóc Ông Bình năm 2023 (Trường bán trú xã Trà Dơn), thầy Trương Công Một, lúc đó là hiệu trưởng Trường bán trú tiểu học Trà Dơn đứng chỉ tay lên một mỏm núi giữa lưng chừng mây trắng. Thầy bảo trên đó có một ngôi trường với 3 thầy cô giáo trẻ cùng gần 50 học sinh.

Quyết tâm tới bằng được điểm trường cao nhất Trà Dơn, chúng tôi hẹn thầy Một với ý nghĩ rất đơn giản: thầy cô đi được thì mình cũng đi được.

Mất hơn 2 tiếng đi bộ, chúng tôi mới có thể đặt chân tới điểm trường nóc Ông Tuấn - nơi lơ lửng trong mây trắng mà thầy Một đã nói. Đây là điểm xa nhất trong các điểm nằm rải rác thuộc Trường bán trú xã Trà Dơn.

2dd.jpg
Nóc ông Tuấn nhìn từ đỉnh núi đầu hướng vào.

Điểm trường chỉ vỏn vẹn chừng 50 học sinh, của 2 trường Mẫu giáo Phong Lan và Trường bán trú xã Trà Dơn. Ba thầy cô giáo ở đây đều rất trẻ, có người chưa lập gia đình, có người vừa mới làm đám cưới xong đã tạm biệt người thương rồi ôm ba lô đi về phía núi.

Cô Hồ Thị Lan (32 tuổi) cùng người đồng nghiệp mới 25 tuổi là Hồ Thị Thiện đứng phụ trách lớp mầm non. Điểm trường này có thầy giáo Hồ Văn Ngọc, 25 tuổi cũng hàng ngày có mặt ở trường để dạy chữ cho con trẻ.

Cô Lan và cô Thiện bảo rằng câu chuyện họ đứng lớp dạy chữ cho trẻ ở điểm trường xa bậc nhất như nóc ông Tuấn không vì đồng lương mà đó như “là duyên, là nghiệp”.

Chỉ có thể là yêu

Mười giờ trưa, tiếng hai cô giáo trẻ gõ thước lộc cộc vào bảng gỗ xen lẫn tiếng ê a đọc chữ của lũ trẻ vang khắp núi rừng. Nhìn những cô cậu học trò đầu tóc cháy nắng, mắt tròn xoe, chân tay được cô giáo chăm chút sạch sẽ ngồi khoanh tròn dưới nền gạch đọc chữ khiến người ở xa mềm lòng.

Cô Hồ Thị Lan cho biết, câu chuyện mình theo nghề dạy học và lên với lũ học trò ở nóc ông Tuấn như một sự sắp đặt. Cô Lan tốt nghiệp cao đẳng sư phạm nhiều năm trước. Giai đoạn đó học sư phạm ra nhiều người không tìm được việc. Cô Lan cũng theo bạn bè xuống TP. Đà Nẵng đi làm công nhân ở Khu công nghiệp Hòa Khánh (quận Liên Chiểu, TP. Đà Nẵng).

3dd.png
Cô Thiện và cô Lan với lũ học trò địa phương ở điểm trường giữa rừng già.

Cô bảo rằng từ nhỏ đã ao ước một lần trở thành cô giáo, được mặc áo dài cầm thước gõ lộc cộc trên tấm bảng để dạy chữ dưới những ánh mắt to tròn, đen láy. Nhưng ước mơ đó gặp trắc trở bởi tấm bằng cao đẳng không thể đủ để thi biên chế giáo viên.

“Phải đi làm công nhân thấy mình thật sự bế tắc, buồn và thương nghề dạy học đeo đuổi ước mơ mấy năm trời. Năm 2022, mình đang ở Đà Nẵng thì có đồng nghiệp ở Nam Trà My, là bạn của thầy hiệu trưởng gọi điện bảo có lên “Nam” (Nam Trà My) đi dạy không. Lúc đó chẳng kịp nghĩ gì nhiều, mình gật đầu ngay rồi tức tốc dọn đồ về quê nhà ở Bắc Trà My, hôm sau đón xe chạy thẳng lên trường” - cô Lan nói.

Cô Lan bảo rằng khi được nhà trường phân về dạy ở nóc Ông Tuấn, cô không nghĩ nơi mình “hiện thực ước mơ” nghề giáo lại buồn đến thế. Là người ở núi, quê nhà ở Bắc Trà My, nhưng khi ôm ba lô đi ngược con đường vát dốc dựng đứng 45 độ, mất 2 tiếng để tới nóc Ông Tuấn, đứng nhìn một điểm trường đơn sơ như kho lúa đặt giữa nương rẫy thường thấy của bà con địa phương, cô Lan nói tự dưng thấy bàn chân mình tụt xuống. Chưng hửng.

