Đọng lại những mùa sương

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- Một trong những yếu tố tạo nên diện mạo đặc thù của Phố núi Pleiku là sương mù. Qua bao năm tháng, giữa những đổi thay, màn sương mù vẫn âm thầm giữ lại đôi chút dáng dấp hoang sơ của một đô thị trên cao nguyên. Mùa sương, Pleiku bồng bềnh như ở cõi mơ.
Nhìn từ phương diện thẩm mỹ, mỗi hiện tượng thời tiết đều có vẻ đẹp riêng. Thế nhưng, nắng, mưa có lúc gay gắt, dữ dội quá, khiến con người phải tránh, phải trú. Còn sương thì lúc nào cũng dịu dàng, “nữ tính”. Trong thần thoại Hy Lạp, Thần Ersa là nữ Thần Sương tượng trưng cho sự tinh khiết, mềm mại và tươi mát. Những nét “tính cách” đáng yêu đó đều được thể hiện khá rõ trong sương mù ở Pleiku. Vì vậy, con người cứ hồn nhiên mà tiếp xúc, chẳng ngại ngùng với sương. Thậm chí, một số người rất thích đi dạo trong màn sương mù dày đặc.
Khung cảnh Biển Hồ (TP. Pleiku) trong sương sớm. Ảnh: Hoàng Quốc Vĩnh
Khung cảnh Biển Hồ (TP. Pleiku) trong sương sớm. Ảnh: Hoàng Quốc Vĩnh

Ở Pleiku, sương thường xuất hiện vào những khoảng thời gian đẹp nhất trong năm: mùa xuân và mùa thu; vào cả hai thời điểm: hoàng hôn và bình minh. Khi mặt trời sắp lặn, trên bãi cỏ, trên đồi thông đều ướt sương. Ở phía núi xa, sương lặng lờ như cảm hoài trước bầu trời mênh mông, không vội vàng mà chậm rãi, nhẫn nại tan loãng vào bóng tối. Những đêm trăng, sương hòa trong ánh sáng bàng bạc, mông lung, cảnh vật lờ mờ, huyền ảo. Nếu ở trên cao nhìn xuống, sương bủa vây ánh điện tạo ra ánh sáng trắng đục, thành phố như chìm trong biển mây mù. Sáng sớm đi bộ ở một con đường ngoại ô, ta cảm nhận được sự tĩnh mịch khi nghe tiếng sương rơi, như tiếng vọng xa xăm từ ngàn năm rỉ rả trong sương mù. Khoảnh khắc sương đẹp nhất là khi những tia nắng mai xuyên vào, ánh lên nhiều màu lóng lánh. Sương như ý thức được số phận mong manh của mình mà bừng lên vẻ đẹp kỳ diệu. Xòe bàn tay hứng sương, hứng cả ánh “thiều quang”, ta có cảm giác nhồn nhột khi sương ri rỉ trên đường chỉ tay, rịn qua kẽ tay rồi biến mất.

Sương ở Pleiku rất đa dạng, biểu hiện gần như đầy đủ các loại, các trạng thái. Trong lòng phố, “sương mù ngưng đọng” trên cỏ cây, trên cánh đồng Ia Xí xinh đẹp, gợi cảm giác làm cho nhịp sống con người chậm lại, có những phút giây thư thái. “Sương mù núi” tỏa ra từ núi Đá, từ đỉnh Hàm Rồng như đưa con người du ngoạn cõi Thiên Thai. Ở những lòng chảo được hình thành từ miệng núi lửa, “sương mù thung lũng” có thể cuộn mình ngủ quên đến vài ngày nếu gió không đến đánh thức. Trên mặt nước Biển Hồ, “sương mù hơi” bảng lảng như khói mây, cố tình phủ lên một lớp huyền thoại về sự ra đời của “đôi mắt Pleiku” trong khoảng triệu triệu năm về trước.
Sương ở Pleiku “đa phong cách” như vậy là nhờ vào địa hình có nhiều đồi núi, khe suối, nhờ những cánh rừng bao quanh. Nhưng hiện nay, những nét hoang sơ đó đã dần nhạt phai, đồng nghĩa với việc sương sẽ dần lùi xa, hoặc nếu có thì cũng ít ỏi, yếu ớt. Trong khi đa số các đô thị ở Việt Nam lấy sông, biển để tạo nên vẻ đẹp thơ mộng thì Pleiku lấy núi và sương để tạo hồn cốt cho mình. Thử hỏi: Phố núi sẽ ra sao nếu một ngày không còn những mùa sương?
PHAN VĂN THIÊN

Có thể bạn quan tâm

Thơ Nguyễn Thanh Mừng: Gia Lai một hai ba

Thơ Nguyễn Thanh Mừng: Gia Lai một hai ba

(GLO)- "Gia Lai một hai ba" của Nguyễn Thanh Mừng dẫn người đọc qua những nẻo đường dốc đèo, qua tiếng thác reo và chiêng cồng, để gặp lại khí phách người xưa. Mỗi hình ảnh, mỗi nhịp thơ là một lát cắt vừa hoang sơ, vừa tự hào về bản sắc không thể phai mờ của đại ngàn Tây Nguyên.

