Qua phố biển trăm năm

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

Theo Đại Nam nhất thống chí, địa danh Phan Thiết có từ năm 1697, là một trong 4 đạo thuộc dinh Bình Thuận.

Năm 1897, thực dân Pháp đã chọn nơi đây là một trong 7 thành phố đầu tiên ở Trung Kỳ. Hơn 100 năm sau, phố biển này chỉ còn thấp thoáng vài hình ảnh xưa cũ, đường phố đang hòa mình vào nhịp sống hiện đại và dòng chảy phát triển.

qua-pho-bien-dd.jpg
Tháp nước Phan Thiết, biểu tượng của phố biển trăm năm. Ảnh: Lê Văn Chương

Đi qua khu phố bờ Bắc cầu Cà Ty ở thành phố Phan Thiết, tỉnh Bình Thuận có một ngôi nhà cổ gắn dòng chữ bằng xi măng khắc nổi: “Xưởng chế tạo nước mắm”. Từ “chế tạo” chỉ sử dụng đối với việc đúc, mài dũa và những thiết bị bằng kim loại, nhưng thời đó lại sử dụng từ này đối với nước mắm đặc sản và đến nay vẫn gắn với Phan Thiết. Nếu lặng lẽ đi vào những ngóc ngách cuộc sống thì sẽ nhận ra, người dân Phan Thiết vẫn dành những góc nhỏ để kể câu chuyện, hoặc lưu lại hoài niệm về phố biển trong quá khứ.

Tại Bảo tàng Mắm ở số 360, đường Nguyễn Thông, phường Phú Hài, thành phố Phan Thiết, những bức tranh trên tường không chỉ kể về mắm, mà còn kể về chuyện đời của làng biển trong quá khứ. Ấn tượng nhất là tấm ảnh kể về một khu chợ ở thành phố Phan Thiết, phần lớn người trong chợ là trẻ em, phụ nữ đội nón, chít khăn, hàm răng đen, rau, cá được bày ngay dưới mặt đất quanh mái nhà tranh, dưới một rừng dừa.

Cụ Nguyễn Hữu Hoàng, một cư dân địa phương xem bức tranh chụp lại trên điện thoại và cho biết, những người đàn bà này chưa hẳn là dân gốc Phan Thiết, vì thời Pháp thuộc, phố thị Phan Thiết rất nổi tiếng, vì vậy người dân ở tận miệt ngoài như: Quảng Ngãi, Quảng Nam, Đà Nẵng, Quảng Bình, Bình Định... đổ về Phan Thiết để làm ăn, mưu sinh và có khi bám trụ lại nơi đây. Thời đó, nhiều khi người dân không phân biệt tên của các vùng miền, gọi gộp chung là dân xứ Huế, càng đi vào tận xứ Cà Mau, cái tên gộp này càng được cô đọng thành dân Huế.

Dấu ấn Phan Thiết giờ đây chỉ còn tìm thấy được trong ký ức của người già, trên những bức tranh trong bảo tàng, những ngôi nhà cổ và vài trục đường khác lạ với những thành phố ở Việt Nam hiện nay. Ngay cầu Cà Ty, là một trục đường chính, sau đó rẽ sang các khu nhà khác nhau, tạo thành một ngã 7, trông giống như một số trục đường của thành phố Marseille (Pháp) nằm bên bờ biển Địa Trung Hải. Kiểu trục đường rất đẹp này được các nhà thiết kế đô thị xây dựng tại Khu đô thị Hoàng Hôn nằm trên đảo Phú Quốc, tỉnh Kiên Giang.

Đến phố biển Phan Thiết, nếu chỉ lướt qua thì thấy vùng đất này không có gì đặc biệt, vì con sông Cà Ty không quá lớn, chiếc cầu cũ, những đoàn tàu đánh cá loại nhỏ đậu san sát ở đoạn sông ngay trước trụ sở của Tỉnh ủy, UBND tỉnh. Nhưng nếu len lỏi vào những ngõ phố thì vẫn hít thở và tìm được dấu tích của phố thị trăm năm. Có nhiều ngôi nhà ở mặt phố gắn năm xây dựng trước hiên nhà, từ năm 1927, 1930, 1945...

Du khách đến Phan Thiết đều có một địa chỉ nằm trong tour là Trường Dục Thanh nằm ngay ở trung tâm thành phố. Ngôi trường này được xây dựng vào năm 1908 trong phong trào Duy Tân của cụ Phan Chu Trinh để mở mang dân trí. Đây là ngôi trường tư thục khá nổi tiếng, vì nội dung giảng dạy rất tiến bộ, bên cạnh chữ Quốc ngữ, các nam, nữ sinh còn được học thêm chữ Hán, tiếng Pháp. Từ tháng 9/1910 đến tháng 2/1911, có một thầy giáo mới 20 tuổi đến từ tỉnh Nghệ An và dạy 3 môn: Thể dục thể thao, tiếng Hán, tiếng Pháp, đó là Nguyễn Tất Thành.

