Người bạn kơ nia

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- Ngôi trường nơi tôi công tác nằm bên bờ sông Ba. Tôi luôn tự hào về địa thế đẹp của trường, về không khí mát dịu vì luôn được đón gió sông Ba và 2 cây kơ nia qua bao tháng năm làm bạn cùng các thế hệ giáo viên, học sinh.
Người Jrai còn gọi cây kơ nia là tơ nia; người phương Tây gọi là “hạnh nhân hoang dại”; người Bắc gọi là cây cầy, còn người Quảng Nam gọi là cây cốc. Không ai biết cây kơ nia trong sân trường tôi có tự bao giờ. Thầy hiệu trưởng người Jrai đã về hưu kể rằng: Từ khi xây dựng trường cách đây khoảng 40 năm đã có 2 cây kơ nia sừng sững đứng đó như một người bạn của rừng già còn sót lại. Cây ngày càng cao lớn, thân thẳng đuột hướng phía trời cao rồi mới phân cành, nhánh như một chiếc ô khổng lồ che nắng, che mưa. Ngày ngày, học trò chơi đùa dưới bóng cây mát rượi. Có đôi lúc nổi hứng, chúng nối tay nhau thử ướm đường kính thân cây. Ba bốn vòng tay ôm hoài không hết.
Người Jrai xem cây kơ nia như người bạn thân thiết. Ngày còn du canh du cư, dân làng mượn đất rừng để trồng lúa, bắp, đậu, mè. Sau một thời gian, người ta lại trả đất lại cho rừng tìm nơi khác để canh tác. Qua một vòng di chuyển, họ lại trở về chỗ cũ đốt nương làm rẫy, phát quang cây cối nhưng cây kơ nia luôn được ưu tiên để lại. Có lẽ vì thế mà 2 cây kơ nia ấy tồn tại đến tận bây giờ.
Minh họa: Huyền trang
Minh họa: Huyền trang
Cây kơ nia trong sân trường tôi hầu như xanh tốt quanh năm, mỗi năm chỉ một lần rũ lá vào tháng hai. Lúc này, lá rụng thành thảm dày, học trò quét hoài không hết. Thời tiết ấm áp cuối xuân khiến hàng ngàn, hàng vạn lộc non xanh mướt vươn mình đón nắng trời. Thật yêu quý sức sống mãnh liệt của thân cổ thụ bền bỉ tỏa xanh sau bao năm tháng. Rồi sau đó cây ra hoa. Những chùm hoa màu vàng nhạt ẩn hiện trong vòm lá xanh rì tít tận trên cao. Đến tháng sáu, quả xanh tròn như quả trứng gà lúc lỉu trên cành tạm xa các bạn nhỏ về buôn làng nghỉ hè. Để rồi đến ngày tựu trường, quả kơ nia đã già hẳn, ngả màu nâu đất, rụng đầy gốc. Học trò vui sướng đi tìm cục đá ghè quả lấy hạt ăn ngay, lòng hoan hỉ lắm. Cô và trò còn nhặt quả bỏ đầy gùi đem về nhà, dùng búa đập lấy hạt bên trong rồi đem rang lên trên bếp củi, vậy là có được món nhâm nhi tuyệt vời. Nhân hạt kơ nia có vị béo bùi như hạt điều, ăn khi thời tiết mưa gió thì vô cùng thú vị.
Cô trò chúng tôi ai cũng quý 2 cây kơ nia, xem nó như món quà quý mà núi rừng Tây Nguyên ban tặng. Khi trường được tách thành 2 cấp, cây kơ nia ở lại với các bạn nhỏ tiểu học. Kơ nia vẫn đứng đấy, sừng sững vượt thời gian, ngày ngày lắng nghe tiếng đọc bài ê a của bao thế hệ học trò. Chắc mai sau trưởng thành, trong tâm thức các em sẽ vẫn nhớ mãi về người bạn kơ nia nơi trường làng thân thương ấy.
MAI HƯƠNG

Có thể bạn quan tâm

Thơ Lữ Hồng: Những gương mặt hoa cài

Thơ Lữ Hồng: Những gương mặt hoa cài

(GLO)- Bằng hình ảnh thiên nhiên giàu biểu cảm, bài thơ "Những gương mặt hoa cài" của Lữ Hồng gợi nên vẻ đẹp bình yên ẩn sâu trong nhịp sống phố thị. Lời thơ không chỉ là hoài niệm, mà còn là nơi gửi gắm tình yêu, ký ức và những giấc mơ không lời giữa tháng năm xoay vần.

Thơ Sơn Trần: Phía Trường Sơn

Thơ Sơn Trần: Phía Trường Sơn

(GLO)- Bài thơ "Phía Trường Sơn" của Sơn Trần là khúc trầm sâu lắng về nỗi nhớ và sự hy sinh lặng thầm phía hậu phương. Tháng Tư về trên biên cương đầy cỏ xanh và chiều sương phủ trắng, nỗi nhớ hòa quyện cùng đất trời, tạo nên một bản tình ca sâu lắng dành cho cha-người lính năm xưa.

Khẳng định sức sống bất tận của văn học nghệ thuật trong đời sống tinh thần Nhân dân

Khẳng định sức sống bất tận của văn học nghệ thuật trong đời sống tinh thần Nhân dân

(GLO)- Đó là phát biểu của Phó Bí thư Thường trực Tỉnh ủy, Trưởng đoàn đại biểu Quốc hội tỉnh Châu Ngọc Tuấn tại hội nghị tổng kết 50 năm nền văn học nghệ thuật tỉnh Gia Lai sau ngày thống nhất đất nước (30/4/1975-30/4/2025) diễn ra vào sáng 23-4 tại Hội trường 2-9 (TP. Pleiku).

Nơi “Ngọn lửa cao nguyên” rực sáng

Nơi “Ngọn lửa cao nguyên” rực sáng

(GLO)- Trong kho tàng âm nhạc Việt Nam có nhiều ca khúc không chỉ đơn thuần là tác phẩm nghệ thuật mà còn là biểu tượng của một vùng quê. Nơi ấy, tình yêu và nỗi nhớ không thể phai mờ. “Ngọn lửa cao nguyên” của nhạc sĩ Trần Tiến chính là một trong những ca khúc như thế.

“Lặng lẽ trưởng thành” cùng sách

“Lặng lẽ trưởng thành” cùng sách

(GLO)- “Dáng vẻ của một người yên lặng đọc sách khá giống với những gì tôi cảm thấy khi nghĩ về một người đang trưởng thành trong lặng lẽ”-đó là cảm nhận của chị Trần Thị Kim Phùng Thủy-Trưởng ban Điều hành dự án “Văn hóa đọc Gia Lai” về giá trị sâu bền mà sách mang lại.