Tết xưa của mẹ

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
Năm nay, bước qua tháng Chạp tiết trời mới se lạnh. Cái lạnh dễ chịu, có chút hanh khô khiến tôi nhớ da diết những cái Tết hơn chục năm về trước - thuở còn độc thân.

Hồi đó, vừa bước qua tháng Chạp, khắp nơi trong nhà đã thấy mùi Tết. Tính mẹ tôi lo xa, nhà lại có mấy cái "máy bào" là 3 chị em tôi đang tuổi ăn tuổi lớn nên một mình mẹ phải sắm sửa, chuẩn bị Tết từ đầu tháng.

Đầu tiên là củ kiệu, củ cải, mẹ đi chợ mua mỗi thứ 5 kg, thấy mẹ mua nhiều, tôi ngán ngẫm: "Mua chi nhiều quá mẹ". Mẹ chỉ cười, nói: "Vậy chứ ăn còn thiếu, nhà mình hay có con cháu về chơi. Đãi mấy bữa là hết hủ củ kiệu".

Rồi mấy chị em tôi và mẹ cũng gọt xong 10 ký củ cải, củ kiệu. Dù cái lưng có đau nhưng nhìn mớ củ kiệu trắng tinh nằm gọn trong hủ, nghĩ tới mùi thơm, vị chua ngọt đậm đà của nó mà tôi thèm thuồng.

Xong đến phần sơn cửa, quét vôi tường nhà. Nhà tôi cất theo kiểu xưa, ngoại trừ cửa chính làm bằng gỗ, có mấy cái hoa văn hình bánh ú rất dễ sơn, còn lại 4-5 cái cửa sổ đều "khó nhằng" vì hoa văn chằng chịt, nhiều thanh sắt nhỏ đan xen, chỉ lấy vải lau cho sạch bụi cũng mất nửa ngày.

Chị em tôi sơn cửa thì ba tôi lãnh phần quét vôi. Cục vôi bỏ vô nước sôi sùng sục, xong được ba tôi cho thêm nước màu xanh da trời, rồi bó cái chổi cỏ, nhúng vô thùng, quét lên tường.

Làm xong, nhìn tường nhà, chỗ đều chỗ không nhưng ai cũng hài lòng vì nhà cửa tươi sáng hơn, hứa hẹn 1 năm làm ăn khấm khá.

Để có cái Tết đầy đủ món ngon, mẹ tôi phải chuẩn bị từ đầu tháng Chạp

Để có cái Tết đầy đủ món ngon, mẹ tôi phải chuẩn bị từ đầu tháng Chạp

Xong nhà cửa, đến phần lo mồ mả ông bà tổ tiên. Nhà tôi ở gần cánh đồng mã nhỏ, nơi ông bà tôi ở đó. Tầm 23 tháng Chạp, khu đồng mã đã chộn rộn người đi tảo mộ. Chị em tôi nôn Tết, những ngày 24, 25 tháng Chạp chừng 5 giờ sáng đã thức dậy, rủ nhau ra đầu ngõ, ngó người ta đi tảo mộ. Người lớn thì vác cuốc, chổi chà, con nít thì xách bình trà, bánh trái, nhang đèn… đi sau.

Có nhà 5-7 người đi tảo mộ, tiếng cười nói rộn rã cả cánh đồng. Cúng kiếng xong, người lớn ngồi trò chuyện, mời nhau chung rượu, miếng thịt, còn đám nhỏ chúng tôi được cho phong bánh in, bịch thèo lèo, vừa ăn vừa cười rôm rả.

Mùng 1 Tết, con cháu tập hợp để được ông bà ngoại lì xì

Mùng 1 Tết, con cháu tập hợp để được ông bà ngoại lì xì

Nôn nhất là những ngày sát Tết, sau khi dọn dẹp nhà cửa, mồ mả ông bà xong, cả nhà lại cùng nhau quây quần chuẩn bị nồi thịt kho tàu và nồi canh khổ qua. 2 món này mẹ tôi nấu ngon nhất, không chỉ hương vị thơm ngon, màu sắc hài hòa, mà ngon vì thuở còn thiếu thốn, chỉ cần 2 món này, cả nhà tôi ăn 3 ngày tết vẫn không ngán.

Rồi trước đêm giao thừa, bác Ba, chú Tám hàng xóm tụ lại nhà tôi ngồi nhâm nhi chén trà, ôn lại chuyện năm cũ. Chỉ có vậy mà trong lòng tôi đã lâng lâng niềm hạnh phúc, bình an vô cùng.

