Tắm mưa

Theo dõi Báo Gia Lai trênGoogle News
Đi qua nắng nóng và khô hạn, Tây Nguyên lặng lẽ bước vào những ngày mưa. Và trên đường làng, đã thấy đám trẻ hò hét, đùa nghịch dưới những cơn mưa.

Chiều mưa, đi làm về ngang qua bãi đất trống đầu làng, tôi dừng lại thích thú nhìn đám con nít tắm mưa. Đây vốn là “chiến trường” của chúng, nơi diễn ra những trận bóng “nảy lửa” mỗi chiều đi chăn bò.

Mưa tuôn ào ạt. Đám trẻ chạy nhảy, vui đùa, rượt đuổi, vật nhau dưới màn mưa trong veo, đứa nào đứa nấy mình trần, đen nhẻm. Nhìn bọn trẻ, tôi lại nhớ ngày thơ ấu của mình.

Ở miền Trung quê tôi, tháng 10 mới bước vào mùa mưa. Nhưng không phải cứ có mưa là tắm, chúng tôi bị người lớn “giữ chặt” lắm, phải bỏ qua những cơn mưa đầu mùa, chờ mặt đất mát lành rồi mới được ra tắm. Người lớn giải thích là “để không bị mắc hơi đất, tránh đau ốm”.

Tôi nhớ, ngày ấy lũ con nít trong xóm tôi thường rủ nhau tắm mưa trên những khoảnh sân rộng hay trên đường làng. Con trai thì cởi trần, mặc vỏn vẹn chỉ cái quần đùi; con gái thì lịch sự hơn, mặc cả bộ đồ đùi để đi tắm mưa. Đứa nào đứa nấy đen nhẻm bởi suốt ngày nghịch ngợm trên cánh đồng làng, không chăn bò, cắt cỏ thì cũng mò cua, bắt ốc, tắm ao.

Có lẽ tắm mưa cuốn hút bao đứa trẻ là vì được vùng vẫy thỏa thích trong bùn đất, thỏa thuê chơi những trò đắp đê ngăn nước, dông thuyền ra khơi. Những đứa có tính nghịch ngợm thì có thể “trình diễn” trò tạt nước, trượt trên những khoảnh sân sình lầy, những chiếc máng xối bên hiên nhà mà không sợ bị la rầy hay ăn đòn.

Trẻ em ở làng tắm mưa. Ảnh minh họa

Trẻ em ở làng tắm mưa. Ảnh minh họa

Hình ảnh thằng Tèo, thắng Tí, thằng Đen, con bé Hai, bé Ba và cả tôi nữa la hét inh ỏi vì vui mừng được tắm mưa trên con đường làng bây giờ vẫn còn in đậm trong ký ức.

Thằng Tèo lớn nhất bày trò chơi trượt nước trên những khoảnh sân có độ dốc. Nó ngồi lên chỗ có độ cao rồi trượt cái vèo xuống thấp, như trò chơi cầu trượt của con nít bây giờ vậy.

Thằng Tí, thằng Đen thấy thế cũng trượt theo khiến cả bọn ngã nhào úp mặt xuống vũng sình đen nhẻm. Mài cái đũng quần thiếu đàng muốn rách, mặt mày lấm lem bùn đất, ấy thế mà cả bọn vẫn khoái chí cười.

Mấy đứa con gái không thích chơi trò cảm giác mạnh như bọn con trai, mà cắt những bẹ chuối làm thuyền để thả trôi theo dòng nước.

Gọi là tắm mưa, nhưng không phải tắm cho sạch, mà là chúng tôi lấy cái cớ tắm mưa để bày các trò chơi dưới mưa mà thôi.

Đúng như trong bài thơ Tắm mưa của nhà thơ Phạm Hổ đã miêu tả:

Mưa rồi! Em rủ bạn

Ùa ra sân tắm chơi

Vật nhau cho bẩn người

Giơ lưng nhờ mưa dội

Cóc bé và cóc cụ

Đua nhau nhảy mừng vui

Cây cối và nhà cửa

Cũng hả hê reo cười

Nhà tắm ta rộng quá

Mênh mông bốn chân trời

Nước mát tắm sao hết

Cả một trời mưa rơi”.

