Sống ở TP.HCM: Xóm đường tàu 'thiếu tiếng còi là mất ngủ'

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

Giữa nhịp sống hối hả của TP.HCM, xóm đường tàu như một thế giới khác thu nhỏ, nơi cuộc sống diễn ra thật chậm rãi, giản dị, đầy hoài niệm.

Những mái nhà san sát, hàng xóm tình thương mến thương, san sẻ với nhau từng bữa cơm là những điều có “thừa” ở xóm đường tàu. Xóm đường tàu chạy dọc và giao với nhiều con đường ở Q.Phú Nhuận như Trần Khắc Chân, Nguyễn Trọng Tuyển, Nguyễn Kiệm…

Những tháng cuối năm, TP.HCM được ưu ái cho một tiết trời se lạnh, quang đãng. Nhịp sống ở xóm đường tàu vì lẽ đó mà càng yên ả, nhẹ nhàng, khiến cho ai đến đây cũng phải ồ lên xuýt xoa.

Bình yên hiếm có

Ở TP.HCM, tuyến đường sắt có chiều dài khoảng 20 km. Người dân quen gọi khu dân cư xung quanh đó là xóm đường tàu vì ở đây, các ngôi nhà nhỏ nằm san sát ngay bên đường tàu chạy. Đường hai bên chỉ rộng chừng 2 m, đủ cho 2 xe ra vào cùng lúc.

Ghé xóm đường tàu vào một sớm đẹp trời, tôi gặp bà Hoàng (53 tuổi, ở Q.Phú Nhuận) đang ngồi bên chiếc máy may, cặm cụi may áo cho khách. Bà Hoàng sống ở xóm đường tàu đã lâu, ngay cả bà cũng không nhớ chính xác mình ở đây từ năm nào.

Theo người dân ở xóm đường tàu, mỗi ngày có ít nhất 3 đến 4 chuyến tàu đi qua
Theo người dân ở xóm đường tàu, mỗi ngày có ít nhất 3 đến 4 chuyến tàu đi qua

Bà nói xóm này tuy nhỏ nhưng cần gì cũng có. Từ quán ăn, quán cà phê đến tiệm đồ thủ công hay gội đầu làm đẹp… Chỉ có điều tất cả các hàng quán đều làm việc theo nguyên tắc “nhận khách vừa đủ”. Bởi lẽ đường ở xóm khá nhỏ, nếu nhận nhiều thì không có chỗ để xe, gây cản trở giao thông.

“Nơi đây tuy không giàu có gì nhưng ấm áp lắm. Hàng xóm như người trong nhà. Có chuyện gì cũng giúp đỡ nhau, không ai để ai phải chịu khổ một mình. Có nhiều nhà đã gắn bó ba, bốn thế hệ với xóm nên tình cảm chòm xóm bền chặt vô cùng”, người phụ nữ nói.

Một bên tàu chạy vội vã, một bên cuộc sống vẫn diễn ra chậm rãi, bình dị
Một bên tàu chạy vội vã, một bên cuộc sống vẫn diễn ra chậm rãi, bình dị

Theo lời kể của bà, xóm đường tàu trước đây có diện tích rộng rãi hơn. Nhưng sau này khi mở rộng đường ray để đảm bảo an toàn, mỗi nhà hiến một ít đất nên nhà có phần thu nhỏ hơn. Tuy sống gần đường ray nhưng rất an toàn, hàng rào được xây chắc chắn, trồng cây xanh để thêm phần mát mẻ, trong lành.

Chỉ tay về phía mấy chậu hoa mười giờ trên hàng rào, bà Hoàng tự hào nói đó là đều do người dân trong xóm tự trồng. Ai đi ngang cũng tấm tắc khen, nhất là giữa trưa khi hoa nở, nhiều bạn trẻ hay đứng lại chụp hình làm kỷ niệm.

Bà Hoàng gắn bó với xóm đường tàu từ thuở còn nhỏ
Bà Hoàng gắn bó với xóm đường tàu từ thuở còn nhỏ

Ông Năm (48 tuổi), làm nghề sửa xe gần đường ray, cũng bày tỏ: “Tôi làm việc ở đây lâu rồi, khách đến sửa xe cũng là người trong xóm, thân nhau như anh em. Sáng sớm uống cà phê cùng nhau, tối đến lại kéo ghế ngồi tâm sự. Nếu mà chuyển đi nơi khác, chắc không dễ gì tìm được cái tình nghĩa như vậy.”

Thanh âm không thể thiếu ở xóm đường tàu

Ở xóm nhỏ ven đường tàu hỏa, những đoàn tàu cứ thế chạy qua ngày đêm. Đối với những người dân ở xóm tàu, tiếng còi tàu không chỉ là thanh âm quen thuộc, nó là nhịp sống, trở thành một phần không thể thiếu trong lòng mỗi người.

Nép mình bên đường ray cũ kỹ là quán cà phê “5 Mộc” của vợ chồng ông Đức (61 tuổi, ở Q.Phú Nhuận). Không gian nhỏ nhắn, bình yên này là điểm dừng chân quen thuộc cho những ai yêu thích ngắm tàu từ khoảng cách gần nhất.

