Lời nhắn gửi từ quá khứ

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- Ngày còn bé, tôi được ba dạy cho cách chơi trò gửi thư đến tương lai. Ba bảo: “Hãy viết cho người bạn của con, chính là con ở tương lai. Hãy thường xuyên hỏi bạn ấy về những điều bạn ấy đã làm được và con cũng nên kể cho bạn ấy nghe những điều con đã làm được”.
 Ngày còn bé, tôi được ba dạy cho cách chơi trò gửi thư đến tương lai. (ảnh nguồn internet)
Ngày còn bé, tôi được ba dạy cho cách chơi trò gửi thư đến tương lai. (ảnh nguồn internet)
Sau đó, ba tôi sẽ giúp tôi dán những con tem và đem gửi ở thùng thư của bưu điện. Kỷ niệm về những ngày thơ bé ấy thật tuyệt. Bên cạnh những người bạn cùng trang lứa vẫn theo tôi đến trường, cùng tôi bày trò nghịch phá sau mỗi giờ học, tôi lại có thêm một người bạn mới sẵn sàng lắng nghe những câu chuyện tôi kể. Những bức thư ngày ấy cứ mỗi tháng lại được chuyển đi một lần, thế nhưng, mãi một thời gian sau đó, tôi chẳng nhận được một bức thư đáp trả nào, cũng chẳng được nghe những câu chuyện mà “bạn ấy” kể, tôi đâm ra chán. Rồi những người bạn mới, những trò chơi mới cứ kéo tôi đi mãi, khiến tôi quên đi trò chơi thú vị mà ba đã từng bày.
Tôi của hiện tại đang là một cô sinh viên năm cuối. Những áp lực của bài vở, thi cử khiến tôi luôn có cảm giác hụt hơi, bất an. Bao nhiêu kế hoạch, dự định cho tương lai được tôi vẽ nên như nghẽn lại trong thời gian này. Trước một bước ngoặt mới của cuộc đời, ai mà không lo lắng, thậm chí căng thẳng? Bỗng một ngày nọ, tôi nhận được một gói bưu phẩm, bên ngoài được đóng gói rất đẹp với lời nhắn lạ: “Gửi đến tôi của tương lai-Từ tôi trong quá khứ”. Lời nhắn ấy khiến tôi vô cùng tò mò và háo hức không biết bên trong có những gì. Từng bao phong thư đã ngả màu, được dán tem kỹ càng, những mẩu giấy học trò nhuốm màu thời gian được xếp một cách ngay ngắn. Những con chữ màu tím nhỏ nhắn, được nắn nót viết một cách cẩn thận. Là thư của tôi trong quá khứ gửi đến cho chính tôi. Trò chơi mà dường như tôi đã quên lãng từ lâu. Tôi đọc và đọc, như muốn nuốt lấy từng con chữ mà không sao ngăn nổi nước mắt.
“Ngày… tháng… năm, gửi tôi của tương lai. Hôm nay bạn có khỏe không? Còn mình hiện tại rất khỏe nha. Hôm nay mình vừa được cô giáo cho điểm 10 vì hát đúng Quốc ca đấy. Vậy bạn có được cô giáo cho điểm 10 không?”.
“Ngày… tháng… năm, gửi tôi của tương lai. Sao lâu rồi bạn không gửi thư cho mình vậy? Bạn bị ốm à? Mình hôm nay rất buồn vì bị điểm 8 môn Toán. Huhu, mình buồn lắm. Đã thế, con nhỏ kia còn dám vẽ bậy vào vở mình khiến mình bị cô giáo trách phạt. Nhưng mình không dám kể với ai…”.
“Ngày… tháng… năm, gửi tôi của tương lai. Chúc mừng sinh nhật bạn. Bất ngờ lắm đúng không? Đơn giản thôi mà, vì hôm nay cũng là sinh nhật mình. Năm nay, mình đạt danh hiệu học sinh giỏi đấy, mình còn được rất nhiều điểm 10 nữa. Sau này lớn lên mình muốn làm cô giáo, làm bác sĩ, còn làm tiếp viên hàng không giống mấy cô trên ti vi. Ba bảo mình phải cố gắng học giỏi hơn nữa. Nên mình đang cố gắng từng ngày đây này. Còn bạn thì sao? Chắc là bạn cũng đang cố gắng như mình đúng không? Vậy chúng ta cùng cố gắng nhé!...”.
Thì ra, đây là tôi trong quá khứ. Thì ra, lúc còn bé, tôi đã từng có những giấc mơ thật lớn, từng cố gắng nỗ lực hết mình để có được tôi của ngày hôm nay. Tôi vừa nghĩ lại vừa giận mình ghê gớm. Bởi chỉ một chút khó khăn tôi đã muốn buông bỏ. Tôi trong quá khứ đã từng mạnh mẽ đến nhường nào, từng thức đêm để học thuộc và hát đúng một bài hát. Từng làm đi làm lại một bài toán chỉ để lần sau có những số điểm cao hơn. Tôi của quá khứ chưa bao giờ học cách buông bỏ. Đọc xong những lá thư ấy, tôi nhấc điện thoại gọi về cho ba, cảm ơn ba thật nhiều vì đã gửi những lá thư ấy cho tôi đúng lúc. Những lời nhắn gửi từ quá khứ bỗng khiến tôi có động lực trở lại, khiến tôi bỗng thấy yêu đời hơn. Phải rồi, vì sống là không chờ đợi, vì mỗi khoảnh khắc qua đi đều là quý giá. Tôi của hôm qua đã cố gắng để tôi hôm nay đạt được nhiều điều, vậy tại sao tôi của hôm nay lại không tiếp tục nỗ lực vì tôi của tương lai?
Tôi mở toang cánh cửa sổ, đón những tia nắng ấm áp vào phòng, viết một lá thư dài gửi đến tôi của tương lai. Vì tôi hiểu, rồi sẽ có lúc chính tôi lại cần những lời nhắn gửi từ trong quá khứ…
Trúc Phương