Có lẽ nhờ tiếp xúc nhiều với môi trường bên ngoài, thích ứng với thời tiết nắng mưa từ nhỏ nên bọn trẻ chúng tôi dù dầm mình dưới trời mưa cả tiếng đồng hồ cũng chẳng ảnh hưởng gì đến sức khỏe.

Thậm chí, tắm mưa còn có thể làm cho rôm, sảy lặn hết. Tôi nhớ ngày đó, nhiều đứa bạn bị rôm, sảy đầy người, nhưng khi tắm mưa mấy lần thì đều lặn đi đâu hết, chỉ còn lại làn da đen nhẻm nhưng khỏe khoắn.

Trò chơi tắm mưa của con nít ai ngờ là một kỷ niệm để sau này dù có trải qua bao chông gai, thử thách của cuộc đời vẫn luôn nhớ đến. Và tắm mưa trở thành một phần ký ức đẹp của những ai đã từng.

Tôi nhớ, sau này, khi đã lên thành phố học đại học, mỗi khi mùa mưa đến, cả bọn bạn chúng tôi còn nổi hứng rủ nhau dầm mình dưới những cơn mưa sau giờ tan học về trên những con phố. Đi dưới mưa không phải để tìm chút cảm xúc lãng mạn như những nhà văn, nhà thơ thường nói, mà là nhớ về ký ức đẹp của tuổi thơ.

Lấy chiếc áo mưa để gói ghém cặp sách cho khỏi ướt, còn cả bọn thì hồn nhiên dầm mình đạp xe dưới những cơn mưa. Phố sá đông đúc, ồn ào, dễ làm cho con người ta mệt mỏi. Đi dưới những cơn mưa cảm giác thấy mình như vẫn còn ở cái tuổi trẻ thơ, hồn nhiên, vô lo, vô nghĩ. Đó cũng chính là kỷ niệm một thời đại học của những đứa bạn từ quê lên thành phố, mà chắc rằng giờ đây, mỗi chiều mưa về vẫn còn gợi lên trong tâm trí của những ai sống xa nhà, trong đó có tôi.

Chiều mưa, nhìn những đứa trẻ ở làng tung tăng tắm mưa, vui đùa hồn nhiên ấy mà da diết nhớ một thời tắm mưa của mình.

Có thể bạn quan tâm

Thạch sương sâm - Món quà ký ức

Thạch sương sâm - Món quà ký ức

(GLO)- Khu chợ Bà Định (TP. Pleiku, tỉnh Gia Lai) đông đúc kẻ bán người mua với đủ thực phẩm tươi rói vào sáng sớm. Vậy nhưng, hàng thạch sương sâm của bà Nguyễn Thị Hoa (trú tại 34/25 Hoàng Sa, TP. Pleiku) luôn có sức hút đặc biệt. Dù nắng hay mưa, hàng của bà luôn bán hết trước 8-9 giờ sáng.

Gửi lại trên đồi

Gửi lại trên đồi

(GLO)- Đôi khi, một chuyến đi xa chỉ chừng mấy mươi cây số cũng đủ khiến chúng ta bước ra khỏi cái vòng quẩn quanh thường nhật, thu lấy một ít năng lượng mới trước khi mình bị “mòn” đi bởi những trật tự cũ càng.

Chênh chao mùa về

Chênh chao mùa về

(GLO)- Những ngày này, mưa dường như đã ngừng rơi. Khoảng mênh mông bao la chờn vờn mây trắng bỗng trở thành phông nền cho bức tranh thiên nhiên vời vợi nắng. Gió cũng đã thao thiết trở mùa.

Chiếc áo ấm cũ

Chiếc áo ấm cũ

Mấy ngày nay trời trở lạnh. Mẹ lúi húi dọn tủ đồ, rồi lấy ra chiếc áo len đã cũ, phần ống tay đen nhẻm, lại còn bị bung chỉ một đoạn. Thay vì bỏ đi, mẹ vuốt ve rồi lấy kim chỉ ra khâu khâu vá vá.

Về trong tiếng gió

Về trong tiếng gió

(GLO)- Nhiều khi, tôi thấy gió thổi trống không phía sau lưng mình. Thời gian vừa thoáng như chồi biếc đã thấy lá vàng, chẳng để lại gì nhiều nhưng đủ gợi những vời vợi nhớ thương trong cuộc đời.

