Hương xuân trên đồng quê

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
Cuối Giêng, hơi xuân phả khắp đồng quê. Đất đã được sưởi ấm, thức gọi vạn vật sinh sôi nảy nở. Cánh đồng khoác lên một chiếc áo màu xanh tươi mới. Thoang thoảng trong chiếc áo đó một mùi hương níu chân người đi chậm lại: Hương đồng quê mùa xuân.
Trời còn sương, đồng còn ủ hương. Dọc theo con đường đất nâu từ xóm ra đồng, hàng dứa dại hai bên trổ hoa, dậy mùi hăng hắc. Rìa làng, những đám đậu phộng đang giai đoạn tượng trái, cuống hoa dài ra, uốn cong sắp chạm mặt đất. Cuống và quả non ấy trắng nõn, mọng nước, nếm có vị lờ lợ, dìu dịu.
 Minh họa: HUYỀN TRANG
Minh họa: HUYỀN TRANG
Mặt trời ló dạng, nước mương trong đêm lạnh mùi ngưng đọng giờ bắt đầu nhả hương. Trong hơi nước có mùi của rong rêu. Nắng lên, ruộng đồng nồng rực. Thời điểm này, lúa sắp tròn mình tỏa ra mùi thơm ngan ngát. Nhưng rồi mùi bùn đất hòa với mùi phân bò tanh tanh nồng nồng đã lấn át. Mùi này rất khó chịu đối với người nơi khác đến nhưng người ở quê ai đi xa cũng nhớ.
Trên cánh đồng có những bãi nổi, những cái gò, là nơi lũ nhỏ thả bò. Tuổi thơ tôi đã đi qua nơi này. Ngồi trên một mỏm đất, nhìn đám trẻ, tôi thấy có mình trong đó. Vài đứa con gái tìm hái hoa dại xâu thành chuỗi. Đám con trai bắt dế, đào dông rồi kiếm rơm nướng. Nhớ hồi xưa, mùa nước rặc, bọn tôi dùng chân tát mấy chỗ có nước đọng để bắt cá, cua đem nướng thơm lựng.
Sau mấy làn mưa bụi, cỏ dại tươi non phun chồi ngả lá xanh rờn mặt đất. Trên bờ ruộng, cỏ chỉ, cỏ ống, cỏ lông đang vươn những lóng dài như những ngón tay thon thả mượt mà. Trên gò bãi, cỏ chân gà, cỏ mật, cỏ chát, cỏ may, cỏ gấu... chớm nhú hoa. Trong nắng mai cỏ dậy hương nồng rực. Cỏ đang tơ nên giòn, chân trần đi nhẹ cũng làm dập lá, gãy ngọn, nhựa ứa rưng rưng. Nhặt một cọng đưa lên miệng, ta cảm nhận được mùi vị ngọt thanh của nó.
Có mùi gì đâu đây vừa rất gần gũi lại vừa rất xa xôi? A, mùi cỏ màn trầu! Đám cỏ màn trầu trước mặt tôi bị dập bởi mấy chú bê vừa đi qua. Cỏ này có vị vừa ngọt vừa đắng nên mấy chú bê không thèm. Đành rằng hương cỏ nơi nào chẳng có. Tôi đã từng gắn bó với cỏ trên cao nguyên nhưng vẫn thấy mùi cỏ màn trầu quê tôi thơm quyến rũ lắm. Có lẽ trong hương cỏ, tôi thấy cả hình ảnh người con gái ngày xưa. Hồi đó, nhiều lần chúng tôi dạo hái sim, dủ dẻ, cỏ may đan kín áo quần. Em ngồi gỡ cỏ may, gió tung làn tóc về phía tôi. Mùi hương lạ lắm, khiến tôi cả đêm không ngủ. Qua mấy ngày băn khoăn mới biết em gội đầu bằng cỏ màn trầu. Và tự lúc nào, tôi trở thành người hái cỏ cho em?
Tôi xa quê đã gần ba mươi năm, mùi đồng quê vẫn quyện trong máu thịt. Mỗi lần nhớ về quê hương, những mùi vị như thế như một sự xâm chiếm tổng hòa, ngay lập tức tràn vào thân thể, tâm hồn tôi. Phải chăng “phẩm tính dân tộc, bản sắc dân tộc” được góp phần tạo nên từ những làn hương giản dị đó?
 PHAN VĂN THIÊN

