Mừng tuổi mẹ

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- “Mỗi mùa xuân sang, mẹ tôi già thêm một tuổi...”. Tôi đứng lặng bên cửa sổ nhìn tháng Giêng chớm nụ, trong lòng chợt ngân lên ca từ ấy.
Minh họa: Huyền Trang
Minh họa: Huyền Trang
Bốn mùa, đất trời sẽ lại bắt đầu như một bài thơ. Nhưng điểm qua những gì đã cũ, tôi thấy thời gian dạy cho mình thật nhiều điều quý giá. Một trong số đó là biết chấp nhận sự thật về sự rã rời của năm tháng. Trong khi tôi luôn khát khao được “sống đến vô cùng, như một tế bào, mà ý nghĩa và khát vọng duy nhất là sự tồn tại vô hạn”. Tự nhiên nói đến đây, giữa những sôi nổi và bí ẩn đang đón chờ phía trước, tôi lại nghĩ về mẹ.
Có thể “mừng tuổi mẹ” chỉ là một cách nói. Vì có một điều giản đơn mà tôi tin bất kỳ người con trưởng thành nào cũng sợ, đó là mỗi ngày nhìn thấy mẹ già đi. Tôi chưa bao giờ lãng quên tuổi mẹ, nhưng nhớ để mà lo âu, nhớ để mà bất lực thì tôi không dám đối diện. Nhất là khi biết mình đã tiêu phí cả một quãng đời có mẹ.
Dạo này, tôi biết mẹ nhiều đêm thức trắng vì nhức tay, mỏi gối. Bệnh già đã thành quy luật. Đâu đó, trong giấc mơ tôi, mẹ bỗng thành hạc trắng xa khơi, để lại một đóa hồng cô lẻ. Tảng sáng, thấy rõ ảo ảnh đêm qua chỉ là một cảm thức mơ hồ nhưng sao lại khiến mình đau lòng đến thế.
5 năm, 10 năm hay bao lâu nữa để ta biết rằng còn mẹ là diễm phúc, như một thân cây biết mình đang tràn dưỡng trí giữa đất trời. Thương về… mẹ có lẽ bao giờ cũng là quá muộn. Sẽ chẳng còn bao lâu nữa… Tôi luôn sống với cái ý nghĩ như thế, nhất là ngay trước và sau giấc ngủ. Một mùa xuân nào đó, khi chuyến phiêu lưu cuối cùng kết thúc, tôi sẽ ngồi rét run giữa những mảnh vụn ký ức? Làm sao có thể giữ mẹ cho những sớm mai và cả những hoàng hôn trong cuộc đời bé nhỏ của tôi. Làm sao để thời gian thôi “rắc tro lên mái tóc” mẹ. Biết làm sao...   
Mùa xuân đến để gọi chúng ta trở về. Về với mẹ cơm rau, áo cộc vẫn thấy hạnh phúc, bình yên. Từ mái nhà của mẹ, tôi cất bước vào cuộc mưu sinh và cũng từ những cuộc mưu sinh mệt mỏi quay về để xin làm một chiếc chén rỗng hứng lấy những giọt yêu thương sánh đậm và ngọt ngào trong lòng mẹ. Với cuộc đời, tôi không định danh được mình. Còn trong lòng mẹ, tôi muôn đời chỉ là một chiếc chén rỗng mà thôi.
Một buổi sớm ở ngoại ô thành phố, tháng Giêng mang theo bao nhiêu thanh sắc tươi đẹp của đất trời và cũng gợi thật nhiều nỗi suy tư. Mùa xuân làm dịu đi tất thảy những ngột ngạt của cuộc đời dù trong thoáng chốc. Tôi biết ơn mùa xuân và tháng Giêng vì đã cho tôi cơ hội được chậm lại mỗi bước chân, lắng lại từng nhịp thở giữa cuộc sống xoay vần để nghĩ về tuổi mẹ, để tự lay mình thức tỉnh. Và, “Dù biết như thế tôi vẫn phải tin/Tôi vẫn phải tin mẹ đang còn trẻ...”.
LỮ HỒNG

Có thể bạn quan tâm

Nhà thơ Đào Đức Tuấn (thứ 2 từ phải sang) khẳng định người nghệ sĩ cần hun đúc tinh thần lao động sáng tạo phù hợp với thời kỳ mới. Ảnh: Lam Nguyên

“Trái ngọt” từ một trại sáng tác

(GLO)- Sau 1 tuần tổ chức đi thực tế và dành thời gian cho trại viên tự do sáng tạo, Trại sáng tác Văn học nghệ thuật (VHNT) năm 2025 tại cao nguyên Gia Lai bế mạc ngày 3-11. Từ đây, nhiều cảm xúc đẹp đẽ được chắt lọc và gửi trao qua từng tác phẩm.