Giây phút thiêng liêng nhất là gia đình tôi cùng quây quần chờ đón giao thừa. Mẹ trải tấm chiếu nhỏ giữa sân nhà, bày mâm trái cây, bông vạn thọ, mấy ngọn đèn, chờ đúng 0 giờ là khấn vái, còn chúng tôi thành khẩn lạy, cầu mong 1 năm nhiều sức khoẻ, bình an.

Tết đoàn viên, mọi thành viên trong gia đình đều có mặt chúc bà nội sống vui cùng con cháu

Tết đoàn viên, mọi thành viên trong gia đình đều có mặt chúc bà nội sống vui cùng con cháu

3 ngày Tết cũng trôi qua trong niềm hân hoan và tiếng cười rộn rã của bà con họ hàng, xóm giềng qua lại chúc tết. Nhờ vậy, tết là dịp chúng tôi biết thêm họ hàng xa, láng giềng gần…

Từ ngày lấy chồng, ra riêng, dù nhà tôi cách nhà mẹ có 3 cây số nhưng cứ tất bật lo công việc, gia đình nên không còn túm tụm phụ mẹ cắt củ kiệu, củ cải như trước. Một mình mẹ tẩn mẩn cũng xong, rồi cho chị em tôi mỗi đứa 1 hủ. Nhà cửa cũng vậy, thằng út phụ mẹ chà bộ lư, quét mạng nhện, còn sơn phết thì lâu lâu mới làm, chúng tôi cũng không có cơ hội "cực" như trước.

Giao thừa, tôi cũng bày biện mâm cúng ở nhà, không còn quây quần bên ba mẹ và mấy đứa em như hồi nhỏ. Dẫu giây phút thiêng liêng ấy vấn vương trong lòng nhưng không ấm áp như xưa.

Ai rồi cũng lớn, cũng rời xa tổ ấm của mình. Dẫu cuộc sống hôm nay có khấm khá hơn, đồ ăn thức uống đa dạng hơn nhưng ký ức về cái tết thiếu thốn khi xưa vẫn in đậm, như một phần máu thịt của chị em chúng tôi.

Chợt nghe bài hát "Nhà là nơi để về", chợt muốn trở lại thời bé dại.

Có thể bạn quan tâm

Gia tài của cha

Gia tài của cha

(GLO)- Hoài niệm về ký ức quãng đời sống cùng cha mẹ, anh chị em chúng tôi thường nhắc đến gia tài của cha-di sản truyền thế hệ, chất keo kết dính tình thủ túc dường như chẳng có nỗi buồn.

Nhớ khói đốt đồng

Nhớ khói đốt đồng

(GLO)- Mỗi khi tiết trời chuyển mình vào hạ, tôi lại chộn rộn một nỗi nhớ không tên. Tôi nhớ quê, nhớ cánh đồng, nhớ mùi khói đốt đồng lan trong gió chiều nhè nhẹ. Đó là mùi của đất, của nắng, của thời gian và tuổi thơ nơi đồng bãi.

Bên chiếc cầu thang nhà dài

Bên chiếc cầu thang nhà dài

(GLO)- Ngày trước, khi đến buôn Đôn (Đắk Lắk), tôi được ngắm nhìn những ngôi nhà dài bằng gỗ lâu niên của người Ê Đê đẹp đến nao lòng. Ấn tượng đầu tiên là 2 chiếc cầu thang dẫn lên nhà sàn còn in đậm vết thời gian.

Vấn vương bông gòn

Vấn vương bông gòn

(GLO)- Trong vườn còn sót lại một cây gòn. Đến mùa, chúng bung ra những bông nhẹ bẫng, mềm như mây trắng vắt ngang trời, theo gió tản mát muôn phương.

Nẻo về tháng Tư

Nẻo về tháng Tư

(GLO)- Bước chân trên dải biên cương một ngày tháng Tư nắng đượm, tôi thốt nhiên nhớ tới mấy câu thơ của Nguyễn Bình Phương: “Những cột mốc vùng biên bóng trải xiêu xiêu/Dãy núi oằn lên từng nhịp thở”.

Gió đồng mùa hạ

Gió đồng mùa hạ

(GLO)- Gió từ cánh đồng quê lại thổi tràn qua ô cửa nhỏ, mang theo hương thơm nồng nàn của lúa non và mùi ngai ngái của đất sau cơn mưa đầu mùa.

