Từ khóa: mẹ

Va chạm với container, 2 mẹ con tử vong

Va chạm với container, 2 mẹ con tử vong

Chiếc xe máy do chị N.T.L (42 tuổi, ở Hải Phòng) điều khiển chở theo con trai bất ngờ va chạm với container di chuyển cùng chiều tại nút giao Đặng Kinh - Đình Vũ (Hải An, Hải Phòng) khiến cả hai người trên xe máy ngã xuống đường, bị ô tô đầu kéo đâm trúng dẫn đến tử vong. 

Minh họa: HUYỀN TRANG

Mùa về trên lưng áo mẹ

(GLO)- Từ khi còn nhỏ, tôi đã có thói quen dậy sớm. Mỗi khi tiếng mấy con gà ở chái bếp cất lên, tiếng đòn gánh dựng ở góc nhà sơ ý va vào liếp cửa, tôi lại nghe tiếng ho cố nén của mẹ. Lại thấy thương mẹ nhiều hơn.

Thương hoài bếp lửa

Thương hoài bếp lửa

(GLO)- Ở quê, mẹ tôi vẫn dùng bếp củi. Mỗi lần về quê, tôi rất thích ngồi bên bếp lửa ấy, thi thoảng lại dụi đầu vào vai mẹ. Ngọn lửa tí tách reo vui gọi về trong tôi biết bao kỷ niệm ấu thơ.

Thơ Lê Vi Thủy: Mẹ

Thơ Lê Vi Thủy: Mẹ

(GLO)- Đằng sau những người chiến sĩ cống hiến máu xương cho Tổ quốc là sự hy sinh lặng lẽ của những người mẹ. Họ lặng thầm tiễn lần lượt chồng, con lên đường để rồi mòn mỏi chờ đợi, nỗi đau dằng dặc đổi lấy niềm vui chung của quê hương, đất nước...

Thơ Lê Từ Hiển: Mẹ và mùa xuân

Thơ Lê Từ Hiển: Mẹ và mùa xuân

(GLO)- Vẫn bằng thủ pháp lạ hóa với “tiếng chim nghiêng qua mái”, “bài ca chín rồi”, “hương trầm nâng khăn”…, những lời thơ trong bài “Mẹ và mùa xuân” của nhà thơ Lê Từ Hiển dạt dào xúc cảm, thổn thức nỗi nhớ thương.
Gương mặt thơ: Ngô Thanh Vân "những cơn mưa nhỏ làm mát ngày nắng hạ"

Gương mặt thơ: Ngô Thanh Vân "những cơn mưa nhỏ làm mát ngày nắng hạ"

(GLO)- Ngô Thanh Vân đang chín, cái chín của người từng trải. Chị vừa mở rộng tầm quan sát, liên tưởng nhưng lại cũng rất “giữ mình“ trong cảm xúc cá nhân. Vì thế, nỗi niềm thơ của chị dẫu có vẻ riêng tư nhưng lại nói hộ nhiều người. Không nhiều tìm tòi, cũng không phá cách thi pháp, thơ chị như những cơn mưa nhỏ làm mát ngày nắng hạ, mà cái ngày nắng ở Tây Nguyên ấy, nó khô khát biết chừng nào.
Nhớ khói lam chiều

Nhớ khói lam chiều

(GLO)- “Nhớ sao màu khói lam chiều/Cuối thu mái lá mỹ miều bóng quê/Cỏ non phủ lối ta về/Thương chiều nắng nhạt bờ đê gió lùa/Đồi nương nở tím hoa mua/Bếp hồng mẹ đợi mấy mùa thu sang“. Mỗi lần đọc những câu thơ này của tác giả Đình Tiên, lòng tôi lại trào dâng nỗi nhớ quê nhà, nhớ tuổi thơ với bao kỷ niệm êm đềm.
Nhớ món cá cơm khô của mẹ