Ảnh minh hoạ. Nguồn: Internet

Đồ cũ

(GLO)- Có lẽ thuộc tuýp người hoài cổ nên tôi thường tiếc nuối những điều thuộc về xưa cũ. Đôi khi, không hẳn là những khắc khoải mơ hồ mà ám ảnh tôi bằng cả một vùng ký ức ắp đầy nhớ thương day dứt. Một ngày bất giác chạm vào, lòng lại chênh chao nhớ người, nhớ về một thời gian khó ngày xưa.

Bước chạy trong mây

Bước chạy trong mây

Một cuốc chạy bộ ngẫu hứng, từ bờ biển Mân Thái lên đỉnh Sơn Trà (TP.Đà Nẵng) cho tôi vỡ ra nhiều điều. Tôi tự nhủ mình đang có những bước chạy trong mây...

Minh họa: HUYỀN TRANG

Hoài niệm thư tay

(GLO)- Khi ngồi bên hiên nhà cùng cơn mưa cuối mùa, tôi lại nhớ về những người bạn thân từ thuở nhỏ. Đã mấy lần cầm điện thoại, định gọi hoặc nhắn tin trong nhóm, nhưng rồi lại thôi.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Bữa cơm ngoài đồng

(GLO)- Tôi sinh ra từ làng, lớn lên cùng cánh đồng mỗi năm 2 vụ chính. Thuở ấu thơ, tôi và cánh đồng cùng đi qua những mùa mưa nắng, cùng đằm vị mồ hôi chát mặn của cha mẹ và niềm vui lan tỏa của những bữa cơm ngoài đồng.

“Có nỗi nhớ không mang tên”

“Có nỗi nhớ không mang tên”

(GLO)- Chiếc xe khách lướt êm trên quốc lộ 14 uốn lượn theo những hàng thông. Mặt trời đã ở phía sau lưng, hoàng hôn lộng lẫy dát vàng lên những tàng cây cao vút. Khi bước chân tôi chạm vào vùng đất đỏ bazan thì sương mù cũng vừa bảng lảng.

Hiên nhà nhớ mẹ

Hiên nhà nhớ mẹ

(GLO)- Lúc còn nhỏ, mẹ dạy tôi biết yêu sự tinh khôi của buổi sáng, bố dạy tôi thấm thía từng chiều. Và có lẽ tâm hồn tôi đã đầy ắp những cảm xúc từ thuở ấy.
Mưa thu

Mưa thu

(GLO)- Mùa thu bao giờ cũng đem đến nhiều xúc cảm, nhất là khi thư thái ngồi lại cùng những cơn mưa.
Đừng vội nản lòng

Đừng vội nản lòng

(GLO)- Ai trồng cây cũng mong đến ngày hái quả. Người ta khi làm việc gì cũng đều mong gặt hái được kết quả. Điều tốt đẹp sẽ đến với những ai biết chờ đợi. Vậy nên, đừng vội nản lòng khi kết quả mình mong đợi chưa đến.
Như cau trước bão

Như cau trước bão

(GLO)- Lúc gia đình tôi chuyển về nơi ở mới, ngay trước cửa đã có hàng cau thẳng tắp. Cây nối nhau, cao tầm hơn chục mét, như chiếc lược lớn chải vào mây trời.

Trăng ngọc ngà

Trăng ngọc ngà

Non đêm, mấy người đàn ông trung niên trong xóm tụ lại trước sân nhà Minh, chơi cờ giết thời gian, ca hát góp vài tiếng lao xao chờ đón trăng lên. Trong đám người lao xao đó có vợ chồng Thụy.
Mây ngũ sắc…

Mây ngũ sắc…

Bà ơi bà! Giá mà bà cháu mình được ngồi đung đưa trên vầng trăng lưỡi liềm kia thì vui phải biết. Hai bà cháu mình ngắm mây bay luồn qua những kẽ ngón chân. Thò tay xuống nhón mây chỗ này thả ra chỗ kia. Nặn lại mấy vầng mây hình thù xấu xí kia thành hình bông hoa, con cún.