Ông Nguyễn Xuân Lý, nguyên cán bộ ngành bảo tàng ở tỉnh Bình Thuận là người quê gốc ở thành phố Đồng Hới, tỉnh Quảng Bình, nhưng cuộc đời của ông lại gắn với vùng đất Bình Thuận. Những đề tài nghiên cứu thời còn đang làm việc, ông Lý chia sẻ, có nhiều nội dung thấp thoáng câu chuyện của ngư dân, cư dân địa phương, các hoạt động văn hóa của làng biển, nhưng mang dấu tích của cư dân Thuận Thành trấn, Bình Thuận phủ, ví dụ như Lễ hội Nghinh Ông Quan Thánh Đế Quân, Lễ hội Cầu ngư (tế thần Nam Hải Đại tướng quân), Lễ hội Ka Tê...

Ông Lý cho biết, ở Phan Thiết, Lễ hội Cầu ngư diễn ra tại 12 vạn: Thủy Tú, Hiệp Hưng, Khánh Long, Nam Nghĩa... Về nội dung và quy trình đều được thể hiện theo tập tục của ông cha từ xưa để lại. Riêng ở huyện đảo Phú Quý có đến 10 ngôi vạn thờ cá voi, đa phần có từ thế kỷ XVIII, XIX, hiện còn duy trì Lễ hội Cầu ngư. Theo Đại Nam nhất thống chí, vào thế kỷ XIX, Phan Thiết đã là nơi đô hội, có “thuyền chài cá, thuyền buôn bán qua lại tấp nập, cư dân trù mật, phố xá liền nhau”.

2phobien.jpg
Nhà của gia đình ông Mai Hoài Thảo từng là xưởng sản xuất nước mắm. Ảnh: Lê Văn Chương

Nhà báo, nhà nhiếp ảnh Robert Moore vào năm 1931 đã viết trên Tạp chí National Geographic Magazine: “Phan Thiết quảng cáo về ngành công nghiệp của mình và phát triển nó một cách mạnh mẽ. Ngành kinh doanh của nơi này là đánh cá. Phan Thiết nổi tiếng với nghề chế biến nước mắm có mùi khắm được chuyên chở tới khắp nơi tại Đông Dương... Trên những con thuyền cũng rất thú vị, mũi thuyền có đặt các bàn thờ thần linh được sơn màu sặc sỡ, trên đó bày các đồ cúng gồm hương, hoa quả”.

Hằng đêm ở Phan Thiết, tôi thường đi bộ qua chiếc cầu đối diện tháp nước là biểu tượng của thành phố bên sông Cà Ty và liên tưởng về câu chuyện Việt-Lào, Lào-Việt qua công trình tháp nước Phan Thiết. Tôi từng gặp anh Xayyasoubat, một sinh viên người Lào đang học ở Việt Nam cùng bạn bè đến Phan Thiết chỉ để ngồi thật lâu dưới chân tháp nước và tưởng nhớ Hoàng thân Souphanouvong. Tháp nước được chính quyền bảo hộ Pháp xây dựng từ năm 1928 đến năm 1934.

Bản thiết kế tháp nước do Hoàng thân Souphanouvong vẽ và giờ đây trở thành biểu tượng, điểm đến của nhiều người dân Lào. Tháp nước Phan Thiết trở thành điểm nhấn trên hành trình của du khách yêu mến văn hóa, tìm lại dấu tích phố thị trăm năm ở thành phố bên sông Cà Ty.

Từ thành phố Phan Thiết đi ngược ra phía Bắc, đến xã Chí Công, huyện Tuy Phong sẽ đặt chân tới ngôi làng mà trong các bài hò, vè của ngư dân ở các tỉnh, thành phố miền Trung như: Bình Định, Quảng Ngãi, Quảng Nam, Đà Nẵng, Quảng Bình... đều nhắc tới vào các dịp cúng làng, tế thần Nam Hải: “Ngó vô thuyền đậu nghinh ngang/ Gành Son, Trại Lưới thênh thang làng nghề...”. Hơn 100 năm về trước, hành lang giao thương 3 miền chủ yếu đi lại bằng đường biển và Gành Son là điểm dừng của những chiếc thuyền buồm.

Tôi gặp những cụ già lớn tuổi ở đầu Gành Son và họ chỉ thích nói về chuyện Phan Thiết trong quá khứ, về ngôi chùa Phước An trong làng là nơi Nguyễn Tất Thành từng dừng chân. Vì quá khứ của Phan Thiết khá huy hoàng, dù bóng hình ấy giờ chỉ còn tìm thấy trong sử sách.

Theo Lê Văn Chương (Báo Biên phòng)

Có thể bạn quan tâm

Một góc trung tâm xã Kon Chiêng.

Đánh thức Kon Chiêng

(GLO)- Từ quốc lộ 19 rẽ vào tỉnh lộ 666 khoảng 40 km thì đến xã Kon Chiêng. Hai bên đường là những triền mía xanh mát, thấp thoáng những mái nhà sàn trong không gian xanh thẳm của núi rừng, gợi về một Kon Chiêng đang vươn mình đổi thay.

