Mừng tuổi mẹ

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- “Mỗi mùa xuân sang, mẹ tôi già thêm một tuổi...”. Tôi đứng lặng bên cửa sổ nhìn tháng Giêng chớm nụ, trong lòng chợt ngân lên ca từ ấy.
Minh họa: Huyền Trang
Minh họa: Huyền Trang
Bốn mùa, đất trời sẽ lại bắt đầu như một bài thơ. Nhưng điểm qua những gì đã cũ, tôi thấy thời gian dạy cho mình thật nhiều điều quý giá. Một trong số đó là biết chấp nhận sự thật về sự rã rời của năm tháng. Trong khi tôi luôn khát khao được “sống đến vô cùng, như một tế bào, mà ý nghĩa và khát vọng duy nhất là sự tồn tại vô hạn”. Tự nhiên nói đến đây, giữa những sôi nổi và bí ẩn đang đón chờ phía trước, tôi lại nghĩ về mẹ.
Có thể “mừng tuổi mẹ” chỉ là một cách nói. Vì có một điều giản đơn mà tôi tin bất kỳ người con trưởng thành nào cũng sợ, đó là mỗi ngày nhìn thấy mẹ già đi. Tôi chưa bao giờ lãng quên tuổi mẹ, nhưng nhớ để mà lo âu, nhớ để mà bất lực thì tôi không dám đối diện. Nhất là khi biết mình đã tiêu phí cả một quãng đời có mẹ.
Dạo này, tôi biết mẹ nhiều đêm thức trắng vì nhức tay, mỏi gối. Bệnh già đã thành quy luật. Đâu đó, trong giấc mơ tôi, mẹ bỗng thành hạc trắng xa khơi, để lại một đóa hồng cô lẻ. Tảng sáng, thấy rõ ảo ảnh đêm qua chỉ là một cảm thức mơ hồ nhưng sao lại khiến mình đau lòng đến thế.
5 năm, 10 năm hay bao lâu nữa để ta biết rằng còn mẹ là diễm phúc, như một thân cây biết mình đang tràn dưỡng trí giữa đất trời. Thương về… mẹ có lẽ bao giờ cũng là quá muộn. Sẽ chẳng còn bao lâu nữa… Tôi luôn sống với cái ý nghĩ như thế, nhất là ngay trước và sau giấc ngủ. Một mùa xuân nào đó, khi chuyến phiêu lưu cuối cùng kết thúc, tôi sẽ ngồi rét run giữa những mảnh vụn ký ức? Làm sao có thể giữ mẹ cho những sớm mai và cả những hoàng hôn trong cuộc đời bé nhỏ của tôi. Làm sao để thời gian thôi “rắc tro lên mái tóc” mẹ. Biết làm sao...   
Mùa xuân đến để gọi chúng ta trở về. Về với mẹ cơm rau, áo cộc vẫn thấy hạnh phúc, bình yên. Từ mái nhà của mẹ, tôi cất bước vào cuộc mưu sinh và cũng từ những cuộc mưu sinh mệt mỏi quay về để xin làm một chiếc chén rỗng hứng lấy những giọt yêu thương sánh đậm và ngọt ngào trong lòng mẹ. Với cuộc đời, tôi không định danh được mình. Còn trong lòng mẹ, tôi muôn đời chỉ là một chiếc chén rỗng mà thôi.
Một buổi sớm ở ngoại ô thành phố, tháng Giêng mang theo bao nhiêu thanh sắc tươi đẹp của đất trời và cũng gợi thật nhiều nỗi suy tư. Mùa xuân làm dịu đi tất thảy những ngột ngạt của cuộc đời dù trong thoáng chốc. Tôi biết ơn mùa xuân và tháng Giêng vì đã cho tôi cơ hội được chậm lại mỗi bước chân, lắng lại từng nhịp thở giữa cuộc sống xoay vần để nghĩ về tuổi mẹ, để tự lay mình thức tỉnh. Và, “Dù biết như thế tôi vẫn phải tin/Tôi vẫn phải tin mẹ đang còn trẻ...”.
LỮ HỒNG

Có thể bạn quan tâm

Thơ Lê Vi Thủy: Biên cương mùa gió

Thơ Lê Vi Thủy: Biên cương mùa gió

(GLO)- Giữa những cơn gió xào xạc của núi rừng Tây Nguyên bỏng rát, bài thơ “Biên cương mùa gió” của Lê Vi Thủy như thổi vào lòng người nỗi xúc động lặng thầm. Từ ánh mắt trẻ thơ đến no ấm buôn làng và những giọt mồ hôi người lính, tất cả hòa quyện trong khát vọng yên bình nơi địa đầu Tổ quốc.

