Mùa hạ tuổi thơ

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

Bạn nhìn sâu vào mắt tôi rồi hỏi, có cách nào quay lại được tuổi thơ không? Mặc dù trong đầu đã rõ rành rành câu trả lời cho mình, bạn thở dài cái thượt, xong nở một nụ cười chua chát. Trong vô thức bạn nói nhớ mùa hạ thuở ấu thơ vô cùng, muốn được trở lại một lần trong đời. Tôi giật mình, rồi ngỡ ngàng chợt nhận ra thời gian trôi nhanh quá đỗi, tuổi thơ của tôi đã lùi vào trong dĩ vãng hai mươi năm có lẻ.

 

 Cánh diều ngày xưa.
Cánh diều ngày xưa.



Rồi trong đầu tôi hiện ra những mùa hạ của tuổi ấu thơ thật yên bình. Ngọt lành và mát dịu. Đám bạn của tôi đó, đứa nào đứa nấy tóc đều hung đỏ, vàng hoe da đen nhẻm vì cái nắng miền Trung gay gắt. Mười đứa thì đến chín đứa gầy gò, cũng bởi do sự thiếu thốn đủ điều. Nắng miền Trung rực rỡ, bỏng rát. Ngồi trong nhà cũng cảm nhận được sự hầm hập của cái nắng hung dữ kia. Vậy mà đám trẻ con vẫn tung tăng ngoài nắng, vẫn vui đùa rộn ràng, mặc nhiên như là không có một chút nắng nào quanh đây. Đếm sao cho hết được những trò chơi ngày xưa? Này là bắn bi, nhảy dây, đánh khăng, đánh đáo, chơi chuyền, nhảy ngựa, ô ăn quan, rồng rắn lên mây... Và thật lạ, bằng một cách nào đó đặc biệt, cho đến tận bây giờ tôi vẫn còn nhớ như in cách chơi và từng kiểu chơi của mỗi đứa. Xen lẫn giữa ký ức là cuộc sống thực tại, tôi bỗng chạnh lòng cho đám trẻ con bây giờ, nhất là trẻ con ở phố. Những đứa trẻ sớm làm quen với công nghệ mà không được vui chơi những trò chơi như chúng tôi ngày xưa đã chơi. Có chăng, chỉ vào một dịp nào đó thật đặc biệt, bọn trẻ mới được chơi với tâm thế lạ lẫm, ngơ ngác và cũng ít đứa hứng thú.

Mùa hạ tuổi thơ có những cánh diều bay chấp chới trên cao. Thoạt nhiên khi nghĩ tới, tôi thấy tay mình như vo lại nắm chặt sợi dây cước, còn mắt thì ngước nhìn lên bầu trời, dõi theo cánh diều của mình. Chân tôi đạp lên cuống rạ đồng chiều, đạp lên cọng cỏ mật thơm phưng phức và đồng cỏ nội xanh rờn. Tôi nhớ cánh diều làm thủ công biết nhường nào. Cánh diều đơn sơ, giản dị như chính những đứa trẻ quê vậy. Khung diều được làm bằng tre, còn lớp áo, đuôi thì làm bằng giấy báo, giấy vở học trò đã viết xong. Chứ không như bây giờ toàn những con diều sặc sỡ sắc màu, nhìn mãi tôi vẫn thấy chúng thật lạ lẫm làm sao. Mặc cho ai nói tôi cổ hủ đi chăng nữa tôi vẫn cứ giữ quan điểm cũ của mình, thích những cánh diều ngày xưa. Tôi kể với cô bạn, bạn xuýt xoa nói tiếc tuổi thơ quá và băn khoăn liệu bây giờ có còn ai làm diều thủ công như ngày xưa nữa không? Và đến đâu thì thấy cánh diều đó. Hai đứa nhìn nhau, rồi lại chỉ biết nương vào ký ức thôi.

Đến lượt nghe bạn kể tôi mường tượng được cả tôi và bạn đều đang đi trên chuyến tàu trở về tuổi thơ năm nào. Địa điểm tiếp theo mà chúng tôi ghé thăm là dòng sông quê mát rượi. Cái ngày xưa gan lì vô cùng, chẳng biết sợ hãi là gì, chưa biết bơi vẫn cứ nhảy xuống sông bì bõm với lũ bạn, uống không biết bao nhiêu lần nước sông mới có thể bơi được. Những con tàu tuổi thơ lênh đênh trên sông với bè chuối làm phao tự chế, với những lần nghịch tung trời, khoát nước lẫn nhau và những trận thi bơi náo nhiệt. Phần thưởng của tuổi thơ là những nụ cười, là tài sản quý giá, ai ai cũng nâng niu, gìn giữ. Bạn nhoẻn một nụ cười mãn nguyện khoe rằng ngày xưa bạn là người bơi giỏi nhất xóm và hẹn tôi một ngày mùa hạ trở lại dòng sông xưa để vùng vẫy. Chắc có lẽ cũng chẳng ai cười chúng tôi đâu nhỉ?

