Nơi trà kể chuyện, người giữ hồn thời gian

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

Ở Đại Lý, trà không chỉ là thức uống. Nó là hơi thở của đất trời, là ký ức của hàng nghìn năm giao thương, là câu chuyện của bao con ngựa thồ từng đi qua đèo, vượt suối, băng qua tuyết trắng.

Đại Lý, một sáng thu. Mây từ dãy Thương Sơn trườn xuống hồ Nhĩ Hải như một tấm khăn voan bạc. Không gian mát dịu, dày hơi nước, nhưng thoáng sau bầu trời đã trong xanh. Những con đường lát đá trong thành cổ lấp lánh giọt mưa đêm. Trong nhóm lữ khách – một người Việt mê trà, mê những vùng đất mới, mê khám phá Con đường Trà Mã cổ – khoác balô, bước chậm trên phố.

Ở Đại Lý, trà không chỉ là thức uống. Nó là hơi thở của đất trời, là ký ức của hàng nghìn năm giao thương, là câu chuyện của bao con ngựa thồ từng đi qua đèo, vượt suối, băng qua tuyết trắng. Phổ nhĩ - đặc sản của vùng này - vì thế không chỉ là “trà”, mà là “lịch sử được nén lại”.

Tiểu Lệ, cô chủ quán nhỏ - cũng là một trà nương, người Vân Nam bảo: “Phổ nhĩ càng cũ càng sống”, bởi trong từng thớ lá vẫn có vi sinh âm thầm thở, vẫn biến đổi như ký ức con người.

Góc trà trong một trà quán.
Góc trà trong một trà quán.

Bước chân lữ khách giữa miền đất trà

Tôi ngỡ ngàng bước qua từng con phố phẳng lì đá xanh bên dưới, hai bên là những cửa hàng mang dáng vẻ cổ xưa, nơi nào cũng như một “bảo tàng nhỏ”. Trên kệ gỗ, những bánh trà đủ màu đen, nâu, vàng, cánh dán xếp chồng cao như tường thành. Có bánh nhỏ như chiếc đĩa; có bánh lớn đến hàng chục ký, quý như một bảo vật. Chúng nằm đó, trầm mặc, chờ bàn tay người pha, chờ một câu chuyện được kể. Tôi chạm tay vào, hồi hộp, như chạm vào một thớ mạch thời gian.

Người bán hàng ở đây chủ yếu là người Bạch - tộc người hiền hòa, thanh nhã, sống bên hồ và tin vào sự hài hòa của tự nhiên. Họ không mời chào ồn ào. Thay vào đó, họ mỉm cười, mời khách ngồi xuống chiếc bàn gỗ nhỏ giữa cửa hàng, khẽ rót một chén trà nóng. Hơi trà bốc lên, chạm vào ánh sáng mờ của buổi sớm, chạm vào làn mây xám ngoài cửa. Mọi câu chuyện bắt đầu không bằng lời, mà bằng khói trà.

Một cô bạn biết tôi đang lạc vào miền đất của trà cổ, gọi sang hỏi chuyện. Tôi kể: “Ở mỗi cửa hàng, bước vào là một thế giới khác. Mùi trà, mùi gỗ, mùi đất, mùi mưa. Họ bán trà không chỉ bằng giá, mà bằng niềm tin. Hình như những cô gái ở đây cũng không quan tâm khách có mua trà hay là chỉ đến để ngắm. Cứ nhìn ánh mắt của họ và hương trà là biết”.

Chủ quán - một người đàn ông Bạch tóc hoa râm - mỉm cười, đặt ấm đất nung lên bàn, rót chén đầu. “Trà này ủ mười hai năm rồi, phổ nhĩ chín, vị hậu và khói nhẹ. Uống đi, để biết thời gian có mùi gì!”.

Ấm tử sa để pha trà
Ấm tử sa để pha trà

Tôi nâng chén, nhấp một ngụm nhỏ. Vị trà đậm, trầm, rồi ngọt dần trong cổ họng. Ấm trà nóng, trời vào thu thoáng lạnh, mây thì trắng, nhưng lòng người bỗng yên.

Câu chuyện nghìn năm Trà Mã cổ đạo

Đại Lý - thành phố cổ từng là kinh đô của vương quốc Nam Chiếu và Đại Lý xưa - chính là điểm trung chuyển quan trọng nhất của Trà Mã cổ đạo.