Có thể bạn quan tâm

Thơ Nguyễn Thanh Mừng: Gia Lai một hai ba

Thơ Nguyễn Thanh Mừng: Gia Lai một hai ba

(GLO)- "Gia Lai một hai ba" của Nguyễn Thanh Mừng dẫn người đọc qua những nẻo đường dốc đèo, qua tiếng thác reo và chiêng cồng, để gặp lại khí phách người xưa. Mỗi hình ảnh, mỗi nhịp thơ là một lát cắt vừa hoang sơ, vừa tự hào về bản sắc không thể phai mờ của đại ngàn Tây Nguyên.

Thơ Lê Thành Văn: Nghe con đọc thơ về Tổ quốc

Thơ Lê Thành Văn: Nghe con đọc thơ về Tổ quốc

(GLO)- Trong bài thơ "Nghe con đọc thơ về Tổ quốc", tác giả Lê Thành Văn để mạch cảm xúc tuôn chảy tự nhiên: từ sự rưng rưng khi nhớ về chiến tranh đến niềm tin lặng lẽ gửi gắm vào thế hệ mai sau. Bài thơ như một nhịp cầu nối liền quá khứ đau thương và hiện tại bình yên.

Thơ Lê Vi Thủy: Biên cương mùa gió

Thơ Lê Vi Thủy: Biên cương mùa gió

(GLO)- Giữa những cơn gió xào xạc của núi rừng Tây Nguyên bỏng rát, bài thơ “Biên cương mùa gió” của Lê Vi Thủy như thổi vào lòng người nỗi xúc động lặng thầm. Từ ánh mắt trẻ thơ đến no ấm buôn làng và những giọt mồ hôi người lính, tất cả hòa quyện trong khát vọng yên bình nơi địa đầu Tổ quốc.

Tổ quốc trong tim

Thơ Lenguyen: Tổ quốc trong tim

(GLO)- Bài thơ “Tổ quốc trong tim” của tác giả Lenguyen là lời tri ân sâu sắc với cha ông đã hy sinh vì độc lập dân tộc. Từ Cửu Long đến Trường Sơn, từ Điện Biên đến Sài Gòn, một Việt Nam bất khuất vươn lên giữa máu và hoa, rạng ngời sắc cờ Tổ quốc.

Thơ Đào An Duyên: Lòng quê

Thơ Đào An Duyên: Lòng quê

(GLO)- Trong nhịp sống hiện đại hối hả, bài thơ "Lòng quê" của tác giả Đào An Duyên là tiếng vọng thầm lặng mà day dứt. Người xa quê, dù ở đâu chăng nữa vẫn mang trong tim nỗi nhớ cội nguồn. Qua hình ảnh nước xuôi nước ngược, bài thơ gợi về sự gắn bó thiêng liêng giữa con người và quê hương.

Người nặng lòng với dân ca Tày

Người nặng lòng với dân ca Tày

(GLO)-Hơn 30 năm kể từ ngày rời quê hương Cao Bằng vào Gia Lai lập nghiệp, ông Mã Văn Chức (SN 1961, tổ 3, thị trấn Phú Thiện) vẫn nặng lòng với văn hóa dân tộc Tày. Hơn 100 bài hát đã được ông sáng tác theo làn điệu dân ca Tày với mong muốn “giữ lửa” cho âm nhạc dân gian.

Khẳng định sức sống bất tận của văn học nghệ thuật trong đời sống tinh thần Nhân dân

Khẳng định sức sống bất tận của văn học nghệ thuật trong đời sống tinh thần Nhân dân

(GLO)- Đó là phát biểu của Phó Bí thư Thường trực Tỉnh ủy, Trưởng đoàn đại biểu Quốc hội tỉnh Châu Ngọc Tuấn tại hội nghị tổng kết 50 năm nền văn học nghệ thuật tỉnh Gia Lai sau ngày thống nhất đất nước (30/4/1975-30/4/2025) diễn ra vào sáng 23-4 tại Hội trường 2-9 (TP. Pleiku).

“Lặng lẽ trưởng thành” cùng sách

“Lặng lẽ trưởng thành” cùng sách

(GLO)- “Dáng vẻ của một người yên lặng đọc sách khá giống với những gì tôi cảm thấy khi nghĩ về một người đang trưởng thành trong lặng lẽ”-đó là cảm nhận của chị Trần Thị Kim Phùng Thủy-Trưởng ban Điều hành dự án “Văn hóa đọc Gia Lai” về giá trị sâu bền mà sách mang lại.