Dốc thương dốc nhớ

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- Nơi tôi sinh ra có khá nhiều con dốc. Dốc thấp, dốc cao cứ bồng bềnh trôi nổi trong mờ mờ sương sớm, trong bụi ngầu đỏ ban trưa.
Ngày tôi bé, chỉ cần bước chân ra đầu ngõ là gặp dốc, cái con dốc nhỏ nhưng triền triện. Để khi bố đi mua gạo về thể nào cũng bị ngã xe, lại ới các con ơi ra nhặt. Đấy cũng là nơi bố tập xe đạp cho mẹ. Thấy mẹ đi được rồi nên bố thả tay, mẹ hăm hở tuột dốc được một đoạn thì nghe tiếng bố cười, tưởng bố đang giữ xe ở phía sau bèn để mặc chiếc xe lao đầu vào bụi. Mẹ bị trầy chân có tí mà tức tưởi khóc đòi ly dị, bố và con cùng nghệt mặt gãi đầu nhìn mẹ giận. Mẹ không đi xe từ đó, đi đâu cũng đi bộ nếu không có ai chở. Thế nên, cái cảm giác chờ mẹ đi chợ về của chị em tôi y như trong các bài văn, cái cảnh cả 5 chị em cứ xếp hàng trước ngõ, ngóng lên đầu con dốc, thấy cái chóp nón của mẹ thôi là cả bọn đã hì hụi chạy đua lên dốc để xách đỡ cái giỏ cho mẹ rồi vòi quà.
 Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa.
Ấn tượng của tôi với những con dốc càng thêm sâu đậm sau những ngày tập đi xe đạp. Cái cảm giác phải gò mình để đạp xe lên con dốc thẳng đứng mà những ai đã từng kinh qua đều thấm thía, khi mà phải chồm cả người lên để dồn hết sức lực và cân nặng của toàn thân về một bên để cố gắng nhấn chiếc pê đan cứng đầu quay xuống nửa vòng; rồi lại tiếp tục nhổm người cong mông lên, chuyển tiếp trọng lượng và sức lực vào bên kia cho tròn một vòng quay. Sao mà nó lâu, nó chậm cứ như phim Ấn Độ nhấn chế độ slow motion (chuyển động chậm). Mồ hôi cứ thế túa ra, bết áo, bết tóc, rối bời trong gió, trong bụi. Để đi đến hết con dốc, mệt bở hơi tai rồi nghe gió lùa mát rượi, lại nhìn xuống con dốc mình đã vượt qua mà thấy thích thú khi nghĩ đến đoạn đường về nhà không cần phải đạp xe vất vả, chỉ cần co chân lên bánh xe phía trước để làm thắng rồi lao xuống dốc cho đã.
Vào mùa mưa, những con dốc lại trở nên đáng ghét tệ hại bởi lúc này đoạn đường sẽ trơn như xối mỡ, nếu đi bộ thì năm đầu ngón chân cứ phải tõe ra bấm chặt vào mặt đường cho đỡ trơn trượt. Nếu đi xe đạp thì cứ tìm chỗ nào có cỏ mà đạp băng vào, chứ những lối mòn vẹt thì chỉ những ai cứng tay lái và tự tin vào cái lốp xe mới thay đang còn nhiều gai, cái thắng mới thay còn đang ăn thì mới dám bương vào. Vậy nhưng, khi mưa đến, đám trẻ con lại hào hứng nghĩ ra trò mới: tận dụng con dốc làm cầu tuột, chỉ cần kiếm thêm miếng mo cau lót mông rồi tuột xuống và tắm mưa rộn ràng hết cả con dốc.
Mùa nắng, con dốc cuộn hết bụi từ đỉnh dốc xuống, “chia đều” cho những ngôi nhà, hàng cây ven đường. Cơ man là bụi phủ đều khắp nơi một màu đỏ nâu màu mỡ mà lem luốc. Tiếng mõ từ đàn bò lốc cốc đi ngang qua càng làm cho cảnh vật như đìu hiu hơn.
Rồi dốc trở mình, trải nhựa làm cho quãng dốc đỡ dốc hơn, cảnh vật quang quẻ và trải rộng hơn. Đoạn đường về nhà đỡ chông chênh nhưng cảm giác thiếu vắng lại tràn đầy khi chiếc cầu tuột thuở nhỏ biến mất. Lũ trẻ ngày xưa áo quần vá víu giờ cũng đã tỏa đi khắp nơi, chỉ còn những ngôi nhà, hàng cây và con dốc kề cà bên nhau kể chuyện. Tôi cũng từng quên mất dốc, để đến khi đi học ở đồng bằng, cái cảm giác thiếu thốn ùa về khi cứ thẳng chân mà đạp xe chạy thênh thang trên đường bằng.
 KIM SƠN

Có thể bạn quan tâm

Khai mạc triển lãm ảnh “Di sản văn hóa phi vật thể quốc gia tại Bình Định - Sắc màu hội tụ”

Khai mạc triển lãm ảnh “Di sản văn hóa phi vật thể quốc gia tại Bình Định - Sắc màu hội tụ”

Nhân kỷ niệm 135 năm Ngày sinh Chủ tịch Hồ Chí Minh (19/5/1890 - 19/5/2023); 47 năm Ngày Quốc tế Bảo tàng (18/5/1978 - 18/5/2025), sáng 12-5, Bảo tàng tỉnh Bình Định phối hợp Bảo tàng Quang Trung khai mạc triển lãm ảnh chủ đề “Di sản văn hóa phi vật thể quốc gia tại Bình Định - Sắc màu hội tụ”.