Quãng thời gian 2 tháng đầu với một người giáo viên lần đầu đứng lớp như cô Lan là điều không dễ dàng. Ở nơi không có sóng điện thoại, không điện lưới, học sinh lầm lụi từ rừng đi ra khiến cô chăm bẵm mệt nhoài từ sáng tới tối. Nhưng điều làm cô khổ tâm nhất là việc ngăn trở từ chồng. Cô Lan cho biết, cô và chồng đều ở Bắc Trà My, cả hai đang có con nhỏ nên khi nghe cô vào núi dạy học, cũng vì lo cho vợ nên người chồng cô tìm cách ngăn cản.

Để chồng thấu hiểu nơi vợ mình đứng lớp, cô Lan có lần rủ được chồng vào điểm trường. Khi đi sau lưng vợ để vào nóc Ông Tuấn, thấy mọi thứ quá khó khăn thì chồng cô Lan bỗng bật khóc. “Từ đó trở đi ổng không bao giờ trách cứ vì sao gọi điện thoại cho vợ cả tuần không được, con đau con ốm bực dọc phải một mình cáng đáng công việc mà không người vợ đỡ đần” - cô Lan kể.

Ở nơi khó khăn, thiếu thốn đủ bề nhưng chúng tôi chùng lòng khi nghe đồng lương mà các thầy cô giáo ở đây được trả. Vì chưa đủ chuẩn để dự thi viên chức giáo dục nên họ phải mang thân phận là giáo viên hợp đồng, công việc trách nhiệm không khác những người trong biên chế nhưng lương mỗi tháng chỉ 4-6 triệu đồng. Để bám trụ với nghề dạy học, các thầy cô giáo phải lên thực đơn hàng tuần với “món chính” là cá khô, nước mắm, thịt kho rim mặn và rau xanh được bà con địa phương hái đem cho.

“Cả ba chị em ở trường góp lại mỗi tháng người 700 nghìn đồng để mua thức ăn. Đầu tuần xuống núi thì tranh thủ mua bỏ vào túi cõng lên. Do trên núi thời tiết lạnh quanh năm nên đồ ăn giữ được lâu. Cứ ăn uống tạm bợ, qua ngày như vậy thì mới đủ xoay xở với lương” – thầy Hồ Văn Ngọc, nói.

Tin ở ngày mai

Theo thống kê của Phòng Giáo dục huyện Nam Trà My, hiện toàn huyện có hàng trăm điểm trường lẻ nằm rải rác ở các xã. Nhiều nhất là Trà Dơn, Trà Vinh, Trà Tập… Một trong những vấn đề đau đầu nhất là dù có nhu cầu nhưng không thể tuyển đủ biên chế giáo viên. Trong khi đó hàng trăm giáo viên, phần lớn là người trẻ vẫn phải đứng lớp ở những nơi tách biệt, khó khăn với suất dạy học hợp đồng.

4dd.jpg
Các thầy cô giáo chăm lo cho học sinh vùng cao.

Thầy giáo Hồ Văn Ngọc, đứng lớp ở điểm trường nóc Ông Tuấn nói rằng thầy tốt nghiệp Trung cấp Sư phạm Quảng Nam. Dù có nhiều đợt thi biên chế nhưng do chưa có bằng đại học nên thầy vẫn phải đứng lớp với đồng lương loanh quanh 5 triệu đồng. Thầy Ngọc nói, nếu không có tình yêu với nghề dạy học, những niềm hy vọng cho tương lai thì không ai đủ kiên nhẫn để làm thầy cô giáo ở những nơi heo hút, tách biệt.

“Giờ lương 5 triệu đồng thì không cần đi dạy học mà ở thành phố cũng đủ thứ việc để làm, thu nhập lại gấp 2-3 lần. Nhưng đây là nghề tôi đã chọn, tôi dành mỗi tháng 2 triệu đồng để đóng học phí, cuối tuần lại xuống núi để chạy xe về TP. Tam Kỳ học đại học. Khi có bằng thì sẽ thi biên chế, lúc đó mọi thứ sẽ rõ ràng hơn” - thầy Ngọc nói.