Mùa hạ tuổi thơ của tôi, của bạn, của những đứa trẻ miền quê là thiên đường, là giấc mơ cổ tích có thật. Thiên đường đó, sau này chúng tôi lớn lên, rời quê ra phố, sống ở phố bon chen, bức bối chỉ cần một phút tĩnh tâm lại, men theo ký ức ngày xưa thì lòng an yên, thảnh thơi vô cùng. Chúng tôi học cách soi lại tuổi thơ cho riêng mình, cho những tháng ngày thanh xuân tươi đẹp.

Ngoài kia mùa hạ đang xôn xao lắm rồi. Bạn đã sẵn sàng lên chuyến tàu tuổi thơ cùng tôi về những mùa hạ năm xưa?!

 

Theo Mai Hoàng (cadn)

Có thể bạn quan tâm

Xây dựng nghị định về khuyến khích phát triển văn học là cần thiết

Xây dựng nghị định về khuyến khích phát triển văn học là cần thiết

Ngày 4-4, tại Hà Nội, Bộ VH-TT-DL tổ chức hội thảo lấy ý kiến xây dựng Nghị định về khuyến khích phát triển văn học. Đây là một bước quan trọng nhằm tạo dựng hành lang pháp lý hỗ trợ nền văn học Việt Nam phát triển bền vững trong bối cảnh toàn cầu hóa và cách mạng công nghiệp 4.0.

 Thơ Lữ Hồng: Bầu trời trở lại

Thơ Lữ Hồng: Bầu trời trở lại

(GLO)- "Bầu trời trở lại" của Lữ Hồng là bài thơ giàu hình ảnh và cảm xúc, gợi lên sự chuyển mình của thiên nhiên, lòng người. Bài thơ là bức tranh thiên nhiên đẹp đẽ, cũng là một hành trình nội tâm sâu sắc, nơi con người giao hòa với đất trời, với những giấc mơ và niềm tin vào ngày mai.

“Gạn đục khơi trong” để phát triển văn hóa

“Gạn đục khơi trong” để phát triển văn hóa

(GLO)- Sau nửa thế kỷ đất nước thống nhất, đời sống văn hóa tại nhiều ngôi làng Bahnar, Jrai có nhiều đổi mới, nhất là xóa bỏ những gánh nặng liên quan đến hủ tục. Nhưng để bảo tồn những giá trị cốt lõi của văn hóa vẫn là một hành trình cần “gạn đục khơi trong”.

Chuyện học trong một gia đình trí thức Jrai

Chuyện học trong một gia đình trí thức Jrai

(GLO)- Sinh ra trong một gia đình trí thức người Jrai ở thị xã Ayun Pa (tỉnh Gia Lai), cô Kpă H’Nina-Giáo viên môn Tiếng Anh ở Trường THPT Huỳnh Thúc Kháng (huyện Ia Grai) không chỉ được rèn giũa tinh thần ham học, mở mang kiến thức mà còn được thừa hưởng vẻ đẹp của cả bố và mẹ.

“Tổ quốc bên bờ sóng”

“Tổ quốc bên bờ sóng”

(GLO)- Đó là chủ đề cuộc thi và triển lãm ảnh nghệ thuật cấp quốc gia do Ban Tuyên giáo và Dân vận Trung ương chủ trì, phối hợp với các cơ quan, đơn vị liên quan tổ chức nhằm thực hiện kế hoạch tuyên truyền về biển, đảo năm 2025.

Sáng tạo văn học nghệ thuật: Hành trình không đơn độc

Sáng tạo văn học nghệ thuật: Hành trình không đơn độc

(GLO)- Mặc nhiên, việc sáng tạo văn học nghệ thuật luôn mang tính độc lập và tự giác cao độ của mỗi văn nghệ sĩ, nhưng hành trình ấy sẽ không đơn độc nếu có sự dìu dắt chân tình của người đi trước. Tại phố núi Pleiku, nhiều tác giả trẻ đã tìm được điểm tựa tinh thần đáng quý như thế.

Tạ Chí Tào và tác phẩm mới dâng lên Bác Hồ

Tạ Chí Tào và tác phẩm mới dâng lên Bác Hồ

(GLO)- Nhà giáo Tạ Chí Tào (trú tại huyện Chư Sê) mang trọng bệnh đã nhiều năm nhưng chưa bao giờ chịu ngừng nghỉ. Anh vẫn đều đặn sáng tác văn học, nghiên cứu lịch sử. Đến nay, anh đã có gần 10 đầu sách, chính xác là 9 tập đã phát hành, còn 1 cuốn nghiên cứu lịch sử đang có kế hoạch xuất bản.