Những chiếc bè nuôi thủy sản của ngư dân bị sóng đánh vỡ tan, trôi dạt ven biển.

Xác xơ làng chài sau cơn bão dữ...

(GLO)-Sau cơn bão dữ Kalmaegi (bão số 13), những làng chài vốn yên bình, đầy sinh khí bỗng chốc trở nên xác xơ, trơ trọi và ngổn ngang chỉ sau vài giờ bão quét qua. Cảnh quan rồi sẽ dần hồi phục, nhưng những mất mát, tổn thất vẫn sẽ đè trĩu trên đôi vai người dân ven biển rất lâu nữa...

Cảnh hoang tàn, đổ nát ở làng chài Nhơn Lý, Gia Lai. Ảnh: Đức Nhật

Gượng dậy sau bão

Bão Kalmaegi (bão số 13) đã tan, trên dải đất ven biển Gia Lai, Đắk Lắk, người dân lặng lẽ nhặt lại từng tấm tôn, viên ngói, gom góp chút bình yên từ đống hoang tàn.

Giữa tầng mây giữ trời

Giữa tầng mây giữ trời

(GLO)- Đỉnh Hàm Rồng cao hơn 1.000 m so với mực nước biển. Sườn núi sương mờ bao phủ này là nơi cán bộ, chiến sĩ Đài Quan sát thuộc Đại đội Thông tin (Phòng Tham mưu, Lữ đoàn Pháo phòng không 234, Quân đoàn 34) đồn trú.

Sống chậm với đĩa than trong thời đại số - Kỳ 1: Sự hồi sinh của dòng đĩa Vinyl

Sống chậm với đĩa than trong thời đại số - Kỳ 1: Sự hồi sinh của dòng đĩa Vinyl

Trong thời đại mà một thiết bị đeo tay có thể chứa đến 60 triệu bài hát, việc lựa chọn nghe nhạc từ một chiếc đĩa than tưởng như là lỗi thời. Nhưng thực tế, đó lại là biểu hiện của một xu thế tìm lại sự nguyên bản, chậm rãi và thật lòng trong trải nghiệm thưởng thức.

Sợi tơ mong manh kết nối trăm năm

Sợi tơ mong manh kết nối trăm năm

Khi nói đến sưu tầm đồ cổ ở Việt Nam, người ta thường nghe tới đồ gốm, sành sứ, hay đồ gỗ… chứ ít ai biết đến những món đồ vải mà qua đó thể hiện tay nghề thêu huy hoàng, vang danh thế giới của người Việt hàng trăm năm trước.

Người lưu giữ hàng trăm “báu vật” Chư A Thai

Người lưu giữ hàng trăm “báu vật” Chư A Thai

(GLO)- Ở xã Chư A Thai (tỉnh Gia Lai), có một người đàn ông gắn bó cả cuộc đời với những “ký ức triệu năm” còn sót lại dưới lòng đất. Gần 25 năm qua, ông Rcom Sin đã lặng lẽ sưu tầm và trân trọng gìn giữ rất nhiều khối gỗ hóa thạch kết tinh của đất trời.

Sê San: Sông kể chuyện đời…

Sê San: Sông kể chuyện đời…

(GLO)- Dòng Sê San miệt mài chở nặng phù sa; sóng nước bồng bềnh không chỉ kể câu chuyện mưu sinh, bảo vệ phên giậu, mà còn gợi mở tương lai phát triển bền vững, góp phần khẳng định vị thế của vùng biên trong hành trình dựng xây quê hương, đất nước.

Thôn Lao Đu giữa bát ngát núi rừng Trường Sơn

Lao Đu đã hết lao đao

Nằm bên đường Hồ Chí Minh huyền thoại, cuộc sống của hơn 150 hộ dân thôn Lao Đu, xã Khâm Đức, TP Đà Nẵng nay đã đổi thay, ngôi làng trở thành điểm du lịch cộng đồng giữa bát ngát núi rừng. 

Bền bỉ gieo yêu thương nơi vùng đất khó

Bền bỉ gieo yêu thương nơi vùng đất khó

(GLO)- Giữa bao thiếu thốn của vùng đất Pờ Tó, có một người thầy lặng lẽ, bền bỉ gieo yêu thương cho học trò nghèo. Thầy không chỉ dạy chữ mà còn khởi xướng nhiều mô hình sẻ chia đầy ý nghĩa như: “Tủ bánh mì 0 đồng”, “Mái ấm cho em”, “Trao sinh kế cho học trò nghèo”.

Trung tá Cao Tấn Vân (thứ 2 từ phải sang)-Phó Đội trưởng Phòng An ninh đối ngoại (Công an tỉnh Gia Lai) chụp ảnh cùng đồng đội. Ảnh: NVCC

Cống hiến thầm lặng vì sứ mệnh cao cả

(GLO)- Hành trình "gieo hạt" hòa bình bắt đầu từ những con người bình dị. Những cống hiến thầm lặng của họ vì sứ mệnh cao cả, góp phần tích cực đưa hình ảnh đất nước và con người Việt Nam yêu chuộng hòa bình đến bạn bè quốc tế.

null