Âm thanh đàn T’rưng gắn bó với tuổi thơ của em H’Thương. Ảnh: Ngọc Duy

Khi tiếng đàn nuôi dưỡng tâm hồn trẻ thơ

(GLO)- Hiện có một số nơi tại phố núi Gia Lai dạy đàn tranh, đàn t’rưng, piano, guitar… thu hút nhiều học sinh các cấp. Mỗi buổi học không chỉ giúp các em rèn luyện tính kiên trì, khơi dậy năng khiếu, mà còn vun đắp tình yêu âm nhạc, sự trong trẻo của tâm hồn.

“Giữ lửa” nghề thủ công truyền thống ở vùng cao

“Giữ lửa” nghề thủ công truyền thống ở vùng cao

(GLO)- Giữa nhịp sống hiện đại, khi những sản phẩm công nghiệp ngày càng phổ biến, ở các xã vùng cao trong tỉnh vẫn có những nghệ nhân miệt mài gìn giữ nghề thủ công truyền thống của dân tộc mình. Họ không chỉ làm ra sản phẩm để mưu sinh, mà còn giữ lửa cho những giá trị văn hóa truyền đời.

Tác phẩm Đại hội quân nhân Sư đoàn 5 của họa sĩ Huỳnh Phương Đông sáng tác năm 1965.

Văn học và số phận con người

(GLO)- Kỷ nguyên mới mà Ðảng ta đang dồn sức dẫn dắt toàn dân tộc vươn tới, hiểu một cách nôm na là kỷ nguyên mà toàn dân tộc ai cũng hạnh phúc. Hay như lời Bác Hồ giản dị-“…dân ta được hoàn toàn tự do, đồng bào ai cũng có cơm ăn áo mặc, ai cũng được học hành”. 

Niềm vui của nghệ nhân Thui và cô gái trẻ Hyăo khi được tham gia biểu diễn ở thủ đô, đồng thời giao lưu với các dân tộc anh em. Ảnh: Lam Nguyên

“Hoa của núi” tỏa sắc tại Hà Nội

(GLO)- Như những bông hoa rừng mộc mạc mà đậm hương sắc, 25 nghệ nhân Bahnar làng Kon Măh (xã Ia Khươl, tỉnh Gia Lai) góp mặt tại chuỗi hoạt động tháng 10 với chủ đề “Em là hoa của núi” diễn ra tại Làng Văn hóa-Du lịch các dân tộc Việt Nam, nơi hội tụ vẻ đẹp và tình đoàn kết các dân tộc anh em.

Chương trình nghệ thuật đặc biệt “Sắt son niềm tin theo Đảng” sẽ diễn ra vào tối 4-10

Chương trình nghệ thuật đặc biệt “Sắt son niềm tin theo Đảng” sẽ diễn ra vào tối 4-10

(GLO)- Chào mừng thành công của Đại hội đại biểu Đảng bộ tỉnh lần thứ I, nhiệm kỳ 2025-2030, tối ngày 4-10, tỉnh Gia Lai tổ chức chương trình nghệ thuật đặc biệt với chủ đề “Sắt son niềm tin theo Đảng” tại Quảng trường Nguyễn Tất Thành (phường Quy Nhơn).

“Ung dung thanh thản giữa mây trời”

“Ung dung thanh thản giữa mây trời”

(GLO)- Tôi mượn câu thơ “Ung dung thanh thản giữa mây trời” trong bài mở đầu tập “Vân không” để giới thiệu tập thơ mới của Ngô Thanh Vân. “Vân không” ghi dấu sự trở lại của nữ thi sĩ sau 8 năm chị không xuất bản cuốn sách nào về thơ.

null