Bài hát ca ngợi Bác Hồ viết bằng tiếng Jrai năm 1946

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- Trưởng phòng Văn hóa-Thông tin huyện Krông Pa Trần Thị Mỹ Hiền vừa chuyển cho tôi một số văn bản viết tay rất quý, trong đó có một bài hát song ngữ Jrai-Việt mà chị mới sưu tầm được. Tôi nhận ra ngay nét chữ quen thuộc của nguyên Bí thư Tỉnh ủy Ksor Ní.
Ông Ksor Ní là người Jrai, sinh năm 1925 và mất vào tháng 2-2019, thọ 95 tuổi. Suốt cuộc đời hoạt động cách mạng của mình, ông đã trải qua nhiều cương vị công tác quan trọng, có những đóng góp tích cực cho địa phương. Ông là Bí thư Tỉnh ủy Gia Lai (1974-1975); năm 1976, ông là Chủ tịch UBND tỉnh Gia Lai-Kon Tum... Ông Ksor Ní được kết nạp vào Đảng ngày 15-12-1946. Đây cũng là năm có nhiều sự kiện quan trọng đối với cuộc đời ông: tham gia Đại hội các dân tộc thiểu số miền Nam tại Pleiku, được ra Hà Nội gặp Bác Hồ…
Theo các tài liệu mà chúng tôi có được, bài hát song ngữ Jrai-Việt ca ngợi Chủ tịch Hồ Chí Minh ra đời trong một hoàn cảnh khá đặc biệt vào năm 1946. Bút tích của chính nhà cách mạng lão thành Ksor Ní để lại cho thấy: Đến tháng 2 và 3-1946, khi ông đi vận động các làng Jrai ở vùng Cheo Reo đứng lên đánh Pháp thì vẫn còn khá nhiều người hoang mang, hoài nghi, chưa tin vào cách mạng. Lý lẽ của họ là: Pháp có máy bay, có súng pháo, lại có người chỉ huy tài giỏi. Còn ta thì chỉ có 2 bàn tay trắng. Do đó, chống lại Pháp là đương đầu với cái chết. Dù đã cố gắng rất nhiều, nhưng không phải mọi sự thuyết phục của người thanh niên trẻ tuổi Ksor Ní vào lúc đó đều có kết quả.
b
Bài hát song ngữ Jrai-Việt, thủ bút của ông Ksor Ní. Ảnh: Mỹ Hiền
Cuối tháng 3, ông nhận được giấy mời tham dự Đại hội các dân tộc thiểu số miền Nam tại Pleiku (19-4-1946). Tại đây, qua lời phiên dịch từ tiếng Việt sang tiếng Jrai của Phó Chủ tịch Ủy ban Hành chính Nay Phin, chàng thanh niên Ksor Ní đã lắng nghe trọn vẹn lá thư Chủ tịch Hồ Chí Minh gửi từ Hà Nội vào. Ông đã hiểu: “Đồng bào Kinh hay Thổ, Mường hay Mán, Gia Rai hay Ê Đê, Sê Đăng hay Ba Na và các dân tộc thiểu số khác đều là con cháu Việt Nam, đều là anh em ruột thịt...” nên phải “sống chết có nhau, sướng khổ cùng nhau”. Ông càng thấm thía lời căn dặn của Người: “Sông có thể cạn, núi có thể mòn, nhưng lòng đoàn kết của chúng ta không bao giờ giảm bớt. Chúng ta quyết góp chung lực lượng lại để giữ vững quyền tự do, độc lập của chúng ta”.
Trở về sau đại hội, trong tâm trạng hân hoan, tin tưởng tuyệt đối vào sự nghiệp cách mạng dưới sự lãnh đạo của Chủ tịch Hồ Chí Minh, ông Ksor Ní đã viết lời bài hát ca ngợi Người bằng tiếng Jrai, sau này dịch ra tiếng Việt. Theo một số tài liệu, bài hát đã được chính tác giả hát cho Bác nghe năm 1946, khi ông ra Hà Nội làm việc ở Nha Dân tộc Trung ương.
Theo bút tích của ông Ksor Ní, bài hát trên được viết theo điệu Tuốt gươm thiêng của đồng bào Jrai; mỗi phần tiếng Jrai và Việt đều có 13 dòng. Đúng như tiêu đề, nội dung bài hát tập trung ngợi ca Chủ tịch Hồ Chí Minh. Đó là một con người tài giỏi phi thường, đã dẫn dắt giống nòi đánh Pháp, đuổi Nhật, giành độc lập tự do. Đó là một con người mang cái tên quý như vàng, là vị chỉ huy của người Tây Nguyên. Mong Người sống mãi cùng nước Việt Nam độc lập mãi mãi...
Trong bối cảnh lịch sử khó khăn những năm tháng đó, đặc biệt là khoảng cách địa lý với miền Bắc quá xa xôi, thiếu thông tin liên lạc, trình độ dân trí còn nhiều hạn chế, bài hát của ông Ksor Ní ra đời và được lưu truyền rộng rãi nơi cộng đồng các dân tộc thiểu số là một thành công về công tác tuyên truyền, vận động quần chúng. Nó không chỉ tạo nên một khí thế mới cho phong trào cách mạng ở Gia Lai mà còn giúp cho người dân Tây Nguyên thêm tin tưởng vào Bác Hồ và sự nghiệp cách mạng.
Đại hội các dân tộc thiểu số miền Nam tại Pleiku là một sự kiện trọng đại, diễn ra cách đây đã 74 năm. Bài hát ca ngợi Chủ tịch Hồ Chí Minh của người cán bộ lão thành cách mạng Ksor Ní không phải là bản gốc được ông sáng tác vào thời điểm đó và lưu giữ lại đến nay. Tuy thế, với thủ bút của chính tác giả, văn bản này xứng đáng được lưu trữ, phát huy giá trị để thế hệ mai sau biết thêm chi tiết về cuộc đời hoạt động cách mạng của một người Jrai ưu tú.
NGUYỄN QUANG TUỆ

