Nỗi đau ngày cũ

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- Một năm có mười hai ngày phép, bạn thường làm gì? Mười hai ngày phép của tôi thường là những dịp tắm biển, nghỉ dưỡng cùng gia đình. Khi đã chán những chuyến đi theo cùng một khuôn thước ấy, tôi bắt đầu chọn một chuyến phượt cùng đám bạn vừa quen trên mạng, đi xem hoa dã quỳ nở. Tôi gặp Quỳnh trong chuyến đi phượt đầu tiên ấy. Trông Quỳnh ngồ ngộ khi tóc dài quá nửa lưng, để xõa dịu dàng ngồi trên xe Suzuki cào cào. Một hình ảnh trái ngược khiến người ta phải dừng mắt. Chỉ vậy rồi không nghĩ ngợi gì hơn, bởi hoa đã có chủ. Quỳnh ngồi dựa sau lưng Tùng-phó ban tổ chức cuộc chơi này.
Lần thứ hai tôi gặp Quỳnh tình cờ ở rạp chiếu phim miễn phí những tác phẩm kinh điển vượt thời gian. Rạp vắng nên không khó để chúng tôi lập tức nhận ra nhau. Quỳnh nheo mắt: “Gần một năm không gặp. Anh vẫn đi một mình à?”. Tôi gật đầu. Quỳnh bảo: “Em ngồi cạnh anh cho vui”. Chẳng thấy vui đâu khi gần suốt bộ phim chỉ thấy nét trầm tư u uẩn trên gương mặt Quỳnh.
Kể ra, “Những cây cầu quận Madison” mà chúng tôi cùng xem chưa bao giờ là bộ phim xem để có thể tìm niềm vui. Gần cuối phim, khi nhân vật nữ chính đi bên cạnh chồng mà gặp lại người tình cũ, hai người nhìn nhau trong xót xa, tôi nghe tiếng sụt sịt, vô tình nhìn qua thấy gò má của Quỳnh loa lóa nước mắt.
- Tùng không đi cùng em à?
- Tụi em chia tay rồi anh à.
Khi ra khỏi rạp, tôi vô tình chạm vào nỗi buồn của Quỳnh. “Đám bạn đi phượt nói em là người yêu dài hạn nhất của Tùng. Những mối tình khác đều ngắn hạn. Hầu hết mỗi chuyến phượt là một em. Em đi với Tùng dăm bảy chuyến, cả hai năm nay rồi. Nhưng em phải dừng lại vì em không thuộc về Tùng, không thuộc về những chuyến đi”. Khi nói ra sự so bì ấy, dù cười tươi nhưng tôi thấy mắt Quỳnh vẫn ướt.
*
*     *
Đúng ra, một người phụ nữ nhẹ nhàng, đa cảm như Quỳnh không nên và không thể tìm chỗ dựa ở Tùng, anh chàng lấy nick Ngựa Hoang trong đám ham hố những chuyến đi khám phá đường dài. Điều ấy, khi Quỳnh đã là người yêu của tôi, sau là vợ của tôi, tôi có nhắc tới. Quỳnh cười, má lúm tươi, mắt cũng tươi: “Chẳng quan trọng gì, vì bây giờ em đã có chỗ dựa đích thực”.
 Minh họa: KIM HƯƠNG
Minh họa: KIM HƯƠNG
Gần 1 năm sau ngày cưới, điều phiền nhất là chúng tôi vẫn chưa có con. Sau nhiều cuộc đấu tranh, có cả khóc lóc, năn nỉ, tôi đồng ý theo Quỳnh vào một phòng khám hiếm muộn nằm kín đáo, sâu trong hẻm. Chủ phòng khám là chị Hoài, một người quen của Quỳnh. May mắn là chúng tôi chỉ ghé phòng khám ấy một lần. Quỳnh đưa về một đống thuốc bổ, bảo của chị Hoài kê đơn, chỉ cần uống thuốc một thời gian, khi sức khỏe dồi dào thì sẽ có em bé. Bốn tháng sau, Quỳnh hoan hỉ thông báo chúng tôi sắp có em bé.
Khi tiếng khóc chào đời của Đậu Đen cất lên, trong tôi một niềm vui vỡ òa ra như có thể cầm nắm được. Đậu Đen có nước da ngăm đen, không giống với da tôi và Quỳnh đều trắng. Nó có mái tóc xoăn, càng lớn càng xoăn quắn vào nhau trông thật ngộ. Bà con bên nội không thôi gièm pha vì trên người thằng bé bói cũng không ra một nét nào giống tôi. Có bà cô còn gọi thẳng tôi ra một góc khẳng định chỉ có mù mới không nhìn ra là thằng bé chẳng có chút gì hao hao tôi chứ đừng mơ tới chuyện giống. Khi bà cô đi ra sau bếp, tôi bắt gặp Quỳnh đứng bên kia chân cầu thang. Có vẻ Quỳnh đã nghe hết mọi việc, mặt đầy nét âu lo. Thái độ ấy của Quỳnh bỗng khiến tôi ngờ vực, dù trước đây tôi chưa bao giờ nghi ngờ Quỳnh điều gì. Tôi quyết định đưa một nhúm tóc của Đậu Đen đến trung tâm thử ADN. Dọc đường đi, tôi cười thầm trong bụng, nghĩ tới cảnh khi cầm tờ giấy xác định Đậu Đen cùng huyết thống với tôi, hẳn bà cô và những người nhiều chuyện sẽ tắt ngay câu chuyện về sự thủy chung của Quỳnh. Tôi tin Quỳnh, nhưng niềm tin ấy chẳng thể giá trị bằng giấy trắng mực đen xác chứng.
*
*     *