Ông Đức tâm sự với chúng tôi rằng, tiếng còi tàu ẩn chứa rất nhiều cảm xúc. Có lúc rộn rã, có lúc lại xa xăm, tiếng còi tàu khiến lòng người bỗng chùng lại, như hồi tưởng về những ký ức của những chuyến đi xa, những lời chia tay vội vàng hay những lần đoàn tụ đong đầy cảm xúc.

Ông Đức rất thích trò chuyện với người trẻ, kể cho họ nghe về xóm đường tàu
Ông Đức rất thích trò chuyện với người trẻ, kể cho họ nghe về xóm đường tàu

Không gian nhỏ được hai vợ chồng ông Đức vô cùng chăm chút, từ những bức tranh treo tường đến những hàng cây trồng hai bên hàng rào của đường ray. Ông cười kể, những bức tranh treo tường là do ông tự tay làm, khách nào đến cũng muốn chụp hình kỷ niệm. Hai vợ chồng ông còn vun trồng rất nhiều cây xanh ở hàng rào phân cách để tạo nên một không gian nhỏ vô cùng yên bình.

Quán cà phê không lớn, chỉ là vài chiếc bàn ghế gỗ nhỏ nhắn xếp cạnh nhau. Quán cũng chỉ bán cà phê và vài loại nước ngọt cơ bản. Ông Đức kể rằng, vợ chồng ông mở quán không phải vì mưu sinh mà chỉ mong muốn có một không gian yên bình để những ai yêu thích ngắm tàu có thể đến, chiêm ngưỡng từng đoàn tàu chạy qua và đón chờ đoàn tàu tiếp theo… Ông nói, khi lắng nghe tiếng tàu, cũng là lúc các vị khách lắng nghe câu chuyện của xóm nhỏ này.

Người dân xóm đường tàu trồng nhiều cây xanh cho không gian thêm xanh mát
Người dân xóm đường tàu trồng nhiều cây xanh cho không gian thêm xanh mát

Vừa ngắm nhìn đoàn tàu chạy qua trong chốc lát, ông Đức vừa kể cho chúng tôi nghe về những ngày đầu gia đình ông đến xóm tàu sinh sống. Cái âm thanh rền vang của tàu hỏa nửa đêm thường làm cả gia đình ông mất ngủ.

“Tiếng tàu cứ ầm ầm, vang dội vào tai, nhiều đêm đang ngủ phải giật mình tỉnh giấc. Nhưng dần dà, những âm thanh ấy lại thân thuộc làm sao, giờ mà không nghe thấy tiếng tàu, chắc tôi không ngủ được”, ông Đức cười nói.

Ông Đức tâm sự rằng, người con gái của ông dù đã xa quê hương để sang nước ngoài lập nghiệp nhưng vẫn luôn nhớ tiếng còi thuở thơ ấu: “Mỗi lần gọi về nhà, con bé đều nói với tôi rằng rất nhớ tiếng còi xe lửa. Từ khi xa nhà, tiếng còi xe lửa ấy vẫn luôn nằm trong lòng, như một thứ gì đó không thể quên”.

Tiếng còi tàu đã trở thành một phần quen thuộc trong đời sống của người dân nơi đây
Tiếng còi tàu đã trở thành một phần quen thuộc trong đời sống của người dân nơi đây

Sống ở TP.HCM lâu năm, niềm vui của của hai vợ chồng ông là được cùng những vị khách đến quán ngắm nhìn những đoàn tàu chạy qua vào mỗi sáng. Đặc biệt, quán ông Đức còn có những vị khách rất nhỏ tuổi. Những đứa trẻ vô cùng thích thú khi được ba mẹ đưa đến quán, chúng ríu rít nhìn những toa tàu nối đuôi nhau lao qua trong tích tắc, rồi lại ngồi chờ chuyến tàu kế tiếp trong sự háo hức.

Mỗi chiều cuối năm là lúc quán “5 Mộc” trở nên nhộn nhịp nhất. Có rất nhiều vị khách đến quán để ngắm nhìn những chuyến tàu cuối cùng của năm. Họ cùng mỉm cười, đưa tay vẫy tay chào tạm biệt những hành khách xa xứ trở về quê ăn tết sau một năm dài… Những chuyến tàu vụt qua trong tích tắc, để lại biết bao nhớ thương…

Theo Thái Thanh - Hoài Nhiên (TNO)

Có thể bạn quan tâm

Một góc trung tâm xã Kon Chiêng.

Đánh thức Kon Chiêng

(GLO)- Từ quốc lộ 19 rẽ vào tỉnh lộ 666 khoảng 40 km thì đến xã Kon Chiêng. Hai bên đường là những triền mía xanh mát, thấp thoáng những mái nhà sàn trong không gian xanh thẳm của núi rừng, gợi về một Kon Chiêng đang vươn mình đổi thay.

Những chiếc bè nuôi thủy sản của ngư dân bị sóng đánh vỡ tan, trôi dạt ven biển.

