Ký ức cua đồng

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

(GLO)- Bạn tôi vừa đăng lên trang Facebook cá nhân bức ảnh đĩa cua đồng nướng vàng ruộm. Vừa ngó qua, tôi đã tưởng như thấy được vị béo ngậy, thơm phức. Vậy là bao nhiêu kỷ niệm lại hiện về trong tôi khi lướt qua dòng trạng thái ấy của bạn.

Thuở bé, những buổi chiều mùa hè, bọn trẻ chúng tôi thường rủ nhau tìm những chiếc hang bên bờ ruộng để bắt cua. Không quá khó để những đứa trẻ lớn lên ở làng quê phân biệt hang cua với hang của những loài khác. Hang cua thường cao hơn mép nước một chút, phía trước hang đất tơi xốp và sáng hơn. Những chú cua béo mậm bị chúng tôi tóm gọn sau một hồi hì hụi đào.

Khi lắc lắc cái giỏ thấy cua đã đủ cho cả nhóm thì xúm lại nhóm lửa để nướng cua. Than rực hồng thì cho cua vào, khi mỡ cua chảy xuống lửa, tiếng xèo xèo phát ra vui tai cũng là lúc mùi thơm từ từ dậy lên. Những con cua đồng chuyển dần sang màu vàng, hai chiếc càng to cong cong có chỗ cháy xém vỏ lộ mảng thịt trắng nõn, thơm nức mũi, mỗi đứa khều lấy cho mình một con cua đã chín để thưởng thức. Cua nướng ăn với lá non của cây mâm xôi, vị giòn, ngọt, béo của cua lẫn trong vị the the, cay nhẹ của đọt lá non quyện nơi đầu lưỡi thật ngon đến khó cưỡng.

 Cua đồng là món ăn dân dã, hấp dẫn. Ảnh: Thái Bình
Cua đồng là món ăn dân dã hấp dẫn. Ảnh: Thái Bình


Sau mùa gặt, lũ cua thường ẩn nấp trong gốc rạ, chỉ cần vạch ra là tha hồ tóm lấy. Ban đêm, chúng tôi dùng chiếc đèn pin nhỏ, mang chiếc giỏ bên hông, những chú cua hiền lành nằm im khi gặp ánh sáng rọi vào, chỉ tầm hơn tiếng đồng hồ là đã bắt được cả mớ.

Giỏ cua đầy mang về nhà, mẹ tôi thường đổ vào chiếc rổ, múc nước rửa đi rửa lại mấy lần cho sạch bùn đất, rồi tỉ mẩn ngồi tách bỏ mai, yếm. Tôi phụ giúp mẹ tách cua nhưng sau vài ba lần bị cua kẹp thì chỉ nhìn những chiếc càng cua cứ nghênh lên khiêu chiến, tôi lại rụt tay vì sợ. Mẹ liền giao tôi nhiệm vụ lấy gạch cua bỏ riêng ra chiếc bát con.

Tách cua xong, phần thịt mẹ cho vào cối giã nhuyễn để nấu món canh cua. Mẹ bắc nồi lên bếp, đun nhỏ lửa để cua chín đều. Bát gạch cua được mẹ cho thêm vào nồi khi thịt cua đã kết thành từng miếng nhỏ nổi lên mặt nồi. Lúc này, nước cua chuyển sang màu vàng sóng sánh. Mẹ cho thêm rau đay, mùng tơi và mướp hương đã thái nhỏ, đợi cho nồi canh sôi đều lần nữa thì bắc xuống. Ngày hè, ăn bát canh cua đồng với cà pháo muối xổi chua chua, giòn giòn… thấy người tỉnh ra, không còn cảm giác nóng bức, oi nồng khó chịu.

Tôi không thể nhớ là mình đã được ăn món cua đồng với đủ cách chế biến của mẹ như mắm cua, cua nấu canh cải, cua chiên giòn, cua nấu măng, miến cua… bao nhiêu lần trong những năm tháng tuổi thơ. Từ ngày lên Gia Lai sinh sống, tôi biết thêm món bún cua. Cũng cách tách cua, lấy gạch, giã cua, lọc nước… nhưng khác là nước cua phải ủ lại qua đêm mới nấu. Và bún cua có mùi hơi khó chịu, mới đầu không quen sẽ khó ăn nhưng quen dần thì sinh ghiền, bẵng đi một thời gian không thưởng thức lại thấy nhớ.

Cua đồng là món ăn dân dã nhưng lại luôn hấp dẫn với cả người quê lẫn thành thị. Thi thoảng, tôi vẫn tìm mua cua đồng về nấu canh, nhất là trong những ngày nóng nực. Và, ký ức tuổi thơ với những ngày cùng chúng bạn đào hang bắt cua lại ùa về, như mới hôm qua.