Cô Hồ Thị Thiện, giáo viên ở điểm trường Ông Tuấn cũng nói rằng dù khó khăn, gian nan đủ đường nhưng vẫn luôn tin vào một ngày mình sẽ trở thành giáo viên trong biên chế của ngành giáo dục. Ngoài thời gian “mất tích”, không thể liên lạc được với gia đình khi vào núi dạy học, cuối tuần cô lại trở ra và dành thời gian để theo học lớp đại học, phấn đấu đủ chuẩn để thi biên chế.

Ghi chép NGUYỄN TRÍ THÀNH (baoquangnam.vn)

Có thể bạn quan tâm

Bền bỉ gieo yêu thương nơi vùng đất khó

Bền bỉ gieo yêu thương nơi vùng đất khó

(GLO)- Giữa bao thiếu thốn của vùng đất Pờ Tó, có một người thầy lặng lẽ, bền bỉ gieo yêu thương cho học trò nghèo. Thầy không chỉ dạy chữ mà còn khởi xướng nhiều mô hình sẻ chia đầy ý nghĩa như: “Tủ bánh mì 0 đồng”, “Mái ấm cho em”, “Trao sinh kế cho học trò nghèo”.

Trung tá Cao Tấn Vân (thứ 2 từ phải sang)-Phó Đội trưởng Phòng An ninh đối ngoại (Công an tỉnh Gia Lai) chụp ảnh cùng đồng đội. Ảnh: NVCC

Cống hiến thầm lặng vì sứ mệnh cao cả

(GLO)- Hành trình "gieo hạt" hòa bình bắt đầu từ những con người bình dị. Những cống hiến thầm lặng của họ vì sứ mệnh cao cả, góp phần tích cực đưa hình ảnh đất nước và con người Việt Nam yêu chuộng hòa bình đến bạn bè quốc tế.

Giới trẻ hào hứng tham gia các khóa học làm đèn lồng Trung thu thủ công

Hồi sinh Trung thu xưa

Giữa phố phường rực rỡ ánh đèn led, đèn ông sao và mặt nạ giấy bồi bất ngờ “tái xuất”, gợi lại ký ức những mùa trăng rằm xưa. Sự trở về của Trung thu truyền thống đã manh nha trong những năm gần đây, được nhiều người trẻ hào hứng đón nhận.

Gặp người lính Thành cổ năm xưa

Gặp người lính Thành cổ năm xưa

(GLO)- Trở về từ cuộc chiến khốc liệt ở Thành cổ Quảng Trị, cựu chiến binh Hồ Anh Hòa ít khi nhắc lại kỷ niệm chiến đấu với gia đình, con cháu. Bởi ông cho rằng, việc cầm súng lao vào cuộc chiến thời điểm ấy là trách nhiệm của một người con yêu Tổ quốc, “không nên công thần”.

Các cổ vật gốm sứ chén, bát, đĩa... được ngư dân nhặt được.

Làng cổ vật

Nép mình bên eo biển Vũng Tàu, thôn Châu Thuận Biển (xã Đông Sơn, huyện Bình Sơn, Quảng Ngãi) không chỉ nổi tiếng là “làng lặn Hoàng Sa” với truyền thống bám biển, giữ chủ quyền, mà còn được ví như “kho báu” lưu giữ hàng loạt cổ vật từ những con tàu đắm hàng thế kỷ dưới đáy đại dương.

'Phu sâm' ở núi Ngọc Linh

'Phu sâm' ở núi Ngọc Linh

Nhiều doanh nghiệp và người dân lên ngọn núi Ngọc Linh hùng vĩ ở TP.Đà Nẵng thuê môi trường rừng để trồng sâm, mở ra một nghề mới để đồng bào Xê Đăng bản địa mưu sinh suốt nhiều năm qua: 'phu sâm', tức nghề cõng hàng thuê.

Thầy giáo làng đam mê sưu tầm đồ xưa cũ

Thầy giáo làng đam mê sưu tầm đồ xưa cũ

(GLO)- Không chỉ bền bỉ gieo con chữ cho học trò nghèo, thầy Võ Trí Hoàn-Hiệu trưởng Trường Tiểu học và THCS Quang Trung (xã Ia Tul, tỉnh Gia Lai) còn là người đam mê sưu tầm đồ xưa cũ. Với thầy, mỗi món đồ là bài học sống động về lịch sử dân tộc mà thầy muốn kể cho học trò.