Tổ quốc trong tim

Thơ Lenguyen: Tổ quốc trong tim

(GLO)- Bài thơ “Tổ quốc trong tim” của tác giả Lenguyen là lời tri ân sâu sắc với cha ông đã hy sinh vì độc lập dân tộc. Từ Cửu Long đến Trường Sơn, từ Điện Biên đến Sài Gòn, một Việt Nam bất khuất vươn lên giữa máu và hoa, rạng ngời sắc cờ Tổ quốc.

Thơ Đào An Duyên: Lòng quê

Thơ Đào An Duyên: Lòng quê

(GLO)- Trong nhịp sống hiện đại hối hả, bài thơ "Lòng quê" của tác giả Đào An Duyên là tiếng vọng thầm lặng mà day dứt. Người xa quê, dù ở đâu chăng nữa vẫn mang trong tim nỗi nhớ cội nguồn. Qua hình ảnh nước xuôi nước ngược, bài thơ gợi về sự gắn bó thiêng liêng giữa con người và quê hương.

Người nặng lòng với dân ca Tày

Người nặng lòng với dân ca Tày

(GLO)-Hơn 30 năm kể từ ngày rời quê hương Cao Bằng vào Gia Lai lập nghiệp, ông Mã Văn Chức (SN 1961, tổ 3, thị trấn Phú Thiện) vẫn nặng lòng với văn hóa dân tộc Tày. Hơn 100 bài hát đã được ông sáng tác theo làn điệu dân ca Tày với mong muốn “giữ lửa” cho âm nhạc dân gian.

Thơ Lữ Hồng: Những gương mặt hoa cài

Thơ Lữ Hồng: Những gương mặt hoa cài

(GLO)- Bằng hình ảnh thiên nhiên giàu biểu cảm, bài thơ "Những gương mặt hoa cài" của Lữ Hồng gợi nên vẻ đẹp bình yên ẩn sâu trong nhịp sống phố thị. Lời thơ không chỉ là hoài niệm, mà còn là nơi gửi gắm tình yêu, ký ức và những giấc mơ không lời giữa tháng năm xoay vần.

Thơ Sơn Trần: Phía Trường Sơn

Thơ Sơn Trần: Phía Trường Sơn

(GLO)- Bài thơ "Phía Trường Sơn" của Sơn Trần là khúc trầm sâu lắng về nỗi nhớ và sự hy sinh lặng thầm phía hậu phương. Tháng Tư về trên biên cương đầy cỏ xanh và chiều sương phủ trắng, nỗi nhớ hòa quyện cùng đất trời, tạo nên một bản tình ca sâu lắng dành cho cha-người lính năm xưa.

Khẳng định sức sống bất tận của văn học nghệ thuật trong đời sống tinh thần Nhân dân

Khẳng định sức sống bất tận của văn học nghệ thuật trong đời sống tinh thần Nhân dân

(GLO)- Đó là phát biểu của Phó Bí thư Thường trực Tỉnh ủy, Trưởng đoàn đại biểu Quốc hội tỉnh Châu Ngọc Tuấn tại hội nghị tổng kết 50 năm nền văn học nghệ thuật tỉnh Gia Lai sau ngày thống nhất đất nước (30/4/1975-30/4/2025) diễn ra vào sáng 23-4 tại Hội trường 2-9 (TP. Pleiku).

Nơi “Ngọn lửa cao nguyên” rực sáng

Nơi “Ngọn lửa cao nguyên” rực sáng

(GLO)- Trong kho tàng âm nhạc Việt Nam có nhiều ca khúc không chỉ đơn thuần là tác phẩm nghệ thuật mà còn là biểu tượng của một vùng quê. Nơi ấy, tình yêu và nỗi nhớ không thể phai mờ. “Ngọn lửa cao nguyên” của nhạc sĩ Trần Tiến chính là một trong những ca khúc như thế.

“Lặng lẽ trưởng thành” cùng sách

“Lặng lẽ trưởng thành” cùng sách

(GLO)- “Dáng vẻ của một người yên lặng đọc sách khá giống với những gì tôi cảm thấy khi nghĩ về một người đang trưởng thành trong lặng lẽ”-đó là cảm nhận của chị Trần Thị Kim Phùng Thủy-Trưởng ban Điều hành dự án “Văn hóa đọc Gia Lai” về giá trị sâu bền mà sách mang lại.

Thơ Lenguyen: Mùa qua phố

Thơ Lenguyen: Mùa qua phố

(GLO)- Bài thơ "Mùa qua phố" của tác giả Lenguyen là một bức tranh dịu dàng, gợi cảm xúc, đưa người đọc bước vào không gian phố núi Pleiku trong thời khắc chuyển mùa. Với giọng điệu lãng mạn và sâu lắng, bài thơ khơi gợi vẻ đẹp bình dị nhưng đầy chất thơ của phố núi...

Con đường tất yếu

Con đường tất yếu

Vài năm trở lại đây, các sản phẩm văn hóa - nghệ thuật Việt đã được khai thác với tinh thần mới: vừa trân trọng truyền thống, vừa dấn thân khai phá cái mới.