Thương mùi khói bếp

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

(GLO)- Thuở bé, mỗi lần trời nhá nhem tối, tôi thường mon men ra sau nhà, nơi mẹ đang lom khom nhóm bếp. Mùi khói củi trộn lẫn mùi cơm mới nấu ngấm vào từng nếp áo, từng sợi tóc.

Mỗi khi nhớ về tuổi thơ, trong ký ức tôi không phải là tiếng ti vi ồn ã hay tiếng còi xe inh ỏi, mà là âm thanh tí tách của củi khô, tiếng cơm sôi lục bục và mùi khói bếp thơm nồng quyện vào không gian.

Căn bếp nhà tôi ngày ấy chỉ là một cái chái nhỏ dựng tạm bằng tre nứa, vách đất, mái lợp bằng những tấm lá cọ già. Bếp làm bằng đất nung, mẹ chất đầy củi khô dưới gầm. Mỗi lần nấu cơm, mẹ phải ngồi sát xuống, vừa quạt vừa điều chỉnh ngọn lửa cho đều. Khói bay mù mịt, mắt mẹ đỏ hoe nhưng khuôn mặt khi nào cũng sáng rỡ trong ánh lửa hồng. Tôi thường lăng xăng quanh mẹ, nhặt củi, đưa tay hứng những làn khói rồi cười khúc khích như vừa phát hiện ra một trò chơi mới.

com-mui-khoi-bep-5095.jpg
Ảnh minh họa: H.T

Cơm nấu bằng bếp củi có một mùi thơm rất lạ. Nó đượm mùi lửa, mùi khói, mùi gạo mới và cả giọt mồ hôi mặn mà của mẹ. Có những hôm, mẹ cố tình để cơm cháy một lớp dưới đáy nồi. Miếng cơm cháy vàng ruộm, giòn rụm, vừa nhai vừa nghe tiếng răng rắc vui tai. Những ngày đông lạnh giá, được ngồi bên bếp, ăn cơm nóng với chút cá kho khô, dầm mắm ớt, lòng tôi thấy ấm áp vô cùng.

Làn khói bếp theo mẹ con tôi qua những năm tháng gian khó. Những bữa cơm độn mì, độn khoai; những nồi cháo loãng mẹ nấu khi mùa màng thất bát; những đĩa rau rừng hái vội sau cơn mưa chiều... Tất cả đều mang vị mặn của giọt mồ hôi, vị ngọt của tình thương yêu của mẹ.

Lớn lên, tôi rời làng, lên thành phố học rồi làm việc. Những bữa cơm trong căn phòng trọ nhỏ hẹp khiến tôi thèm quay quắt cái mùi khói bếp quê nhà. Có những hôm trời đổ mưa, ngồi một mình bên cửa sổ, tôi nhắm mắt lại, tưởng tượng mình đang ngồi bên bếp xưa, mẹ đang lúi húi bên nồi cơm sôi sùng sục, hơi khói cay xè mắt nhưng tim lại rưng rưng ấm áp.

Có lần về quê, tôi cố tình xin mẹ cho nhóm bếp củi. Mẹ bảo: “Giờ bếp gas, bếp điện tiện lắm, ai còn nấu củi cho cực”. Nhưng trước ánh nhìn nài nỉ của tôi, mẹ cũng chiều lòng. Tôi vụng về nhóm lửa, khói xộc thẳng vào mắt cay xè. Mẹ ngồi bên, vừa quạt vừa cười: “Thấy khổ chưa con?”. Ấy vậy mà trong cái chập chờn khói lửa ấy, tôi bỗng thấy lòng mình nhẹ nhõm, mọi muộn phiền như tan vào làn khói, chỉ còn lại những kỷ niệm của một thời thơ bé.

Mỗi lần nhớ về tuổi thơ, tôi lại nhớ đến bếp củi, đến nồi cơm mẹ nấu, đến mùi khói quẩn quanh như tấm chăn ấm quấn lấy tâm hồn trẻ nhỏ. Mùi khói ấy không chỉ vương trên mái tóc, trên vạt áo, mà còn thấm sâu vào trong từng thớ thịt, từng nhịp đập trái tim. Để rồi, dẫu đi xa đến đâu, bôn ba nơi nào, chỉ cần một lần bắt gặp mùi khói bếp, tôi lại thành trẻ nhỏ, chỉ muốn chạy ào về nhà, sà vào lòng mẹ, ăn một bữa cơm đượm mùi khói củi năm xưa.