Nhưng ADN không biết nói dối và cũng không biết an ủi. Đậu Đen và tôi không cùng huyết thống. Khi nhận kết quả ấy, mặt tôi nóng bừng cảm nhận rõ máu nóng đang chạy rần rật trong từng vi mạch. Tôi rùng mình và có cảm giác lợm mửa khi nghĩ tới Quỳnh, người đàn bà mà tôi luôn tin bằng niềm tin tuyệt đối vào sự chung thủy...
- Tại sao cô lừa tôi?
Tôi gào lên khi thấy Quỳnh đang tập thể dục trên sân thượng. Sau câu nói ấy, tôi thấy mặt Quỳnh biến sắc. Chưa thể hoàn hồn để kịp hiểu ra chuyện gì. Khi nhìn thấy tờ giấy trên tay tôi, Quỳnh mím môi, nước mắt lã chã: “Anh ơi, nghe em nói đã…”. Tôi còn muốn nghe gì nữa khi sự thật hiển nhiên đến thế. Đậu Đen mà tôi nâng niu hóa ra lại mang dòng máu lang. Tôi văng ra những lời lẽ độc địa nhất, rủa Quỳnh chết đi cho khuất mắt. Và khi tôi không kìm được, vung tay tát thẳng mặt Quỳnh thì cô né người rồi chới với ngã ra sau. Như trò đùa nghiệt ngã của số phận, thành lan can quá thấp không đỡ nổi khiến Quỳnh rơi khỏi sân thượng.
Tôi chỉ kịp nghe tiếng mẹ vợ kêu thất thanh. Bà đang tưới cây trước sân nhà. Khi tôi chạy xuống đất, máu từ miệng và mũi Quỳnh đổ dài xuống đường. Quỳnh nhìn tôi bằng đôi mắt sầu thảm, nói đứt quãng: “Xin anh bỏ qua cho em… Xin anh hãy nuôi con…” rồi từ từ khép mắt. Mẹ vợ gào lên và ngất lịm. Tôi gọi xe cấp cứu nhưng không còn kịp nữa.
Mẹ Quỳnh khai, lời cuối cùng Quỳnh nói với bà là đang tập thể dục thì trượt chân. Những lời chứng ấy khiến tôi không gặp rắc rối gì với pháp luật. Nhưng cái chết của Quỳnh không san bằng nỗi hận trong tôi. Lấy lý do Đậu Đen cần một nơi yên tĩnh để nghỉ ngơi, tôi gợi ý mẹ Quỳnh đưa thằng bé về hẳn nhà ông bà. Chỉ ít lâu sau tuần 49 ngày của Quỳnh, tôi xin chuyển công tác vào Sài Gòn.
Sau cái chết của Quỳnh, tôi chưa động đến người Đậu Đen lần nào. Lòng tôi khép lạnh với cả Quỳnh lẫn đứa bé, như thể chính nó cũng mang một tội lỗi không thể thứ tha.
*
*     *
Hằng, vợ mới của tôi, người giúp tôi vượt qua những nỗi buồn, lần thứ tư đề nghị sinh em bé. Dù chuyện cũ đã qua lâu nhưng tôi vẫn chưa thể bình tâm để nghĩ tới chuyện sinh con.
Lần thứ hai tôi lại vào khoa hiếm muộn cùng vợ. Không ngại ngần như lần đầu cùng Quỳnh, tôi chủ động hơn khi đi với Hằng. Vài ngày sau, Hằng đưa tôi tinh dịch đồ: “Bác sĩ nói hết hy vọng. Có thể lúc bé anh bị bệnh gì đó ảnh hưởng tới tinh hoàn”.
Nghe Hằng giải thích, tôi bấn loạn nghĩ tới trận sốt kéo dài khi mắc quai bị lúc bé, càng bấn loạn khi nghĩ tới Quỳnh. Có thể nào trong lần đi khám trước, Quỳnh đã giấu tôi điều này. Và để không chạm vào tự ái của tôi, Quỳnh đã bằng cách nào đó để có Đậu Đen?
Tôi bay ra Hà Nội ngay trong ngày để tìm gặp chị Hoài. Không phải chỉ một phần sự thật, chị Hoài đã cho tôi biết tất cả sự thật mà tôi chưa bao giờ hình dung. Đúng là theo kết quả khám nghiệm của chị Hoài, tôi không có khả năng có con. “Chính chị dẫn Quỳnh sang trung tâm thụ tinh ống nghiệm bên bệnh viện A. Em có thể qua đó gặp bác sĩ Phong, xin tìm hồ sơ kiểm chứng”.
*
*     *
Ngay lập tức, tôi quay về đi tìm Đậu Đen và mẹ vợ. Tôi chỉ muốn kể tất cả với mẹ để xin mẹ cho tôi nhận lại Đậu Đen. Đó là cách duy nhất tôi có thể làm để đền bù cho con và chuộc lỗi với Quỳnh.
Thế nhưng nhà xưa đã đổi chủ, chẳng còn tung tích gì về bà cháu Đậu Đen. Có vài lần tôi gửi tiền về cho hai bà cháu, nhưng gửi mà không xuất phát từ tình yêu thương nên khi bị bưu điện trả lại, tôi cũng không bận tâm tìm hiểu cho rõ ngọn ngành.
Người chủ mới vô tình kể: “Bà cụ chủ nhà nói nhà này nhiều kỷ niệm buồn quá, hai bà cháu ở không nổi. Hồi hai bà cháu dọn ra khỏi nhà này, ở trọ đầu hẻm, bà ngoại nó vẫn nhờ tôi giả vờ đóng vai cha nó, viết thư thăm con. Thư trả lời nào nó cũng hỏi, ba ơi bao giờ về thăm con? Đọc muốn ứa nước mắt”.
Hàng ngàn con kiến đang cắn rứt lòng dạ tôi.
Mười hai ngày phép năm nay tôi lại tiếp tục hành trình đi tìm Đậu Đen. Đã rất nhiều năm rồi, tôi luôn dành 12 ngày phép cho công việc mỏi mòn ấy...
Phạm Cường