Thơ Lê Thành Văn: Nghe con đọc thơ về Tổ quốc

Thơ Lê Thành Văn: Nghe con đọc thơ về Tổ quốc

(GLO)- Trong bài thơ "Nghe con đọc thơ về Tổ quốc", tác giả Lê Thành Văn để mạch cảm xúc tuôn chảy tự nhiên: từ sự rưng rưng khi nhớ về chiến tranh đến niềm tin lặng lẽ gửi gắm vào thế hệ mai sau. Bài thơ như một nhịp cầu nối liền quá khứ đau thương và hiện tại bình yên.

Thơ Lê Vi Thủy: Biên cương mùa gió

Thơ Lê Vi Thủy: Biên cương mùa gió

(GLO)- Giữa những cơn gió xào xạc của núi rừng Tây Nguyên bỏng rát, bài thơ “Biên cương mùa gió” của Lê Vi Thủy như thổi vào lòng người nỗi xúc động lặng thầm. Từ ánh mắt trẻ thơ đến no ấm buôn làng và những giọt mồ hôi người lính, tất cả hòa quyện trong khát vọng yên bình nơi địa đầu Tổ quốc.

Tổ quốc trong tim

Thơ Lenguyen: Tổ quốc trong tim

(GLO)- Bài thơ “Tổ quốc trong tim” của tác giả Lenguyen là lời tri ân sâu sắc với cha ông đã hy sinh vì độc lập dân tộc. Từ Cửu Long đến Trường Sơn, từ Điện Biên đến Sài Gòn, một Việt Nam bất khuất vươn lên giữa máu và hoa, rạng ngời sắc cờ Tổ quốc.

Thơ Đào An Duyên: Lòng quê

Thơ Đào An Duyên: Lòng quê

(GLO)- Trong nhịp sống hiện đại hối hả, bài thơ "Lòng quê" của tác giả Đào An Duyên là tiếng vọng thầm lặng mà day dứt. Người xa quê, dù ở đâu chăng nữa vẫn mang trong tim nỗi nhớ cội nguồn. Qua hình ảnh nước xuôi nước ngược, bài thơ gợi về sự gắn bó thiêng liêng giữa con người và quê hương.

Người nặng lòng với dân ca Tày

Người nặng lòng với dân ca Tày

(GLO)-Hơn 30 năm kể từ ngày rời quê hương Cao Bằng vào Gia Lai lập nghiệp, ông Mã Văn Chức (SN 1961, tổ 3, thị trấn Phú Thiện) vẫn nặng lòng với văn hóa dân tộc Tày. Hơn 100 bài hát đã được ông sáng tác theo làn điệu dân ca Tày với mong muốn “giữ lửa” cho âm nhạc dân gian.

Khẳng định sức sống bất tận của văn học nghệ thuật trong đời sống tinh thần Nhân dân

Khẳng định sức sống bất tận của văn học nghệ thuật trong đời sống tinh thần Nhân dân

(GLO)- Đó là phát biểu của Phó Bí thư Thường trực Tỉnh ủy, Trưởng đoàn đại biểu Quốc hội tỉnh Châu Ngọc Tuấn tại hội nghị tổng kết 50 năm nền văn học nghệ thuật tỉnh Gia Lai sau ngày thống nhất đất nước (30/4/1975-30/4/2025) diễn ra vào sáng 23-4 tại Hội trường 2-9 (TP. Pleiku).

“Lặng lẽ trưởng thành” cùng sách

“Lặng lẽ trưởng thành” cùng sách

(GLO)- “Dáng vẻ của một người yên lặng đọc sách khá giống với những gì tôi cảm thấy khi nghĩ về một người đang trưởng thành trong lặng lẽ”-đó là cảm nhận của chị Trần Thị Kim Phùng Thủy-Trưởng ban Điều hành dự án “Văn hóa đọc Gia Lai” về giá trị sâu bền mà sách mang lại.