Có thể bạn quan tâm

Thơ Lê Thành Văn: Nghe con đọc thơ về Tổ quốc

Thơ Lê Thành Văn: Nghe con đọc thơ về Tổ quốc

(GLO)- Trong bài thơ "Nghe con đọc thơ về Tổ quốc", tác giả Lê Thành Văn để mạch cảm xúc tuôn chảy tự nhiên: từ sự rưng rưng khi nhớ về chiến tranh đến niềm tin lặng lẽ gửi gắm vào thế hệ mai sau. Bài thơ như một nhịp cầu nối liền quá khứ đau thương và hiện tại bình yên.

Thơ Lê Vi Thủy: Biên cương mùa gió

Thơ Lê Vi Thủy: Biên cương mùa gió

(GLO)- Giữa những cơn gió xào xạc của núi rừng Tây Nguyên bỏng rát, bài thơ “Biên cương mùa gió” của Lê Vi Thủy như thổi vào lòng người nỗi xúc động lặng thầm. Từ ánh mắt trẻ thơ đến no ấm buôn làng và những giọt mồ hôi người lính, tất cả hòa quyện trong khát vọng yên bình nơi địa đầu Tổ quốc.

Tổ quốc trong tim

Thơ Lenguyen: Tổ quốc trong tim

(GLO)- Bài thơ “Tổ quốc trong tim” của tác giả Lenguyen là lời tri ân sâu sắc với cha ông đã hy sinh vì độc lập dân tộc. Từ Cửu Long đến Trường Sơn, từ Điện Biên đến Sài Gòn, một Việt Nam bất khuất vươn lên giữa máu và hoa, rạng ngời sắc cờ Tổ quốc.

Thơ Đào An Duyên: Lòng quê

Thơ Đào An Duyên: Lòng quê

(GLO)- Trong nhịp sống hiện đại hối hả, bài thơ "Lòng quê" của tác giả Đào An Duyên là tiếng vọng thầm lặng mà day dứt. Người xa quê, dù ở đâu chăng nữa vẫn mang trong tim nỗi nhớ cội nguồn. Qua hình ảnh nước xuôi nước ngược, bài thơ gợi về sự gắn bó thiêng liêng giữa con người và quê hương.