Thơ Đào An Duyên: Mây biên giới

Thơ Đào An Duyên: Mây biên giới

(GLO)- “Mây biên giới” của tác giả Đào An Duyên là bài thơ giàu cảm xúc về vẻ đẹp thanh bình nơi biên cương Tổ quốc. Tác giả khắc họa hình ảnh cột mốc trong nắng dịu, mây trời không lằn ranh, rừng khộp lặng im... như một bản hòa ca của thiên nhiên và lịch sử...

Thơ Lê Thành Văn: Nghe con đọc thơ về Tổ quốc

Thơ Lê Thành Văn: Nghe con đọc thơ về Tổ quốc

(GLO)- Trong bài thơ "Nghe con đọc thơ về Tổ quốc", tác giả Lê Thành Văn để mạch cảm xúc tuôn chảy tự nhiên: từ sự rưng rưng khi nhớ về chiến tranh đến niềm tin lặng lẽ gửi gắm vào thế hệ mai sau. Bài thơ như một nhịp cầu nối liền quá khứ đau thương và hiện tại bình yên.

Thơ Lê Vi Thủy: Biên cương mùa gió

Thơ Lê Vi Thủy: Biên cương mùa gió

(GLO)- Giữa những cơn gió xào xạc của núi rừng Tây Nguyên bỏng rát, bài thơ “Biên cương mùa gió” của Lê Vi Thủy như thổi vào lòng người nỗi xúc động lặng thầm. Từ ánh mắt trẻ thơ đến no ấm buôn làng và những giọt mồ hôi người lính, tất cả hòa quyện trong khát vọng yên bình nơi địa đầu Tổ quốc.

Tổ quốc trong tim

Thơ Lenguyen: Tổ quốc trong tim

(GLO)- Bài thơ “Tổ quốc trong tim” của tác giả Lenguyen là lời tri ân sâu sắc với cha ông đã hy sinh vì độc lập dân tộc. Từ Cửu Long đến Trường Sơn, từ Điện Biên đến Sài Gòn, một Việt Nam bất khuất vươn lên giữa máu và hoa, rạng ngời sắc cờ Tổ quốc.

Thơ Đào An Duyên: Lòng quê

Thơ Đào An Duyên: Lòng quê

(GLO)- Trong nhịp sống hiện đại hối hả, bài thơ "Lòng quê" của tác giả Đào An Duyên là tiếng vọng thầm lặng mà day dứt. Người xa quê, dù ở đâu chăng nữa vẫn mang trong tim nỗi nhớ cội nguồn. Qua hình ảnh nước xuôi nước ngược, bài thơ gợi về sự gắn bó thiêng liêng giữa con người và quê hương.

Người nặng lòng với dân ca Tày

Người nặng lòng với dân ca Tày

(GLO)-Hơn 30 năm kể từ ngày rời quê hương Cao Bằng vào Gia Lai lập nghiệp, ông Mã Văn Chức (SN 1961, tổ 3, thị trấn Phú Thiện) vẫn nặng lòng với văn hóa dân tộc Tày. Hơn 100 bài hát đã được ông sáng tác theo làn điệu dân ca Tày với mong muốn “giữ lửa” cho âm nhạc dân gian.

Thơ Lữ Hồng: Những gương mặt hoa cài

Thơ Lữ Hồng: Những gương mặt hoa cài

(GLO)- Bằng hình ảnh thiên nhiên giàu biểu cảm, bài thơ "Những gương mặt hoa cài" của Lữ Hồng gợi nên vẻ đẹp bình yên ẩn sâu trong nhịp sống phố thị. Lời thơ không chỉ là hoài niệm, mà còn là nơi gửi gắm tình yêu, ký ức và những giấc mơ không lời giữa tháng năm xoay vần.

Thơ Sơn Trần: Phía Trường Sơn

Thơ Sơn Trần: Phía Trường Sơn

(GLO)- Bài thơ "Phía Trường Sơn" của Sơn Trần là khúc trầm sâu lắng về nỗi nhớ và sự hy sinh lặng thầm phía hậu phương. Tháng Tư về trên biên cương đầy cỏ xanh và chiều sương phủ trắng, nỗi nhớ hòa quyện cùng đất trời, tạo nên một bản tình ca sâu lắng dành cho cha-người lính năm xưa.

Khẳng định sức sống bất tận của văn học nghệ thuật trong đời sống tinh thần Nhân dân

Khẳng định sức sống bất tận của văn học nghệ thuật trong đời sống tinh thần Nhân dân

(GLO)- Đó là phát biểu của Phó Bí thư Thường trực Tỉnh ủy, Trưởng đoàn đại biểu Quốc hội tỉnh Châu Ngọc Tuấn tại hội nghị tổng kết 50 năm nền văn học nghệ thuật tỉnh Gia Lai sau ngày thống nhất đất nước (30/4/1975-30/4/2025) diễn ra vào sáng 23-4 tại Hội trường 2-9 (TP. Pleiku).