Con đường ấy, hình thành từ hơn 1.300 năm trước, khởi đầu từ vùng núi Vân Nam (Trung Quốc), đi qua Lâm Thương, Bảo Sơn, Đại Lý, Lệ Giang, rồi vắt qua dãy Hy Mã Lạp Sơn, băng qua cao nguyên Tây Tạng, nối tới Nepal, Ấn Độ và vươn xa tới Trung Á, Tây Á và tới tận châu Âu.

Tôi thoáng nghĩ, người Âu biết uống trà, chắc chắn là bắt nguồn từ việc uống trà ở phương Đông trong đó có Vân Nam và Việt Nam.

Người chủ quán người Bạch kể rằng: Hàng vạn con ngựa, hàng nghìn thương nhân từng đi qua đây, mang theo không chỉ trà, mà còn là văn hóa, tôn giáo, ngôn ngữ. Trà từ Vân Nam đổi lấy ngựa Tây Tạng, muối từ miền biển đổi lấy lụa, đá quý, và thuốc. Nếu phương Bắc có Con đường Tơ Lụa, thì phương Nam có Trà Mã cổ đạo - một mạch huyết thương mại bền bỉ suốt hơn một thiên niên kỷ.

Trên con đường ấy, những bánh trà phổ nhĩ nặng vài chục ký từng được đóng trong bao vải thô, chất lên lưng ngựa, vượt đèo tuyết, băng rừng sâu, để đổi lấy sinh kế và viết nên câu chuyện hòa bình.

“Một ngụm trà từng đi xa hơn cả những chuyến tàu của thời hiện đại” - tôi viết vào sổ tay, giữa tiếng gió ù ù bên tai.

Tác giả trong một trà quán ở Đại Lý
Tác giả trong một trà quán ở Đại Lý

Giữa Trà và Người

Người Bạch ở Đại Lý có một phong tục đẹp: trước nhà luôn có bàn trà, ấm nước sôi, sẵn sàng cho khách dừng chân. “Trà không có ranh giới - Tiểu Lệ nói - chỉ cần cùng uống, là thành bạn”.

Câu nói giản dị mà như chắt ra từ triết lý sống. Ở vùng đất này, người ta tin rằng, chén trà đầu tiên là lời chào, chén thứ hai là lời kết bạn, chén thứ ba - nếu ai còn ngồi lại - là tri âm.

Tôi chọn một bánh phổ nhĩ chín, loại đã “đi qua thời gian để trở nên hậu vị”. Nhìn chủ quán khéo léo vuốt từng nếp giấy gói trà cho khách, tôi bảo: “Tôi thích phổ nhĩ chín, vì nó có vị đất, vị khói, và ngọt hậu của một tình bạn lâu năm”.

Người bán hàng nghe xong, chỉ cười. Trong ánh mắt ông, có chút tự hào - như người giữ hồn của miền đất này.

Ngoài hồ Nhĩ Hải, mây dày hơn, gió nổi. Nhưng bên trong quán trà này, không gian tĩnh lặng đến mức nghe rõ tiếng nước sôi lăn tăn, hương trà toả ra trên nắp ấm tử sa. Ở nơi ấy, người với người chia sẻ nhau không phải vật chất, mà là sự an nhiên - thứ tài sản quý nhất của miền đất trà.

Tiếng nói của thời gian

Chiều xuống, tôi ngồi bên hồ Nhĩ Hải, trước mặt là ấm trà phổ nhĩ mới pha. Khói trà hòa vào hơi nước từ hồ bốc lên, tan vào mây núi. Hồ phẳng như gương, phản chiếu cả màu trời viễn sứ.

Tôi mở điện thoại, nhắn cho người bạn ở nhà - người vẫn theo dõi hành trình của tôi qua từng dòng chữ: “Em à, mỗi ngụm trà như một cuộc gặp gỡ, như được ngồi với tình thân giữa bao la sóng nước”. Người bạn đáp lại: “Anh, trà ấy không chỉ là vị, là hương, mà còn là ký ức của con người. Anh đang uống một chút của lịch sử đấy”.

Đêm, thành cổ chìm trong hơi mưa. Ánh đèn vàng loang trên tường đá. Mùi trà từ các quán nhỏ vẫn lan trong gió. Tôi đi chậm về khách sạn, mang theo trong ba lô bánh trà - món quà của Đại Lý. Nhưng điều mang về thật ra không phải là trà, mà là câu chuyện của nó: câu chuyện về những người Bạch hiền hòa, những thương nhân Vân Nam ngàn năm, những con ngựa thồ đã mòn dấu chân trên núi tuyết, và cả hơi ấm của một chén trà giữa sương thu.

