Trời về đêm, Pleiku thường se lạnh. Khi mọi người đang ngon giấc trong những ngôi nhà ấm áp thì ở chợ đêm những cửu vạn thức trắng gò lưng kéo từng xe hàng nặng trĩu, tất cả cũng chỉ vì bát cơm, manh áo.
Không ai biết chợ đêm ở Pleiku (Gia Lai) có tự khi nào, kể cả anh Lê Việt Thành- người có “thâm niên” 7 năm nay sống bằng nghề bốc vác ở đây. Đang ngồi chờ việc trên chiếc xe ba gác, anh cho biết: “Cứ đêm đến là tôi lại ra chợ kiếm việc làm, ai thuê gì làm nấy, trung bình mỗi tháng chi tiêu tằn tiện cũng còn hơn 1 triệu đồng gửi về cho đứa con đang học ở TP. Quy Nhơn. 7 năm qua, tôi chưa có một đêm thẳng giấc. Tôi cũng định gắng làm, kiếm được ít tiền về quê mua cái xe máy đi thồ đỡ vất vả hơn”...
Một góc chợ đêm Pleiku. Ảnh: Triệu An |
Có lẽ lâu năm nhất trong nghề bốc vác và chở hàng thuê ở chợ đêm Phố núi là anh Trần Văn Chớ. Mới 32 tuổi, nhưng anh đã có 15 năm trong nghề. Ban đầu ra phụ giúp cha mẹ, nhưng khi cha mẹ già yếu và bệnh tật... anh đã làm thay để có tiền trang trải nợ nần. Anh tâm sự: “Những đêm không mưa, tui phải làm từ 8 giờ tối đến 6 giờ sáng, nhưng cũng chỉ được từ 80 ngàn đồng đến 100 ngàn đồng, còn mấy ngày mưa thì hẻo lắm. Đêm đi bốc vác, ngày chạy xe ôm, nhiều lúc muốn ngủ nhưng lại sợ mất khách, không có tiền nuôi cha mẹ. Làm ở chợ đêm, đòi hỏi phải có sức khỏe tốt và bản lĩnh. Nếu không có hai thứ đó, dễ rơi vào rượu chè, cờ bạc bê tha”.
Đêm tàn, nhưng cơn mưa chưa dứt, ngồi đếm lại những đồng tiền kiếm được trong đêm, chị Mạc Thị Thanh không giấu được nỗi buồn trên khuôn mặt hốc hác sau nhiều đêm mất ngủ. Đã bước qua tuổi 47 nhưng chị vẫn bám lấy nghề bốc vác. Theo chị, những người làm thuê ở đây đều có hoàn cảnh đặc biệt và đa số là nghèo khó. Tằn tiện và sống tạm bợ gần như đã nhiễm vào máu của họ. Bởi họ sống không phải cho mình, mà đa số là vì kiếm tiền cho con đi học, xin việc làm, cha mẹ ốm đau, nợ nần... Chị cũng vậy, đã 2 tháng nay, con chị bị bệnh, uống thuốc nợ tiền, phải cố làm để trả nợ và nuôi con...
…Khoảng 1 giờ sáng, khu chợ phía Khách sạn Tre Xanh Plaza bỗng nhốn nháo. Hỏi ra mới biết đã có hai chiếc xe chở hàng bắt đầu về chợ. Nhiều người tay đẩy xe ba gác, miệng la hét liên tục “tránh, tránh, tránh...” nhanh chóng tiếp cận “mục tiêu” và tranh giành hàng hóa để đẩy được nhiều chuyến... Tôi đi về hướng đó, định bụng chụp tấm ảnh cho bài viết. Khi tới gần, tôi thấy một chị chừng 30 tuổi đã đẩy một xe đầy bí đỏ lại cho sạp hàng, chị quay lại rồi đi đến bên hiên vắng của một ngôi nhà cạnh chợ, đứa trẻ chừng 2-3 tuổi đang ngồi khóc trong chiếc mền cũ quấn tạm. Đưa cho bé trái cà chua còn xanh, chị dỗ: “Nín đi con, mai mẹ mua cho một chiếc xe ô tô màu đỏ đẹp lắm...”. Chị tên là Tâm, từ huyện Ia Pa về đây đã hơn 3 tháng. Để tiện cho công việc, chị đã thuê nhà để ở, ngày thì đi bán vé số, đêm về ra chợ làm nghề bốc vác. Đi đâu chị cũng ẵm con đi cùng. Cúi mặt như giấu đi những giọt nước mắt buồn, chị cho biết: Lấy chồng từ năm 22 tuổi, đến nay chị có hai đứa con. Kinh tế gia đình ngày một xuống dốc do ông chồng nghiện ngập. Chị đành đưa thằng lớn đang học lớp 1 về gửi ông bà ngoại, còn đứa nhỏ chị ẵm đi cùng, cuộc sống ba mẹ con đều phụ thuộc vào sức khỏe và công việc của chị. Cũng theo chị Tâm, thời gian đầu mắt cứ nhắm nghiền lại, đi đâu, ngồi đâu cũng ngủ gà ngủ gật, sức khỏe giảm sút, đã vậy còn bị “bắt nạt”, tranh giành... Nhưng không làm thì lấy gì mà nuôi con đi học và một đứa đang theo chị... Nói rồi chị lại khóc.
Chợ đêm Pleiku đâu đó vẫn còn những thân phận nghèo khổ, những cảnh đời éo le và cả tệ nạn xã hội...
Triệu An