Ngồi ngắm sương mù

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
0:00 / 0:00
0:00
  • Nam miền Bắc
  • Nữ miền Bắc
  • Nữ miền Nam
  • Nam miền Nam
(GLO)- Nhiều lần, tôi thấy mình cứ nhớ thương một thứ gì đó rất mơ hồ, hình như là sương mù. Bạn tôi cười bảo: “Sương mù ở đâu mà chẳng có, ngay trong thành phố này, cứ thức dậy thật sớm để chạy bộ ven hồ, trong công viên... là thấy được sương mù giăng tầng tầng lớp lớp”. 

Tôi không phản biện lời bạn. Đành rằng ở đâu cũng có sương mù mỗi sớm mai hay những đêm se lạnh nhưng có những miền sương để lại bao nỗi vấn vương trong tâm thức.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Minh họa: HUYỀN TRANG

Có một miền sương đẹp và bồng bềnh trong tuổi thơ êm đềm của tôi. Đó là những ngày trời lập đông hay cuối năm tiết trời se lạnh đến nỗi tôi chẳng muốn thức dậy, chỉ muốn ngủ vùi trong chăn nệm ấm áp. Còn bà tôi đã dậy từ bao giờ. Bà lui cui trong gian bếp đỏ lửa, sực nức mùi cơm chiên tỏi hành, mùi khoai nướng. Ngoài trời, sương giăng giăng từ mái nhà ra tận cánh đồng.

Tôi ngồi bên bếp lửa cùng bà, hai tay xoa xoa vào nhau. Lửa reo tí tách trong lò. Bóng bà in lên vách lá. Sáng nào, bà cũng ngồi chiên cơm cho tôi lót dạ trước khi đi học, cho má no bụng trước lúc ra đồng.

Tôi nhớ khi học bài “Bếp lửa” của Bằng Việt, đọc đến đoạn: “Rồi sớm rồi chiều lại bếp lửa bà nhen/Một ngọn lửa lòng bà luôn ủ sẵn/Một ngọn lửa chứa niềm tin dai dẳng.../Lận đận đời bà biết mấy nắng mưa”, tôi đã bật khóc vì thấy hình ảnh người bà trong bài thơ giống bà tôi đến thế!

Mỗi người đều có những miền sương cho riêng mình. Những miền sương đó đã cất giữ biết bao kỷ niệm đẹp, không dễ gì quên. Sau này, khi lớn lên, tôi lại tìm thấy cho mình những miền sương, để khi nhớ về lòng lại bồi hồi, trào dâng bao cảm xúc. Một sớm nào tôi thức dậy nơi “phố núi cao phố núi đầy sương”, lang thang trên những con dốc mềm như cánh võng, ngồi thưởng thức ly cà phê thơm nồng, ngắm sương mù bảng lảng trong lòng thành phố.

Pleiku đã đánh thức những ký ức đẹp về miền sương mù của tuổi thơ, gieo thêm trong tôi những hạt mầm kỷ niệm về những sớm mai cùng má ngồi ngắm sương mù phố núi. Sương cao nguyên luôn đẹp và quyện vào trong tôi những nỗi niềm. Trong tôi bỗng dậy lên những nhớ nhung phố núi, hẹn một ngày không xa lại đi dưới tán thông xanh rì, ngắm đôi mắt Biển Hồ mơ màng trong sương sớm.

Những thành phố cao nguyên luôn gợi nhiều thương nhớ trong tôi. Pleiku, Buôn Ma Thuột, Đà Lạt... nơi nào đi qua cũng để lại cho tôi bao hồi ức. Mỗi năm, tôi trở lại Đà Lạt 2 lần, vào mùa thu và mùa xuân. Người ta vẫn thường gọi Đà Lạt là thành phố sương mù. Trong bài hát “Phố mùa đông”, nhạc sĩ Bảo Chấn viết: “Phố sương mù, phố chưa lên đèn/Núi quanh đồi như mùa trăng cũ/Từng dốc phố quấn quanh núi đồi”.

