Mừng tuổi mẹ

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- “Mỗi mùa xuân sang, mẹ tôi già thêm một tuổi...”. Tôi đứng lặng bên cửa sổ nhìn tháng Giêng chớm nụ, trong lòng chợt ngân lên ca từ ấy.
Minh họa: Huyền Trang
Minh họa: Huyền Trang
Bốn mùa, đất trời sẽ lại bắt đầu như một bài thơ. Nhưng điểm qua những gì đã cũ, tôi thấy thời gian dạy cho mình thật nhiều điều quý giá. Một trong số đó là biết chấp nhận sự thật về sự rã rời của năm tháng. Trong khi tôi luôn khát khao được “sống đến vô cùng, như một tế bào, mà ý nghĩa và khát vọng duy nhất là sự tồn tại vô hạn”. Tự nhiên nói đến đây, giữa những sôi nổi và bí ẩn đang đón chờ phía trước, tôi lại nghĩ về mẹ.
Có thể “mừng tuổi mẹ” chỉ là một cách nói. Vì có một điều giản đơn mà tôi tin bất kỳ người con trưởng thành nào cũng sợ, đó là mỗi ngày nhìn thấy mẹ già đi. Tôi chưa bao giờ lãng quên tuổi mẹ, nhưng nhớ để mà lo âu, nhớ để mà bất lực thì tôi không dám đối diện. Nhất là khi biết mình đã tiêu phí cả một quãng đời có mẹ.
Dạo này, tôi biết mẹ nhiều đêm thức trắng vì nhức tay, mỏi gối. Bệnh già đã thành quy luật. Đâu đó, trong giấc mơ tôi, mẹ bỗng thành hạc trắng xa khơi, để lại một đóa hồng cô lẻ. Tảng sáng, thấy rõ ảo ảnh đêm qua chỉ là một cảm thức mơ hồ nhưng sao lại khiến mình đau lòng đến thế.
5 năm, 10 năm hay bao lâu nữa để ta biết rằng còn mẹ là diễm phúc, như một thân cây biết mình đang tràn dưỡng trí giữa đất trời. Thương về… mẹ có lẽ bao giờ cũng là quá muộn. Sẽ chẳng còn bao lâu nữa… Tôi luôn sống với cái ý nghĩ như thế, nhất là ngay trước và sau giấc ngủ. Một mùa xuân nào đó, khi chuyến phiêu lưu cuối cùng kết thúc, tôi sẽ ngồi rét run giữa những mảnh vụn ký ức? Làm sao có thể giữ mẹ cho những sớm mai và cả những hoàng hôn trong cuộc đời bé nhỏ của tôi. Làm sao để thời gian thôi “rắc tro lên mái tóc” mẹ. Biết làm sao...   
Mùa xuân đến để gọi chúng ta trở về. Về với mẹ cơm rau, áo cộc vẫn thấy hạnh phúc, bình yên. Từ mái nhà của mẹ, tôi cất bước vào cuộc mưu sinh và cũng từ những cuộc mưu sinh mệt mỏi quay về để xin làm một chiếc chén rỗng hứng lấy những giọt yêu thương sánh đậm và ngọt ngào trong lòng mẹ. Với cuộc đời, tôi không định danh được mình. Còn trong lòng mẹ, tôi muôn đời chỉ là một chiếc chén rỗng mà thôi.
Một buổi sớm ở ngoại ô thành phố, tháng Giêng mang theo bao nhiêu thanh sắc tươi đẹp của đất trời và cũng gợi thật nhiều nỗi suy tư. Mùa xuân làm dịu đi tất thảy những ngột ngạt của cuộc đời dù trong thoáng chốc. Tôi biết ơn mùa xuân và tháng Giêng vì đã cho tôi cơ hội được chậm lại mỗi bước chân, lắng lại từng nhịp thở giữa cuộc sống xoay vần để nghĩ về tuổi mẹ, để tự lay mình thức tỉnh. Và, “Dù biết như thế tôi vẫn phải tin/Tôi vẫn phải tin mẹ đang còn trẻ...”.
LỮ HỒNG

Có thể bạn quan tâm

Vui buồn phóng viên cơ sở

Vui buồn phóng viên cơ sở

(GLO)- Với đội ngũ phóng viên ở cơ sở-những người đang công tác tại các trung tâm văn hóa-thông tin và thể thao (VH-TT-TT), việc vừa khai thác thông tin, chụp ảnh, quay phim, viết tin bài, dựng hình, đọc phát thanh... là chuyện thường ngày.

Độc đáo bộ tem thông tin liên lạc - xưa và nay

Độc đáo bộ tem thông tin liên lạc - xưa và nay

Thông tin liên lạc xưa và nay - Bộ tem như tái hiện quá trình phát triển của ngành viễn thông và báo chí, đưa chúng ta quay trở về những ký ức từ thưở sơ khai với con tem đầu tiên dán trên bức thư tay gói giấy cho đến các hình thức liên lạc, các loại hình báo chí hiện đại như ngày nay.

“Tiếp nối truyền thống 100 năm với tinh thần đổi mới, dấn thân và trách nhiệm”

“Tiếp nối truyền thống 100 năm với tinh thần đổi mới, dấn thân và trách nhiệm”

(GLO)- Đó là chỉ đạo của đồng chí Hồ Văn Niên-Ủy viên Ban Chấp hành Trung ương Đảng, Bí thư Tỉnh ủy, Chủ tịch HĐND tỉnh tại hội nghị “Gặp mặt, biểu dương người làm báo tiêu biểu” và trao Giải Báo chí tỉnh Gia Lai lần thứ XIV diễn ra vào chiều 17-6 tại Hội trường 2-9 (TP. Pleiku).

100 năm đồng hành cùng dân tộc

100 năm đồng hành cùng dân tộc

(GLO)- Chúng ta tự hào đã có một nền Báo chí cách mạng với thế hệ những nhà báo-chiến sĩ vừa cầm bút, vừa cầm súng ở tuyến đầu, sẵn sàng hy sinh cho Tổ quốc, với hơn 500 nhà báo là liệt sĩ, nhiều nhà báo mang thương tật suốt đời nhưng vẫn không ngừng lao động, cống hiến cho đất nước, Nhân dân.

 Siu Thu - “Giọng đọc không tuổi”

Siu Thu - “Giọng đọc không tuổi”

(GLO)- Phát thanh viên là người góp phần làm nên chiều sâu cảm xúc cho khán thính giả. Có những giọng đọc qua năm tháng đã trở thành ký ức trong lòng người nghe. Trong số đó, biên dịch viên, phát thanh viên tiếng Bahnar Siu Thu của Báo Gia Lai được ví là “giọng đọc không tuổi”.

Làm báo vùng khó

Làm báo vùng khó

(GLO)- Đã dấn thân vào nghề báo, ai cũng hiểu rõ những thử thách phải vượt qua, nhất là khi tác nghiệp ở vùng khó. Song chính khi đó, chúng tôi càng hiểu rõ hơn tình cảm mà người dân dành cho người cầm bút.

null