Tạp bút: Mưa cao nguyên

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- Ta sẽ không biết cảm giác nhớ thương mùa mưa ở Tây Nguyên là như thế nào, cho đến khi sống ở một vùng đất mà người ta hay đùa nhau rằng “nơi đây có hai mùa, là mùa nắng và mùa nắng hơn”.
Dạo này, Sài Gòn rải rác những cơn mưa đầu mùa. Những cơn mưa nhanh đến rồi vội đi. Chúng mang chút dễ chịu thoáng qua rồi biến mất. Mưa qua, không khí vẫn còn hầm hập nóng. Còn nơi cao nguyên, mỗi khi mưa về là sảng khoái. Đen giông mây mù, rồi ào ào rả rích. Mưa tưới tắm cây cỏ. Mưa gột rửa đất trời. Mưa xóa tan tất cả những tàn dư nực nội của ngày bỏng rát. Để rồi khi mưa qua, đất trời trở nên mát lành đến lạ, cảm giác dễ chịu khoan khoái tràn đầy trong cơ thể.
 Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa.
Giờ này, Pleiku cũng đang đón những cơn mưa đầu mùa.
Những ngày quay cuồng trong công việc như thế này, lại càng da diết nhớ đến ngày mưa Pleiku. Những ngày mưa dai dẳng rả rích và quán cà phê là nơi ưa thích để đợi chờ một ai đó. Ngồi trên tầng hai của một góc quán cà phê trang trí theo lối cổ điển, nghe những bản nhạc Trịnh không lời. Tiếng saxophon như kéo dài thêm những cơn mưa. Tiếng guitar lúc trầm buồn chầm chậm, lúc ngân nga chạm khẽ vào lòng người như mưa thấm vào lòng đất. Ngoài trời đang mưa. Khi thì lất phất sương giăng, khi thì bụi mù trắng trời trắng đất. Ngọn bằng lăng tím im lìm trong mưa. Cánh hoa tím phai trên đường. Một con chim sẻ từ đâu bay đến, một mình đứng trên dây điện, rũ nước rồi vụt bay. Đường mưa phố vắng. Capuchino nóng, trắng nâu sánh đặc như giọt thời gian ngưng đọng. Không còn cảm giác thời gian trôi. Không có cảm giác đang chờ đợi. Một mình ta với ta. Mọi thứ thật nhẹ nhàng, tĩnh tại và bình yên. 
Mùa mưa là mùa của cây cỏ sinh sôi. Vì thế mà cứ vào dịp này, trở về bên mẹ là thỏa thích ăn rau củ. Nhớ những ngày mưa se lạnh, thèm lắm cái cảm giác ngồi bên nồi cơm hấp khoai vàng ruộm, húp bát canh rau ngót cua đồng, nhai rồm rộp những quả cà pháo trắng giòn. Thèm lắm cái không khí quây quần ấm áp vừa ăn vừa cùng cả nhà xem ti vi. 
Nhớ lắm đêm mưa nằm nghe một danh sách dài những giai điệu trữ tình. “Đêm nghe tiếng mưa rơi/Đếm mấy triệu hạt rồi mà chưa vơi nỗi nhớ”. Hình như, mưa giống như một chất xúc tác cho nỗi nhớ bùng lên mãnh liệt hơn. Ký ức xa xôi chập chờn hiện về. Rồi dòng kỷ niệm cứ chơi vơi tỏa lan ra mãi, để ta mải mê đuổi bắt những hình ảnh ngày xưa. Rồi như một đứa trẻ, sau khi rong chơi mỏi mệt trên miền ký ức, ta lăn vào giấc ngủ ngon lành khi nào không hay. 
Có người chẳng thích cái dầm dề của mùa mưa Tây Nguyên. Có người không ưa sự bất tiện mà mưa mang lại. Nhưng hãy thử đi xa, biết đâu cái ta chẳng ưa ấy của mùa mưa là cái mà ta da diết nhớ...
 NGUYỄN ĐỨC HIỀN

Có thể bạn quan tâm

Xây dựng nghị định về khuyến khích phát triển văn học là cần thiết

Xây dựng nghị định về khuyến khích phát triển văn học là cần thiết

Ngày 4-4, tại Hà Nội, Bộ VH-TT-DL tổ chức hội thảo lấy ý kiến xây dựng Nghị định về khuyến khích phát triển văn học. Đây là một bước quan trọng nhằm tạo dựng hành lang pháp lý hỗ trợ nền văn học Việt Nam phát triển bền vững trong bối cảnh toàn cầu hóa và cách mạng công nghiệp 4.0.

“Gạn đục khơi trong” để phát triển văn hóa

“Gạn đục khơi trong” để phát triển văn hóa

(GLO)- Sau nửa thế kỷ đất nước thống nhất, đời sống văn hóa tại nhiều ngôi làng Bahnar, Jrai có nhiều đổi mới, nhất là xóa bỏ những gánh nặng liên quan đến hủ tục. Nhưng để bảo tồn những giá trị cốt lõi của văn hóa vẫn là một hành trình cần “gạn đục khơi trong”.

Chuyện học trong một gia đình trí thức Jrai

Chuyện học trong một gia đình trí thức Jrai

(GLO)- Sinh ra trong một gia đình trí thức người Jrai ở thị xã Ayun Pa (tỉnh Gia Lai), cô Kpă H’Nina-Giáo viên môn Tiếng Anh ở Trường THPT Huỳnh Thúc Kháng (huyện Ia Grai) không chỉ được rèn giũa tinh thần ham học, mở mang kiến thức mà còn được thừa hưởng vẻ đẹp của cả bố và mẹ.

Sáng tạo văn học nghệ thuật: Hành trình không đơn độc

Sáng tạo văn học nghệ thuật: Hành trình không đơn độc

(GLO)- Mặc nhiên, việc sáng tạo văn học nghệ thuật luôn mang tính độc lập và tự giác cao độ của mỗi văn nghệ sĩ, nhưng hành trình ấy sẽ không đơn độc nếu có sự dìu dắt chân tình của người đi trước. Tại phố núi Pleiku, nhiều tác giả trẻ đã tìm được điểm tựa tinh thần đáng quý như thế.