Lẽ gì Đà Lạt lại hấp dẫn tôi đến vậy? Có lẽ vì núi đồi, sương mù, hương thơm nồng nàn của thông và còn vì nơi ấy cất giữ giúp tôi biết bao kỷ niệm quý giá của thanh xuân. Những sớm sương mù, tôi nắm tay bạn đi dạo quanh hồ Xuân Hương. Những buổi chiều khi hoàng hôn vừa buông xuống, đứng trên đồi thông nhìn về phía thành phố, nghe gió rít đại ngàn, tay mình siết chặt tay bạn tìm hơi ấm... Đôi khi chỉ cần những khoảnh khắc bình yên như thế cũng đã đủ rồi!

Chẳng cần chi phải chạy vạy, bôn ba, bon chen nhọc nhằn giữa biển người xuôi ngược. Chẳng biết đúng hay sai, nhưng ít nhiều với người trẻ đã chọn Đà Lạt làm nơi “chữa lành”, để thanh lọc tâm hồn sau cuộc mưu sinh.

Ai cũng giữ lấy một miền sương mù cho chính mình. Tháng năm nào đó, sương mù đã tự nó náu nương trong tâm hồn mỗi người. Đôi khi, cảm giác an trú hiện diện là khi chúng ta vứt bỏ tất cả những ưu tư phiền muộn để ngồi ngắm sương mù, thưởng thức vẻ đẹp mong manh chóng tan nhưng thủy chung tận tụy của sương để thấy cuộc đời này thật kỳ diệu.

Có thể bạn quan tâm

Tự “chữa lành” cho bản thân

Tự “chữa lành” cho bản thân

(GLO)- Cứ gần đến ngày nghỉ lễ là các anh chị đồng nghiệp lại xúm xít hỏi nhau: “Lễ này đi chơi ở đâu?”. Còn tôi thì chỉ muốn nghỉ ngơi bên gia đình. Đã rất nhiều năm rồi, tôi không có khái niệm đi chơi ngày lễ, nhất là những chuyến đi chơi xa dài ngày.
Bất chợt mùa lá rụng

Bất chợt mùa lá rụng

(GLO)- Mùa thu ở xứ sở nhiệt đới như nước Việt chúng ta, sự chuyển đổi của thiên nhiên không rõ ràng, đặc tả như ở trời Âu. Nhưng sắc thái của mùa lá rụng cũng đủ để làm xao động lòng người, ghi dấu ấn vào thi ca, nhạc họa từ xưa đến nay
Sắc lan mùa phố

Sắc lan mùa phố

(GLO)- Người chơi lan vẫn có câu: “Kiến giả thị bảo, bất kiến giả thị thảo” (Nghĩa là: Biết thì là bảo vật, không biết thì chỉ là cỏ). Vì thế, mỗi người chơi lan sẽ có một cách ứng xử riêng với hoa.
Quê cũ

Quê cũ

(GLO)- Xe bắt đầu rẽ vào con đường bê tông rộng rãi. Trước mắt là xóm làng với những ngôi nhà cao tầng, mái lợp ngói đỏ nhấp nhô. Bên trái là cánh đồng lúa sắp vào vụ gặt, vàng ươm trải dài.

Tháng Chín...

Tháng Chín...

Tháng Chín khiến người ta nhớ và bâng khuâng khi vấn vương một tà áo trắng, một ánh mắt cười trong ngày khai giảng. Mới đó mà đã gần hai mươi năm trôi qua. Không dưng thèm bé lại, được hồn nhiên tung tăng cắp sách tới trường như thuở nào.
Hương vị của kỷ niệm

Hương vị của kỷ niệm

Hôm rồi, đứa em ở Bến Tre lên thành phố, ghé nhà thăm và tặng một bịch nhãn long nhà trồng được. Cầm bịch nhãn long trên tay mà Linh ngỡ ngàng vì có trái vỏ màu trắng, trái thì vỏ màu tím, nhãn long giờ thật lạ.
Cuốn sách bị đánh cắp

Cuốn sách bị đánh cắp

Chiếc xe khách như con trâu kiệt sức, phì phò thở hắt ra mấy lượt rồi bất động. Gã tài xế trẻ măng vặn vặn mấy cái nút, cố khởi động lại nhưng chiếc xe vẫn im ru.
Bí mật của thời gian

Bí mật của thời gian

(GLO)- Có lẽ do bản tính thích quan sát và để ý mọi thứ quanh mình nên tôi thường đặt ra những câu hỏi. Có lần, tôi đã hỏi một người bạn: “Trên đời này, có thứ gì chứa nhiều bí mật hơn thời gian?”.
Chòi rẫy