Có thể bạn quan tâm

“Tổ quốc bên bờ sóng”

“Tổ quốc bên bờ sóng”

(GLO)- Đó là chủ đề cuộc thi và triển lãm ảnh nghệ thuật cấp quốc gia do Ban Tuyên giáo và Dân vận Trung ương chủ trì, phối hợp với các cơ quan, đơn vị liên quan tổ chức nhằm thực hiện kế hoạch tuyên truyền về biển, đảo năm 2025.

Sáng tạo văn học nghệ thuật: Hành trình không đơn độc

Sáng tạo văn học nghệ thuật: Hành trình không đơn độc

(GLO)- Mặc nhiên, việc sáng tạo văn học nghệ thuật luôn mang tính độc lập và tự giác cao độ của mỗi văn nghệ sĩ, nhưng hành trình ấy sẽ không đơn độc nếu có sự dìu dắt chân tình của người đi trước. Tại phố núi Pleiku, nhiều tác giả trẻ đã tìm được điểm tựa tinh thần đáng quý như thế.

Nhạc sĩ Thụy Kha qua đời

Nhạc sĩ Thụy Kha qua đời

Nhạc sĩ Thụy Kha qua đời lúc 10h45 sáng 13/3 tại Hà Nội. Năm cuối đời, ông chống chọi với bệnh ung thư. Vài tháng gần đây, nhiều đồng nghiệp chia sẻ hình ảnh thăm nhạc sĩ Thụy Kha trong bệnh viện. 