Những cây đa trăm tuổi giữa đại ngàn Kon Ka Kinh

Những cây đa trăm tuổi giữa đại ngàn Kon Ka Kinh

(GLO)- Hàng trăm năm qua, những gốc đa lặng lẽ vươn mình trong rừng già Kon Ka Kinh, thấm đủ chuyện nhân sinh để hóa thành "chứng nhân" của đại ngàn. Quần thể đa cổ thụ không chỉ tạo nên cảnh quan kỳ vĩ, mà còn trở thành di sản tinh thần gắn bó với bao thế hệ cư dân sống dựa vào rừng.

Vào mùa xoay chín

Vào mùa xoay chín

(GLO)- Sau hơn 4 năm chắt chiu nhựa sống, hấp thụ tinh hoa đất trời, những cây xoay ở cánh rừng Kbang, Sơn Lang, Đak Rong đã bung hoa kết trái. Vào mùa xoay chín, người dân cũng đón “lộc rừng”, mang về nguồn thu nhập đáng kể.

Dệt những sợi kí ức giữa đại ngàn

Dệt những sợi kí ức giữa đại ngàn

Khi sản phẩm công nghiệp ngày càng tràn ngập thị trường thì ở vùng núi rừng Đưng K’nớ (xã Đam Rông 4, tỉnh Lâm Đồng) vẫn còn những người phụ nữ cần mẫn bên khung cửi, kiên nhẫn nhuộm từng sợi chỉ, dệt từng hoa văn. Những tấm thổ cẩm ra đời từ nơi đây là hơi thở níu giữ kí ức truyền thống đại ngàn.

Dặm dài Trường Lũy

Dặm dài Trường Lũy

(GLO)- Trường Lũy là một phức hợp bao gồm: lũy-bảo (đồn)-đường, hình thành từ thời chúa Nguyễn, xây dựng quy mô dưới triều Nguyễn; đi qua địa phận 3 tỉnh trước đây: Quảng Nam, Quảng Ngãi và Bình Định.

Tuyến 500kV Lào Cai - Vĩnh Yên, những ngày về đích: Cứ điểm dưới chân Hoàng Liên Sơn

Tuyến 500kV Lào Cai - Vĩnh Yên, những ngày về đích: Cứ điểm dưới chân Hoàng Liên Sơn

Trạm biến áp 500kV Lào Cai đang gấp rút hoàn thiện để trở thành điểm khởi đầu của tuyến đường dây 500kV Lào Cai - Vĩnh Yên. Đây là mắt xích chiến lược trong hành trình đưa nguồn điện dồi dào, đặc biệt là thủy điện ở Tây Bắc, vượt núi băng rừng về xuôi để hòa vào lưới điện quốc gia.

Viết giữa mùa măng rừng

Viết giữa mùa măng rừng

(GLO)- Vào tháng 7 đến tháng 11 hằng năm, khi những cơn mưa đầu mùa bắt đầu trút xuống, cũng là lúc người dân vùng cao nguyên Gia Lai lội suối, băng rừng để hái măng - thứ sản vật được người Jrai, Bana gọi là “lộc rừng”.

Vũ Văn Tam Lang & 50 cây violon đặc chế

Vũ Văn Tam Lang và 50 cây violon đặc chế

(GLO)- Cách đây vài năm, khi ngắm 22 cây đàn violon do ông Vũ Văn Tam Lang (phường An Phú, tỉnh Gia Lai) chế tác bằng tất cả tâm huyết được giới chuyên môn đánh giá cao, tôi thầm nghĩ, ông đã có thể tự hài lòng với những gì mình có.

Giữ mãi ngọn lửa hồng cách mạng

Giữ mãi ngọn lửa hồng cách mạng

(GLO)- Cuộc trò chuyện với hai nhân chứng sống - ông Hoàng Văn Tuyển và bà Huỳnh Thị Kim Xuyên đã đưa chúng ta trở lại những năm tháng kháng chiến đầy gian khổ, nơi tinh thần yêu nước và khát vọng cống hiến đã viết nên những trang đời đáng nhớ.

Xanh hóa các chốt dân quân thường trực

Xanh hóa các chốt dân quân thường trực

(GLO)- Khi mới xây dựng, các chốt chiến đấu dân quân thường trực biên giới chỉ có công sự, trận địa chiến đấu. Nhờ bàn tay lao động cần cù của cán bộ, chiến sĩ, chốt được phủ xanh bởi bồn hoa, cây cảnh, thảm cỏ, cây xanh và có vườn tăng gia, ao cá, tạo thêm nét đẹp ở nơi biên cương.

null