Chòi rẫy

(GLO)- Trong rẫy của người Jrai bao giờ cũng có một cái chòi. Sau khi thu hoạch nông sản, tất cả sẽ được cất giữ tại chòi rẫy.
Thương những bờ xanh

Thương những bờ xanh

(GLO)- Từng có những bờ xanh thật xanh, mãi cứ ngời biếc ở một khoảng nào đó trong tâm thức chúng tôi, những đứa trẻ đã từng lớn lên giữa trong lành xa xưa ấy.
Nhà

Nhà

(GLO)- Bạn từ phố về quê chơi. Suốt đêm đầu tiên, tôi nghe tiếng bạn trở mình, lục đục đi ra, đi vào. Sáng dậy, mắt bạn đỏ kè, ngồi uống cà phê còn ngâm nga câu: “Thức đêm mới biết đêm dài”.
Ngóng mẹ đi chợ về

Ngóng mẹ đi chợ về

(GLO)- Ngóng mẹ đi chợ về luôn là cả một niềm yêu thích với tuổi thơ của chị em chúng tôi. Mỗi lần mẹ đi chợ là chị em mau mải chạy ra cổng hoặc tận đầu ngõ, trốn dưới một bóng cây nào đó và mắt thì cứ liên tục ngóng ra phía mẹ đi về.
Chuyện tình ở xóm Đá Côi

Chuyện tình ở xóm Đá Côi

“Đá Côi”, tên xóm có từ khi nào không ai biết, kể cả ông Sáu, người lớn tuổi nhất vùng lớn lên từ thời Pháp thuộc, trải qua 20 năm kháng chiến chống Mỹ, giờ vẫn còn trụ lại với bà con nhiều thế hệ.
Chờ mùa

Chờ mùa

(GLO)- Ông bà thường nói: Mưa lúc nào mát mặt lúc ấy! Đó là khi trời oi bức, khô hanh, chứ lê rê mãi hoài món “đặc sản” mưa cao nguyên thì quả thực là... rát mặt. Thức dậy trong tiếng mưa rơi ràn rạt trên mái hiên sau một đêm chập chờn, hẳn là nhiều người sẽ có tâm trạng chờ mùa, chờ nắng.
Bao la tình mẹ

Bao la tình mẹ

Chị không thương con như cách những người mẹ khác hay làm, nhưng chị là một người mẹ vĩ đại. Đó là những gì mà tôi và nhiều người nhìn thấy ở chị- một người phụ nữ bị thiểu năng trí tuệ, yếu thế trong xã hội.
Thân thương quà tặng

Thân thương quà tặng

(GLO)- Tặng quà và nhận quà là một phần trong cuộc sống của mỗi người, trong mọi nền văn hóa. Dù ở hoàn cảnh khác nhau, món quà không giống nhau, nhưng tình cảm dành cho nhau luôn là điều đáng quý.
Nỗi lo mùa mưa

Nỗi lo mùa mưa

(GLO)- Hồi trước, vào những ngày mưa dầm, má tôi thường nhìn trời mà than: Mưa vầy đồng ngập nước hết, lúa hư lấy gì mà ăn đây!
Gác bếp ngày mưa

Gác bếp ngày mưa

Nhìn cơn mưa đổ xuống như trút mà hắn thở dài. Cả tháng nay mưa liên miên. Mưa lang thang qua những mái ngói nâu trầm, rỉ rả trong từng kẽ hở của thưng ván.
Sự chân thành

Sự chân thành

(GLO)- Sau khi bố mất, bạn tôi đưa mẹ lên thành phố sống cùng. Vì vốn quen với cuộc sống nông thôn, với anh em, hàng xóm láng giềng ở quê nên bà thường bảo buồn, muốn về nhà. Con cái động viên kiểu gì bà cũng không chịu ở.

Hoàng hôn Tây Nguyên

Hoàng hôn Tây Nguyên

(GLO)- “Người đã hẹn đi về phía núi/để thấy hàng thông châm lá vào chiều/khi nỗi nhớ gối lên hoàng hôn ngủ/ta thành ngọn đá chờ trông”. Văng vẳng bên tai mấy câu thơ trong bài “Đá núi” của tác giả Lữ Hồng, khi tôi đang lặng người ngắm hoàng hôn buông nơi núi rừng Tây Nguyên hùng vĩ.