 PHÚC AN
 

Có thể bạn quan tâm

Thơ Vân Phi: Lâu không về nhà

Thơ Vân Phi: Lâu không về nhà

(GLO)- Bài thơ "Lâu không về nhà" của tác giả Vân Phi thấm đượm nỗi nhớ quê hương da diết của người con xa xứ-nơi cánh đồng, dòng sông và mẹ già vẫn chờ đợi theo tháng năm lở bồi. Từng câu thơ như những thước phim chậm rãi, gợi lại ký ức tuổi thơ ấm áp bên ánh đèn dầu, bên những thân gần mẹ cha.

“Rừng thông xanh một đời ở lại”

“Rừng thông xanh một đời ở lại”

(GLO)- Hình ảnh đầy luyến nhớ ấy đã lưu dấu vĩnh viễn trong ký ức một thi sĩ từng có phần đời sống và viết ở Pleiku-nhà thơ Lê Nhược Thủy. Để rồi, những gì đẹp đẽ nhất về phố núi, về Gia Lai được ông gom lại tròn đầy trong tập thơ “Mắt núi” vừa xuất bản.

Về một giấc mơ

Thơ Đào An Duyên: Về một giấc mơ

(GLO)- Bài thơ Về một giấc mơ của Đào An Duyên là hành trình khám phá chiều sâu của thời gian và ký ức qua âm thanh. Mỗi tiếng gõ cất lên như xuyên qua lớp rêu phong thời gian, mở ra cả một chân trời những giá trị xưa cũ, khiến con người lắng lại giữa dòng chảy hiện đại mà suy tư về nguồn cội.

Du hành với “Pleiku xưa và nay”

Du hành với “Pleiku xưa và nay”

(GLO)- Phố núi Pleiku (tỉnh Gia Lai) hơn nửa thế kỷ trước có gì thú vị? Triển lãm ảnh “Ký ức Pleiku” diễn ra tại Bảo tàng tỉnh từ ngày 24-1 đến 21-2 đưa người xem bước vào chuyến du hành trở về Pleiku xưa, thêm cơ sở so sánh với sự phát triển không ngừng của đô thị trung tâm khu vực Bắc Tây Nguyên.

Cỏ xanh về phía cũ

Cỏ xanh về phía cũ

(GLO)- Bài thơ “Cỏ xanh về phía cũ” của Vân Phi như một bức tranh ký ức trầm lắng về mái ấm gia đình, nơi thời gian dường như lặng lẽ quay trở lại qua những hình ảnh quen thuộc, giản dị thấm đượm tình cảm và ký ức sâu sắc khiến người ta thổn thức.

Người gùi hơ’mon về đâu

Người gùi hơ’mon về đâu

(GLO)- Bài thơ Người gùi hơ’mon về đâu của Vân Phi mở ra không gian đẫm hơi men rượu cần, tiếng hát lẫn trong gió khuya và những ký ức chảy trôi theo thời gian, mơ hồ giữa hiện thực và quá khứ. Tất cả như gợi lên sự tiếc nuối, khắc khoải về một giá trị của truyền thống đang dần phai nhạt.

Nhịp xoang

Nhịp xoang

(GLO)- Bài thơ "Nhịp xoang" của Nguyễn Đình Phê mang đậm hơi thở văn hóa Tây Nguyên, tái hiện không khí lễ hội cồng chiêng rộn ràng, nơi con người hòa cùng thiên nhiên và thần linh. Bài thơ không chỉ ca ngợi vẻ đẹp văn hóa mà còn truyền tải tinh thần đoàn kết, gắn bó bền chặt.

Thơ Sơn Trần: Lời hẹn

Thơ Sơn Trần: Lời hẹn

(GLO)- Bài thơ "Lời hẹn" của Sơn Trần không chỉ mô tả vẻ đẹp của thiên nhiên mà còn là những hẹn ước, kỳ vọng về sự trở về, đoàn tụ, gắn kết. Hình ảnh trong thơ vừa thực tế, vừa thi vị, mang đến cho người đọc cảm nhận ấm áp về tình yêu quê hương, về sự đổi thay tươi đẹp của đất trời vào xuân.

Thơ Vân Phi: Xuân dậy thì

Thơ Vân Phi: Xuân dậy thì

(GLO)- "Xuân dậy thì" của tác giả Vân Phi mang đến những xúc cảm thanh tân về mùa xuân và tình yêu, đưa chúng ta vào không gian tràn đầy sức sống của một buổi sáng quê hương. Mùa xuân được nhen lên trên từng chồi non lộc biếc, và mùa xuân cũng bắt đầu khi tình yêu có những hồi đáp ngọt ngào...