“Ở Đại Lý, người ta vẫn kể rằng: “Trà không chỉ là thức uống - nó là cách để lắng nghe thời gian kể chuyện” - tôi nhắn cho người bạn ở quê nhà.

Và có lẽ, với những lữ khách đi qua đây, một ngụm phổ nhĩ không chỉ làm ấm lòng, mà còn đánh thức trong họ khát vọng được lắng nghe chính mình.

Kí sự của Nguyễn Tuấn (TPO)

Có thể bạn quan tâm

Gặp người lính Thành cổ năm xưa

Gặp người lính Thành cổ năm xưa

(GLO)- Trở về từ cuộc chiến khốc liệt ở Thành cổ Quảng Trị, cựu chiến binh Hồ Anh Hòa ít khi nhắc lại kỷ niệm chiến đấu với gia đình, con cháu. Bởi ông cho rằng, việc cầm súng lao vào cuộc chiến thời điểm ấy là trách nhiệm của một người con yêu Tổ quốc, “không nên công thần”.

Các cổ vật gốm sứ chén, bát, đĩa... được ngư dân nhặt được.

Làng cổ vật

Nép mình bên eo biển Vũng Tàu, thôn Châu Thuận Biển (xã Đông Sơn, huyện Bình Sơn, Quảng Ngãi) không chỉ nổi tiếng là “làng lặn Hoàng Sa” với truyền thống bám biển, giữ chủ quyền, mà còn được ví như “kho báu” lưu giữ hàng loạt cổ vật từ những con tàu đắm hàng thế kỷ dưới đáy đại dương.

'Phu sâm' ở núi Ngọc Linh

'Phu sâm' ở núi Ngọc Linh

Nhiều doanh nghiệp và người dân lên ngọn núi Ngọc Linh hùng vĩ ở TP.Đà Nẵng thuê môi trường rừng để trồng sâm, mở ra một nghề mới để đồng bào Xê Đăng bản địa mưu sinh suốt nhiều năm qua: 'phu sâm', tức nghề cõng hàng thuê.

Thầy giáo làng đam mê sưu tầm đồ xưa cũ

Thầy giáo làng đam mê sưu tầm đồ xưa cũ

(GLO)- Không chỉ bền bỉ gieo con chữ cho học trò nghèo, thầy Võ Trí Hoàn-Hiệu trưởng Trường Tiểu học và THCS Quang Trung (xã Ia Tul, tỉnh Gia Lai) còn là người đam mê sưu tầm đồ xưa cũ. Với thầy, mỗi món đồ là bài học sống động về lịch sử dân tộc mà thầy muốn kể cho học trò.

Tự hào 2 xã Anh hùng Ia Dơk, Kon Chiêng

Tự hào 2 xã Anh hùng Ia Dơk, Kon Chiêng

(GLO)- Trong kháng chiến chống Mỹ, xã Ia Dơk (tỉnh Gia Lai) là căn cứ cách mạng quan trọng, đồng thời cũng là nơi hứng chịu nhiều đau thương, mất mát. Những cánh đồng từng bị bom cày xới, những mái nhà bình yên hóa tro tàn, bao số phận người dân vô tội bị giặc sát hại.

Thủ lĩnh giữ rừng Hà Ra

Thủ lĩnh giữ rừng Hà Ra

(GLO)- Gần 40 năm gắn bó với rừng, ông Nguyễn Văn Chín-Giám đốc Ban Quản lý rừng phòng hộ Hà Ra (xã Hra, tỉnh Gia Lai) được biết đến như vị “thủ lĩnh giữ rừng” đặc biệt: từ việc biến lâm tặc thành người giữ rừng đến phủ xanh vùng đất cằn cỗi nơi “cổng trời” Mang Yang.

Những cây đa trăm tuổi giữa đại ngàn Kon Ka Kinh

Những cây đa trăm tuổi giữa đại ngàn Kon Ka Kinh

(GLO)- Hàng trăm năm qua, những gốc đa lặng lẽ vươn mình trong rừng già Kon Ka Kinh, thấm đủ chuyện nhân sinh để hóa thành "chứng nhân" của đại ngàn. Quần thể đa cổ thụ không chỉ tạo nên cảnh quan kỳ vĩ, mà còn trở thành di sản tinh thần gắn bó với bao thế hệ cư dân sống dựa vào rừng.

Vào mùa xoay chín

Vào mùa xoay chín

(GLO)- Sau hơn 4 năm chắt chiu nhựa sống, hấp thụ tinh hoa đất trời, những cây xoay ở cánh rừng Kbang, Sơn Lang, Đak Rong đã bung hoa kết trái. Vào mùa xoay chín, người dân cũng đón “lộc rừng”, mang về nguồn thu nhập đáng kể.