Mùa rẫy tới

Mùa rẫy tới

Mấy ngày nay thường hay có dông vào buổi chiều. Gió ùn ùn thốc tới. Mây từ dưới rừng xa đùn lên đen sì như núi, bao trùm gần kín khắp bầu trời. A Blưn thấy ông nội lẩm nhẩm tính rồi nói mấy hôm nữa đi phát rẫy.

Bài học đầu đời

Bài học đầu đời

(GLO)- Mãi đến bây giờ, cánh tay tôi vẫn còn một vết sẹo. Vết sẹo đỏ ửng, kéo dài trông thật “thiếu thẩm mỹ”. Bạn bè khuyên đi xóa sẹo nhưng tôi lại không muốn. Bởi lẽ, với tôi, vết sẹo ấy gắn liền cùng kỷ niệm về bài học đầu đời.

Tháng Tư về nguồn

Tháng Tư về nguồn

(GLO)- Chúng tôi đến TP. Hồ Chí Minh giữa những ngày tháng Tư lịch sử, vào đúng dịp kỷ niệm 50 năm Ngày giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước.

Mưa đầu hạ

Mưa đầu hạ

(GLO)- Pleiku vào hạ không báo trước bằng cái nóng gắt gao, cũng chẳng cần đến tiếng ve râm ran hay sắc phượng rực trời. Chỉ cần một cơn mưa đầu mùa, bất chợt, ào ạt mà vô cùng êm dịu là biết hè đã chạm ngõ.

Lưu bút

Lưu bút

(GLO)- Lưu bút không đơn thuần là một cuốn sổ. Nó là nơi giữ lại cả một khoảng trời tuổi trẻ, nơi từng nét chữ đều mang theo một phần ký ức.

Mùa cá cơm

Mùa cá cơm

(GLO)- Đã mấy bận đến xã Nhơn Lý (TP. Quy Nhơn, tỉnh Bình Định), tham quan hầu hết thắng cảnh, thưởng thức đủ mọi đặc sản bậc nhất, tôi từng nghĩ mình am tường vùng đất này lắm. Vậy mà, khi lang thang đến bến cá Nhơn Lý, tôi mới nhận ra những gì mình biết chỉ lớp vỏ bên ngoài.

Hương ngọc lan

Hương ngọc lan

(GLO)- Hương ngọc lan là mùi hương thanh khiết nhất mà tôi được biết trong tuổi thơ của mình. Đó là sự dịu ngọt nhẹ nhàng và vô cùng gây thương nhớ cho người lữ khách.

Đọc để hiểu mình

Đọc để hiểu mình

(GLO)- Khi nhìn một người ngồi đọc sách, tôi thường có cảm giác rất bình an. Sự bình an như nguồn năng lượng được truyền đến từ hình ảnh rất đẹp trước mắt.

Cơn mưa ngang qua

Cơn mưa ngang qua

Tiết trời vào sáng sớm khá oi nồng, nhưng bầu trời lại phủ kín một màu mây xám đục chứ không trong trẻo như mọi khi. Rồi bất chợt mưa rào rào mà không có gió, có sấm báo trước.

Giai âm tiếng lòng

Giai âm tiếng lòng

(GLO)- Nếu tin rằng mọi thứ đều có nguyên do thì lý do ra đời của cây đàn guitar chắc hẳn là niềm ưu ái vô bờ mà thượng đế đặc biệt ban tặng cho con người.

 Thơ Lữ Hồng: Bầu trời trở lại

Thơ Lữ Hồng: Bầu trời trở lại

(GLO)- "Bầu trời trở lại" của Lữ Hồng là bài thơ giàu hình ảnh và cảm xúc, gợi lên sự chuyển mình của thiên nhiên, lòng người. Bài thơ là bức tranh thiên nhiên đẹp đẽ, cũng là một hành trình nội tâm sâu sắc, nơi con người giao hòa với đất trời, với những giấc mơ và niềm tin vào ngày mai.

Xôn xao chợ núi

Xôn xao chợ núi

(GLO)- Chợ núi cũng như bao khu chợ ở nhiều vùng miền khác, là nơi mua bán trao đổi, gặp gỡ chuyện trò. Song, chính sự chân chất, bình dị của những phiên chợ này lại khiến bao người nhớ nhung.