Tiết mục múa của đơn vị Trường THPT Huỳnh Thúc Kháng trình diễn tại Liên hoan nghệ thuật quần chúng huyện Ia Grai năm 2025.

Liên hoan nghệ thuật quần chúng lực lượng vũ trang huyện Ia Grai: Trường THPT Huỳnh Thúc Kháng giành giải nhất toàn đoàn

(GLO)- Trong 2 đêm (11 và 12-3), huyện Ia Grai tổ chức Liên hoan nghệ thuật quần chúng lực lượng vũ trang năm 2025. Liên hoan quy tụ 13 đơn vị tham gia. Mỗi đơn vị đăng ký trình diễn từ 3 đến 5 tiết mục ca, múa và diễn tấu các loại nhạc cụ.

Thơ Bút Biển: Nắng chưa qua

Thơ Bút Biển: Nắng chưa qua

(GLO)- "Nắng chưa qua" của Bút Biển là một bài thơ đầy hoài niệm. Bằng những câu thơ nhẹ nhàng mà day dứt, tác giả khắc họa nỗi buồn của sự xa cách, khi ký ức vẫn còn đó nhưng hiện tại chỉ còn lại gió lùa, hoa rụng và căn phòng trống,... dường như có ai đang ngóng về một vệt nắng chưa qua.

Bản hòa ca cùng triền ký ức

Bản hòa ca cùng triền ký ức

(GLO)- Dù đã có hơn 30 năm sống ở Pleiku nhưng khi đọc tập “Vân môi say phố” của Ngô Thanh Vân (NXB Hội Nhà văn, 2024), tôi lại có cảm tưởng được khám phá một miền đất tưởng chừng quá đỗi quen thuộc.

Giao lưu văn hóa, văn nghệ kỷ niệm 50 năm Giải phóng tỉnh tại xã Gào

Giao lưu văn hóa, văn nghệ kỷ niệm 50 năm Giải phóng tỉnh tại xã Gào

(GLO)- Tối 10-3, tại làng C (xã Gào), Đội Thông tin lưu động-Trung tâm Văn hóa-Thông tin và Thể thao TP. Pleiku tổ chức chương trình giao lưu văn hóa, văn nghệ kỷ niệm 50 năm Ngày Giải phóng tỉnh (17/3/1975-17/3/2025), chào mừng Đại hội Đảng các cấp, tiến tới Đại hội Đảng toàn quốc lần thứ XIV.

Hội viên Chi hội Nhạc sĩ Việt Nam tỉnh tại chương trình chào mừng Ngày Âm nhạc Việt Nam năm 2024. Ảnh: H.N

Nhạc sĩ Gia Lai kiếm tìm tác phẩm có sức ảnh hưởng lớn

(GLO)- Bám sát hơi thở cuộc sống và đưa bản sắc dân tộc vào tác phẩm, các nhạc sĩ Chi hội Nhạc sĩ Việt Nam tỉnh Gia Lai đã thực sự cố gắng trong hoạt động sáng tác nhằm ghi dấu ấn. Song, làm gì để tác phẩm lan tỏa rộng rãi, ghi đậm trong tâm trí người nghe đang là trăn trở của những người tâm huyết.

Thơ Sơn Trần: Nhớ Pleiku

Thơ Sơn Trần: Nhớ Pleiku

(GLO)- "Nhớ Pleiku" là một tác phẩm đầy cảm xúc của tác giả Sơn Trần. Từng câu thơ vẽ nên bức tranh phố núi đẹp mơ mộng với cảnh sắc yên bình, quyện hòa cùng ký ức, tình yêu và nỗi nhớ...

Thơ Vân Phi: Lâu không về nhà

Thơ Vân Phi: Lâu không về nhà

(GLO)- Bài thơ "Lâu không về nhà" của tác giả Vân Phi thấm đượm nỗi nhớ quê hương da diết của người con xa xứ-nơi cánh đồng, dòng sông và mẹ già vẫn chờ đợi theo tháng năm lở bồi. Từng câu thơ như những thước phim chậm rãi, gợi lại ký ức tuổi thơ ấm áp bên ánh đèn dầu, bên những thân gần mẹ cha.