Dáng mẹ

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- Chợt bắt gặp dáng ai nơi ngã tư đường đông đúc cộ xe giữa trưa nắng gắt mà thấy xao lòng quá đỗi. Cũng cái dáng gầy gầy xương xương ấy, cũng chiếc xe đạp màu thiên thanh ấy. Hình như mẹ đó, nhưng không phải. Hình ảnh ấy làm tôi nhớ mẹ xiết bao.
Thời buổi này, ra đường người ta di chuyển bằng xe máy, ô tô, họa hoằn lắm mới thấy bóng dáng của chiếc xe đạp giữa phố. Nhưng mẹ tôi vẫn thủy chung với chiếc xe đạp. Đời mẹ chỉ một lần duy nhất ngồi lên xe máy tập đi, nhưng thật xui xẻo, lần ấy khi cua xe vào cổng, mẹ đi không vững nên tông ngay vào bụi chuối. Kể từ đó, mẹ không bao giờ tập đi xe máy nữa.
Cứ mỗi sáng, mẹ thong thả dắt xe ra và đạp xe đến chợ mua thức ăn, khi chúng tôi ngủ dậy, mẹ đã về đến nhà và sửa soạn chuẩn bị đến lớp. Có lẽ vì thường xuyên đạp xe đạp nên dáng mẹ rất đẹp. Cho đến khi mẹ về hưu, mọi người vẫn khen mẹ mặc áo dài đẹp lắm. Hình ảnh mẹ trên chiếc xe đạp cũ đã in sâu vào trí nhớ tôi cho đến tận bây giờ. Thương mẹ, tôi vẫn nhắc đi đâu xa xa thì nhớ gọi con hoặc bố chở đi. Nhưng mẹ thường nói, mẹ chỉ đi chợ loanh quanh gần nhà thôi. Mẹ thích vậy, vì đây cũng là một hình thức tập thể dục để rèn luyện sức khỏe.
Có lần, thấy mẹ đi bộ về, chị em tôi hỏi xe đâu. Mẹ bần thần bảo xe mất rồi. Tôi nói con sẽ mua tặng mẹ chiếc xe mới hơn, đẹp hơn. Mẹ bảo, mua thì chắc chắn phải mua rồi. Nhưng cái xe cũ nó gắn với nhiều kỷ niệm. Với lại, nó đi cùng mình bao nhiêu năm rồi, như người bạn vậy. Mẹ tiếc vì đã gắn bó với nó một thời gian dài. Người có tình là vậy, vật dù có vô tri mà ở bên mình lâu cũng trở nên gần gũi, thân thương.
Minh họa: HUYỀN TRANG
Minh họa: HUYỀN TRANG
Pleiku nhấp nhô đèo dốc, nên việc lựa chọn phương tiện thân thiện với môi trường như xe đạp là điều không dễ. Xuống dốc thì không nói làm gì, nhưng nhìn những con dốc dài hun hút là đã thấy cái mệt nó ập đến tự lúc nào. Những năm học cấp ba, nhà tôi cách trường 5 cây số, ngày nào cũng đạp xe bốn vòng đi về xuống lên với những con dốc ấy. Nhớ lại thôi đã thấy mỏi chân rồi. Giờ ngẫm lại mới phát hiện một điều, có khi nhờ những con dốc ấy mà các cô sơn nữ sáng tối leo dốc mới có được dáng người nảy nở, khỏe khoắn, gợi cảm. Biết đâu thế cũng nên.
Ngày nay, giờ tan tầm ở các trường học không còn nhiều xe đạp đổ ra các ngả phố như xưa nữa. Nhà nào đủ điều kiện và sắp xếp được thời gian thì các bậc phụ huynh đều tranh thủ đưa đón con em mình, không thì cũng cố gắng sắm một chiếc xe đạp điện, xe máy dưới 50 phân khối để con em đi lại thuận tiện hơn. Vì vậy, mỗi lần nhìn thấy các em nữ sinh duyên dáng trong tà áo dài đến trường bằng xe đạp, tôi như tìm lại được bóng mình của những xa xưa.
Thời gian trôi, những kỷ niệm đôi lúc làm chúng ta mềm mại hơn với những nỗi nhớ nhung diệu vợi. Riêng nỗi nhớ mẹ là đặc biệt nhất. Nó là thứ cảm xúc tổng hợp của tình máu mủ, lòng biết ơn và tình yêu thương vô bờ bến. Mỗi ngày chăm con, nhìn con cái lớn lên bằng sự chăm sóc của mình, tôi càng hiểu được sự hy sinh suốt cuộc đời của mẹ...
Cảm ơn người phụ nữ với dáng người nhỏ bé đạp xe giữa ngã tư lúc ban trưa để bây giờ tôi ngồi gõ những dòng này. Thấp thoáng trong những dòng chữ là dáng mẹ-cái dáng mà cả cuộc đời này tôi mãi mãi không quên.
NGÔ THANH VÂN