Nhớ món cá cơm khô của mẹ

(GLO)- Biển miền Trung mỗi năm 2 mùa cá cơm. Cá cơm chủ yếu đem làm mắm, nhưng ăn tươi cũng ngon, ăn khô cũng không tệ. Quãng giữa năm rộ mùa, cá cơm giá rẻ mà trời lại được nắng, mẹ tôi hay mua nhiều về rải phơi; xong cho vào bịch ni lông cất kỹ, dự trữ trong nhà món cá cơm khô.
Đôi quang gánh của mẹ

Đôi quang gánh của mẹ

(GLO)- “Ai tàu hũ, bánh lọc nóng không?“. Tiếng rao ấm áp, giản dị ấy là của bà Hóa đã bước qua tuổi 60. Hàng ngày, cứ tầm xế chiều, bà lại quảy đôi quang gánh bán dạo trong xóm tôi. Bóng gầy đổ dài theo ánh nắng chiều, mồ hôi rịn thấm lưng áo dễ nhận ra bà đã mang trên vai biết bao lo toan, vất vả.
Cổ tích của mẹ

Cổ tích của mẹ

(GLO)- Con gái chạy đến bên, dang rộng đôi tay mềm mại, búp măng ôm lấy mẹ rồi thủ thỉ cất lời: “Được ở bên mẹ chẳng khác nào như con đang đọc những câu chuyện cổ tích vậy“. Mẹ âu yếm xoa đầu con, tủm tỉm cười: “Con gái của mẹ nay biết nịnh rồi cơ đấy!“. Thế nhưng tự đáy lòng mình, mẹ thấy thật hạnh phúc.
Mẹ của những đứa trẻ mồ côi

Mẹ của những đứa trẻ mồ côi

Linh hứa, sẽ quay lại trường khi thành đạt. Cũng vì lời hứa đấy, Linh không dám gặp lại những cô thầy của Trường Phổ thông Dân tộc nội trú Phước Sơn nữa. Em gái của Linh - Hồ Thị Lan, vẫn đang được các thầy cô đưa về đùm bọc, cưu mang…
Ước mơ

Ước mơ

(GLO)- Trong một bài viết về mẹ, con trai tôi ao ước khi lớn lên sẽ giàu có để đưa mẹ đi khắp nơi. Ước mơ của con đã gợi lại trong tôi một thời niên thiếu hồn nhiên nhiều mơ ước. Và tôi chắc rằng ai trong đời cũng từng có những ước mơ. Dù có thành hiện thực hay không, những ước mơ cũng làm người ta mạnh mẽ hơn, có thêm động lực để vượt qua những khó khăn, tuyệt vọng.
Bánh căn của mẹ

Bánh căn của mẹ

(GLO)- Vào những ngày mưa gió sụt sùi, mẹ tôi thường đúc bánh xèo. Trong một lần về thăm quê, dì Ba mang tặng mẹ món quà đặc biệt: 1 bộ lò và khuôn đổ bánh căn bằng gốm Bàu Trúc! Bánh căn là bánh… gì ta? Cả nhà tôi cứ ngớ ra. Nhìn bộ khuôn thiệt đẹp nhưng bánh căn đổ kiểu nào thì đâu ai biết? Dì Ba hiểu ý, cười ngất: Dễ òm hà, để em bày… Sau một đỗi lắng nghe, mẹ cười cười rồi nói: Để mẹ đổ bánh căn đãi cả nhà! Chúng tôi ồ lên, khoái chí vỗ tay lốp bốp.
Mẹ, con và tiếng chổi tre xao xác chợ quê

Mẹ, con và tiếng chổi tre xao xác chợ quê

Buổi chiều, những gánh hàng nhỏ của tiểu thương dọn bệt ra bên vệ đường chờ khách. Một người phụ nữ vẻ ngờ nghệch cầm chiếc chổi, lẽo đẽo chạy theo sau là hai người con, đi thẳng vào chợ. Và rồi tiếng chổi tre xao xác chợ quê...