Dệt những sợi kí ức giữa đại ngàn

Dệt những sợi kí ức giữa đại ngàn

Khi sản phẩm công nghiệp ngày càng tràn ngập thị trường thì ở vùng núi rừng Đưng K’nớ (xã Đam Rông 4, tỉnh Lâm Đồng) vẫn còn những người phụ nữ cần mẫn bên khung cửi, kiên nhẫn nhuộm từng sợi chỉ, dệt từng hoa văn. Những tấm thổ cẩm ra đời từ nơi đây là hơi thở níu giữ kí ức truyền thống đại ngàn.

Dặm dài Trường Lũy

Dặm dài Trường Lũy

(GLO)- Trường Lũy là một phức hợp bao gồm: lũy-bảo (đồn)-đường, hình thành từ thời chúa Nguyễn, xây dựng quy mô dưới triều Nguyễn; đi qua địa phận 3 tỉnh trước đây: Quảng Nam, Quảng Ngãi và Bình Định.

Tuyến 500kV Lào Cai - Vĩnh Yên, những ngày về đích: Cứ điểm dưới chân Hoàng Liên Sơn

Tuyến 500kV Lào Cai - Vĩnh Yên, những ngày về đích: Cứ điểm dưới chân Hoàng Liên Sơn

Trạm biến áp 500kV Lào Cai đang gấp rút hoàn thiện để trở thành điểm khởi đầu của tuyến đường dây 500kV Lào Cai - Vĩnh Yên. Đây là mắt xích chiến lược trong hành trình đưa nguồn điện dồi dào, đặc biệt là thủy điện ở Tây Bắc, vượt núi băng rừng về xuôi để hòa vào lưới điện quốc gia.

Viết giữa mùa măng rừng

Viết giữa mùa măng rừng

(GLO)- Vào tháng 7 đến tháng 11 hằng năm, khi những cơn mưa đầu mùa bắt đầu trút xuống, cũng là lúc người dân vùng cao nguyên Gia Lai lội suối, băng rừng để hái măng - thứ sản vật được người Jrai, Bana gọi là “lộc rừng”.

Xã tỷ phú nơi biên viễn

Xã tỷ phú nơi biên viễn

Trong hai năm 2024-2025, thủ phủ Tây Nguyên trúng đậm cà phê. Chỉ tính riêng huyện Đắk Mil (tỉnh Đắk Nông cũ), các lão nông đã sắm 1.000 ô tô trong năm 2024. Xã Bờ Y (huyện Ngọc Hồi, tỉnh Kon Tum cũ, nay thuộc tỉnh Quảng Ngãi giáp Lào và Campuchia) cũng chung niềm vui ấy...

Những đoản khúc Huế

Những đoản khúc Huế

Hôm ấy, trên xe khi đi qua đoạn đường gần Khách sạn Morin và Trung tâm Nghệ thuật Điềm Phùng Thị ở Huế, nhìn hàng cây rất đẹp, tôi nói với người lái xe: “Nếu thấy cây long não, em chỉ cho anh nhé”. 

Tầm nhìn của người Rục

Tầm nhìn của người Rục

Tầm nhìn (view) đắt giá nhất của người Rục ở bản Ka Ai, xã Dân Hóa, bản Mò O Ồ Ồ, xã Thượng Hóa (Quảng Bình, nay là tỉnh Quảng Trị), đó là ngôi nhà có mặt tiền bao quát đồng lúa.

Xanh hóa các chốt dân quân thường trực

Xanh hóa các chốt dân quân thường trực

(GLO)- Khi mới xây dựng, các chốt chiến đấu dân quân thường trực biên giới chỉ có công sự, trận địa chiến đấu. Nhờ bàn tay lao động cần cù của cán bộ, chiến sĩ, chốt được phủ xanh bởi bồn hoa, cây cảnh, thảm cỏ, cây xanh và có vườn tăng gia, ao cá, tạo thêm nét đẹp ở nơi biên cương.

Gìn giữ kỷ vật tri ân

Gìn giữ kỷ vật tri ân

(GLO)- Bảo tàng tỉnh Gia Lai đang lưu giữ hơn 4.000 tài liệu, hình ảnh, hiện vật, kỷ vật có giá trị về 2 cuộc kháng chiến chống Pháp và chống Mỹ; trong đó, có gần 300 hiện vật, tư liệu, hình ảnh về các mẹ Việt Nam anh hùng, liệt sĩ ở vùng đất Bình Định trước đây.

null