Xác xơ làng chài sau cơn bão dữ...

(GLO)-Sau cơn bão dữ Kalmaegi (bão số 13), những làng chài vốn yên bình, đầy sinh khí bỗng chốc trở nên xác xơ, trơ trọi và ngổn ngang chỉ sau vài giờ bão quét qua. Cảnh quan rồi sẽ dần hồi phục, nhưng những mất mát, tổn thất vẫn sẽ đè trĩu trên đôi vai người dân ven biển rất lâu nữa...

Cảnh hoang tàn, đổ nát ở làng chài Nhơn Lý, Gia Lai. Ảnh: Đức Nhật

Gượng dậy sau bão

Bão Kalmaegi (bão số 13) đã tan, trên dải đất ven biển Gia Lai, Đắk Lắk, người dân lặng lẽ nhặt lại từng tấm tôn, viên ngói, gom góp chút bình yên từ đống hoang tàn.

Giữa tầng mây giữ trời

Giữa tầng mây giữ trời

(GLO)- Đỉnh Hàm Rồng cao hơn 1.000 m so với mực nước biển. Sườn núi sương mờ bao phủ này là nơi cán bộ, chiến sĩ Đài Quan sát thuộc Đại đội Thông tin (Phòng Tham mưu, Lữ đoàn Pháo phòng không 234, Quân đoàn 34) đồn trú.

Sống chậm với đĩa than trong thời đại số - Kỳ 1: Sự hồi sinh của dòng đĩa Vinyl

Sống chậm với đĩa than trong thời đại số - Kỳ 1: Sự hồi sinh của dòng đĩa Vinyl

Trong thời đại mà một thiết bị đeo tay có thể chứa đến 60 triệu bài hát, việc lựa chọn nghe nhạc từ một chiếc đĩa than tưởng như là lỗi thời. Nhưng thực tế, đó lại là biểu hiện của một xu thế tìm lại sự nguyên bản, chậm rãi và thật lòng trong trải nghiệm thưởng thức.

Sợi tơ mong manh kết nối trăm năm

Sợi tơ mong manh kết nối trăm năm

Khi nói đến sưu tầm đồ cổ ở Việt Nam, người ta thường nghe tới đồ gốm, sành sứ, hay đồ gỗ… chứ ít ai biết đến những món đồ vải mà qua đó thể hiện tay nghề thêu huy hoàng, vang danh thế giới của người Việt hàng trăm năm trước.

Người lưu giữ hàng trăm “báu vật” Chư A Thai

Người lưu giữ hàng trăm “báu vật” Chư A Thai

(GLO)- Ở xã Chư A Thai (tỉnh Gia Lai), có một người đàn ông gắn bó cả cuộc đời với những “ký ức triệu năm” còn sót lại dưới lòng đất. Gần 25 năm qua, ông Rcom Sin đã lặng lẽ sưu tầm và trân trọng gìn giữ rất nhiều khối gỗ hóa thạch kết tinh của đất trời.

Sê San: Sông kể chuyện đời…

Sê San: Sông kể chuyện đời…

(GLO)- Dòng Sê San miệt mài chở nặng phù sa; sóng nước bồng bềnh không chỉ kể câu chuyện mưu sinh, bảo vệ phên giậu, mà còn gợi mở tương lai phát triển bền vững, góp phần khẳng định vị thế của vùng biên trong hành trình dựng xây quê hương, đất nước.

Thôn Lao Đu giữa bát ngát núi rừng Trường Sơn

Lao Đu đã hết lao đao

Nằm bên đường Hồ Chí Minh huyền thoại, cuộc sống của hơn 150 hộ dân thôn Lao Đu, xã Khâm Đức, TP Đà Nẵng nay đã đổi thay, ngôi làng trở thành điểm du lịch cộng đồng giữa bát ngát núi rừng. 

Bền bỉ gieo yêu thương nơi vùng đất khó

Bền bỉ gieo yêu thương nơi vùng đất khó

(GLO)- Giữa bao thiếu thốn của vùng đất Pờ Tó, có một người thầy lặng lẽ, bền bỉ gieo yêu thương cho học trò nghèo. Thầy không chỉ dạy chữ mà còn khởi xướng nhiều mô hình sẻ chia đầy ý nghĩa như: “Tủ bánh mì 0 đồng”, “Mái ấm cho em”, “Trao sinh kế cho học trò nghèo”.

Trung tá Cao Tấn Vân (thứ 2 từ phải sang)-Phó Đội trưởng Phòng An ninh đối ngoại (Công an tỉnh Gia Lai) chụp ảnh cùng đồng đội. Ảnh: NVCC

Cống hiến thầm lặng vì sứ mệnh cao cả

(GLO)- Hành trình "gieo hạt" hòa bình bắt đầu từ những con người bình dị. Những cống hiến thầm lặng của họ vì sứ mệnh cao cả, góp phần tích cực đưa hình ảnh đất nước và con người Việt Nam yêu chuộng hòa bình đến bạn bè quốc tế.

null