Có thể bạn quan tâm

Làm báo vùng khó

Làm báo vùng khó

(GLO)- Đã dấn thân vào nghề báo, ai cũng hiểu rõ những thử thách phải vượt qua, nhất là khi tác nghiệp ở vùng khó. Song chính khi đó, chúng tôi càng hiểu rõ hơn tình cảm mà người dân dành cho người cầm bút.

Bé An Nhiên có niềm đam mê và tình yêu đặc biệt với cây đàn t'rưng. Ảnh: Vũ Chi

Nahria Rose An Nhiên và tình yêu tiếng đàn t’rưng

(GLO)- Mới 8 tuổi nhưng cô bé dân tộc Cơ-ho Nahria Rose An Nhiên đã bộc lộ năng khiếu đánh đàn t’rưng. Với khả năng làm chủ sân khấu cùng ngón đàn điêu luyện, các tiết mục trình diễn của em luôn nhận được những tràng pháo tay không ngớt từ khán giả.

Tính sử thi trong tranh Xu Man

Tính sử thi trong tranh Xu Man

(GLO)- Họa sĩ Xu Man (1925-2007) được mệnh danh là “cánh chim đầu đàn của mỹ thuật Tây Nguyên”. Nét đặc sắc trong tranh Xu Man là tính sử thi. Đây vừa là đặc trưng nghệ thuật cũng vừa là nội hàm văn hóa ẩn trong tác phẩm của ông.

Xếp từng hạt gạo thành tranh

Xếp từng hạt gạo thành tranh

Cha mẹ làm nông, cả tuổi thơ của Trương Kim Ngân (sinh năm 1994) đã quen với việc gieo mạ, gặt lúa. Về sau, theo nghề họa sĩ - nghệ nhân, chị vẫn để bàn tay mình gắn bó với từng hạt gạo thân yêu thay vì chỉ có cọ, màu, giấy vẽ…

Khi sông gặp biển

Thơ Nguyễn Thanh Mừng: Khi sông gặp biển

(GLO)- Giữa dòng chảy ký ức, bài thơ "Khi sông gọi biển" của tác giả Nguyễn Thanh Mừng gợi về hình bóng con sông xưa với lời hẹn thơ ngây, thể hiện nỗi niềm tiếc nuối trước những đổi thay. Sông vẫn đợi, chỉ người đã không còn như trước.

Người nối dài tình yêu với dân ca Jrai

Người nối dài tình yêu với dân ca Jrai

(GLO)- Suốt 50 năm qua, bà Kpă H’Mi (SN 1961, buôn Chư Jú, xã Ia Rsai, huyện Krông Pa) vẫn luôn say mê những giai điệu dân ca Jrai. Bà là niềm tự hào của buôn làng khi không chỉ lưu giữ mà còn truyền cảm hứng cho thế hệ trẻ thêm yêu và gắn bó với những giá trị văn hóa truyền thống của dân tộc.

Mắt hạ cho nhau

Thơ Lenguyen: Mắt hạ cho nhau

(GLO)- "Mắt hạ cho nhau" của Lenguyen là khúc ngân dịu dàng của tuổi học trò, nơi bằng lăng tím, phượng đỏ và tiếng ve gọi về ký ức. Bài thơ chan chứa hoài niệm, tiếc nuối những rung động đầu đời chưa kịp nói thành lời.

“Tên Người là cả một niềm thơ”

“Tên Người là cả một niềm thơ”

(GLO)- Bảo tàng Hồ Chí Minh (thuộc Bảo tàng tỉnh Gia Lai) hiện trưng bày, giới thiệu nhiều hình ảnh, tài liệu, hiện vật về cuộc đời và sự nghiệp cách mạng của Bác. Một trong số đó là tập sách “Tên Người là cả một niềm thơ” do ông Nguyễn Khoa-Cán bộ lão thành cách mạng trao tặng năm 2004.

Mới mẻ “Trang sách mùa hè”

Mới mẻ “Trang sách mùa hè”

(GLO)- 12 năm liên tục duy trì chương trình “Trang sách mùa hè” cũng là chừng ấy thời gian cán bộ, viên chức Thư viện tỉnh dành nhiều tâm huyết để tạo ra một không gian vừa học vừa chơi mới mẻ, hấp dẫn.

Thơ Phạm Đức Long: Di vật đời người

Thơ Phạm Đức Long: Di vật đời người

(GLO)- Bài thơ "Di vật đời người" của Phạm Đức Long là khúc tưởng niệm thấm đẫm cảm xúc về những người lính đã hi sinh trong chiến tranh. Họ ngã xuống giữa rừng xanh, để lại những di vật bình dị mà thiêng liêng, là biểu tượng bất tử của một thời tuổi trẻ quên mình vì Tổ quốc...

null