Người nặng lòng với dân ca Tày

Người nặng lòng với dân ca Tày

(GLO)-Hơn 30 năm kể từ ngày rời quê hương Cao Bằng vào Gia Lai lập nghiệp, ông Mã Văn Chức (SN 1961, tổ 3, thị trấn Phú Thiện) vẫn nặng lòng với văn hóa dân tộc Tày. Hơn 100 bài hát đã được ông sáng tác theo làn điệu dân ca Tày với mong muốn “giữ lửa” cho âm nhạc dân gian.

Thơ Lữ Hồng: Những gương mặt hoa cài

Thơ Lữ Hồng: Những gương mặt hoa cài

(GLO)- Bằng hình ảnh thiên nhiên giàu biểu cảm, bài thơ "Những gương mặt hoa cài" của Lữ Hồng gợi nên vẻ đẹp bình yên ẩn sâu trong nhịp sống phố thị. Lời thơ không chỉ là hoài niệm, mà còn là nơi gửi gắm tình yêu, ký ức và những giấc mơ không lời giữa tháng năm xoay vần.

Thơ Sơn Trần: Phía Trường Sơn

Thơ Sơn Trần: Phía Trường Sơn

(GLO)- Bài thơ "Phía Trường Sơn" của Sơn Trần là khúc trầm sâu lắng về nỗi nhớ và sự hy sinh lặng thầm phía hậu phương. Tháng Tư về trên biên cương đầy cỏ xanh và chiều sương phủ trắng, nỗi nhớ hòa quyện cùng đất trời, tạo nên một bản tình ca sâu lắng dành cho cha-người lính năm xưa.

Khẳng định sức sống bất tận của văn học nghệ thuật trong đời sống tinh thần Nhân dân

Khẳng định sức sống bất tận của văn học nghệ thuật trong đời sống tinh thần Nhân dân

(GLO)- Đó là phát biểu của Phó Bí thư Thường trực Tỉnh ủy, Trưởng đoàn đại biểu Quốc hội tỉnh Châu Ngọc Tuấn tại hội nghị tổng kết 50 năm nền văn học nghệ thuật tỉnh Gia Lai sau ngày thống nhất đất nước (30/4/1975-30/4/2025) diễn ra vào sáng 23-4 tại Hội trường 2-9 (TP. Pleiku).

Nơi “Ngọn lửa cao nguyên” rực sáng

Nơi “Ngọn lửa cao nguyên” rực sáng

(GLO)- Trong kho tàng âm nhạc Việt Nam có nhiều ca khúc không chỉ đơn thuần là tác phẩm nghệ thuật mà còn là biểu tượng của một vùng quê. Nơi ấy, tình yêu và nỗi nhớ không thể phai mờ. “Ngọn lửa cao nguyên” của nhạc sĩ Trần Tiến chính là một trong những ca khúc như thế.

“Lặng lẽ trưởng thành” cùng sách

“Lặng lẽ trưởng thành” cùng sách

(GLO)- “Dáng vẻ của một người yên lặng đọc sách khá giống với những gì tôi cảm thấy khi nghĩ về một người đang trưởng thành trong lặng lẽ”-đó là cảm nhận của chị Trần Thị Kim Phùng Thủy-Trưởng ban Điều hành dự án “Văn hóa đọc Gia Lai” về giá trị sâu bền mà sách mang lại.

Thơ Lenguyen: Mùa qua phố

Thơ Lenguyen: Mùa qua phố

(GLO)- Bài thơ "Mùa qua phố" của tác giả Lenguyen là một bức tranh dịu dàng, gợi cảm xúc, đưa người đọc bước vào không gian phố núi Pleiku trong thời khắc chuyển mùa. Với giọng điệu lãng mạn và sâu lắng, bài thơ khơi gợi vẻ đẹp bình dị nhưng đầy chất thơ của phố núi...

Con đường tất yếu

Con đường tất yếu

Vài năm trở lại đây, các sản phẩm văn hóa - nghệ thuật Việt đã được khai thác với tinh thần mới: vừa trân trọng truyền thống, vừa dấn thân khai phá cái mới.