Có thể bạn quan tâm

Gương mặt thơ: Hoàng Vũ Thuật

Gương mặt thơ: Hoàng Vũ Thuật

(GLO)- Hoàng Vũ Thuật thuộc thế hệ nhà thơ đàn anh của tôi, cùng lứa với các tài hoa như Nguyễn Trọng Tạo, Nguyễn Khắc Thạch, Thạch Quỳ... ở miền Trung. Dẫu lớn tuổi nhưng ông luôn có ý thức tìm tòi, cách tân thơ cả hình thức và nội dung.
Thơ Hoàng Đăng Du: Mùa trôi

Thơ Hoàng Đăng Du: Mùa trôi

(GLO)- Dẫu biết rằng xuân qua hạ tới, thu tận đông tàn là quy luật của thiên nhiên nhưng sao chứng kiến những khoảnh khắc mùa nối mùa vẫn khiến tác giả Hoàng Đăng Du không khỏi cảm thấy chút nuối tiếc, hụt hẫng, bâng khuâng...
Nguyễn Thị Thanh Thúy: Chọn đi đường dài với văn chương

Nguyễn Thị Thanh Thúy: Chọn đi đường dài với văn chương

(GLO)- Được đào tạo chuyên ngành Văn học, khi ra trường lại quyết liệt theo đuổi nghề báo, sau đó “đầu quân” vào ngành Công an và bất chợt tìm thấy niềm hạnh phúc với văn chương-đó là những bước ngoặt bất ngờ trong cuộc sống của Thượng úy Nguyễn Thị Thanh Thúy (Phòng ANCT nội bộ, Công an tỉnh).

Thơ Nguyễn Ngọc Hưng: Nắng

Thơ Nguyễn Ngọc Hưng: Nắng

(GLO)- Nắng hòa cùng bốn mùa xuân, hạ, thu, đông thành những gam màu khác nhau. Trong bài thơ mới của tác giả Nguyễn Ngọc Hưng, nắng được hóa thân thành "cô bé" với những tính cách nhí nhảnh, đáng yêu...
Gương mặt thơ: Nguyễn Ngọc Tư

Gương mặt thơ: Nguyễn Ngọc Tư

(GLO)- Tôi quen và chơi với Nguyễn Ngọc Tư đã mấy chục năm và cũng hết sức bất ngờ khi mới đây chị công bố... thơ, mà tới 2 tập liên tiếp và bán tơi tới. Thì cả nước đều biết Nguyễn Ngọc Tư là nhà văn nổi tiếng, nhất là sau khi “Cánh đồng bất tận” xuất hiện.
Thơ Lê Từ Hiển: Cỏ mây

Thơ Lê Từ Hiển: Cỏ mây

(GLO)- "Cỏ mây" của nhà thơ Lê Từ Hiển như một khúc tự tình của hoa dại, của mây trời, thỏa sức sống đời thảnh thơi nơi triền sông, cô độc trong sự ngọt ngào, hồn nhiên, ngất ngưởng...
Gương mặt thơ: Bùi Quang Thanh

Gương mặt thơ: Bùi Quang Thanh

(GLO)- Nhà thơ Bùi Quang Thanh quê Cẩm Xuyên, Hà Tĩnh, tuổi Canh Dần (1950). Năm 1971, ông là lính của Mặt trận Tây Nguyên, đã từng tham gia chiến dịch giải phóng Đăk Tô-Tân Cảnh 1972 và suýt nữa thì nằm lại giữa rừng “cánh Trung” vì sốt rét.

Thơ Ngô Thanh Vân: Hoa đắng

Thơ Ngô Thanh Vân: Hoa đắng

(GLO)- Loài hoa mang trong mình vị đắng đót nhưng vẫn căng mình tận hiến không chỉ sắc vàng rực rỡ mà còn nuôi dưỡng cho đất đỏ bazan màu mỡ. Bài thơ "Hoa đắng" của nhà thơ Ngô Thanh Vân là những lời viết đầy cảm xúc dành cho loài hoa đặc trưng của vùng đất Tây Nguyên đầy nắng và gió này.
Bày tranh Việt đoạt giải thưởng Đông Nam Á trị giá nửa tỷ đồng

Bày tranh Việt đoạt giải thưởng Đông Nam Á trị giá nửa tỷ đồng

Tác phẩm đặc sắc của 8 nghệ sĩ trẻ tài năng nhất từ cuộc thi mỹ thuật uy tín Đông Nam Á “UOB Painting of the Year 2023” được trưng bày tại triển lãm, đón khách tham quan từ sáng 23/3 tại Bảo tàng Mỹ thuật Việt Nam. Chủ nhân bức tranh được giải cao nhất mang về phần thưởng 500 triệu đồng.