Có thể bạn quan tâm

Thơ Lê Vi Thủy: Biên cương mùa gió

Thơ Lê Vi Thủy: Biên cương mùa gió

(GLO)- Giữa những cơn gió xào xạc của núi rừng Tây Nguyên bỏng rát, bài thơ “Biên cương mùa gió” của Lê Vi Thủy như thổi vào lòng người nỗi xúc động lặng thầm. Từ ánh mắt trẻ thơ đến no ấm buôn làng và những giọt mồ hôi người lính, tất cả hòa quyện trong khát vọng yên bình nơi địa đầu Tổ quốc.

Tổ quốc trong tim

Thơ Lenguyen: Tổ quốc trong tim

(GLO)- Bài thơ “Tổ quốc trong tim” của tác giả Lenguyen là lời tri ân sâu sắc với cha ông đã hy sinh vì độc lập dân tộc. Từ Cửu Long đến Trường Sơn, từ Điện Biên đến Sài Gòn, một Việt Nam bất khuất vươn lên giữa máu và hoa, rạng ngời sắc cờ Tổ quốc.

Thơ Đào An Duyên: Lòng quê

Thơ Đào An Duyên: Lòng quê

(GLO)- Trong nhịp sống hiện đại hối hả, bài thơ "Lòng quê" của tác giả Đào An Duyên là tiếng vọng thầm lặng mà day dứt. Người xa quê, dù ở đâu chăng nữa vẫn mang trong tim nỗi nhớ cội nguồn. Qua hình ảnh nước xuôi nước ngược, bài thơ gợi về sự gắn bó thiêng liêng giữa con người và quê hương.

Người nặng lòng với dân ca Tày

Người nặng lòng với dân ca Tày

(GLO)-Hơn 30 năm kể từ ngày rời quê hương Cao Bằng vào Gia Lai lập nghiệp, ông Mã Văn Chức (SN 1961, tổ 3, thị trấn Phú Thiện) vẫn nặng lòng với văn hóa dân tộc Tày. Hơn 100 bài hát đã được ông sáng tác theo làn điệu dân ca Tày với mong muốn “giữ lửa” cho âm nhạc dân gian.

Thơ Lữ Hồng: Những gương mặt hoa cài

Thơ Lữ Hồng: Những gương mặt hoa cài

(GLO)- Bằng hình ảnh thiên nhiên giàu biểu cảm, bài thơ "Những gương mặt hoa cài" của Lữ Hồng gợi nên vẻ đẹp bình yên ẩn sâu trong nhịp sống phố thị. Lời thơ không chỉ là hoài niệm, mà còn là nơi gửi gắm tình yêu, ký ức và những giấc mơ không lời giữa tháng năm xoay vần.

Thơ Sơn Trần: Phía Trường Sơn

Thơ Sơn Trần: Phía Trường Sơn

(GLO)- Bài thơ "Phía Trường Sơn" của Sơn Trần là khúc trầm sâu lắng về nỗi nhớ và sự hy sinh lặng thầm phía hậu phương. Tháng Tư về trên biên cương đầy cỏ xanh và chiều sương phủ trắng, nỗi nhớ hòa quyện cùng đất trời, tạo nên một bản tình ca sâu lắng dành cho cha-người lính năm xưa.

Khẳng định sức sống bất tận của văn học nghệ thuật trong đời sống tinh thần Nhân dân

Khẳng định sức sống bất tận của văn học nghệ thuật trong đời sống tinh thần Nhân dân

(GLO)- Đó là phát biểu của Phó Bí thư Thường trực Tỉnh ủy, Trưởng đoàn đại biểu Quốc hội tỉnh Châu Ngọc Tuấn tại hội nghị tổng kết 50 năm nền văn học nghệ thuật tỉnh Gia Lai sau ngày thống nhất đất nước (30/4/1975-30/4/2025) diễn ra vào sáng 23-4 tại Hội trường 2-9 (TP. Pleiku).

Nơi “Ngọn lửa cao nguyên” rực sáng

Nơi “Ngọn lửa cao nguyên” rực sáng

(GLO)- Trong kho tàng âm nhạc Việt Nam có nhiều ca khúc không chỉ đơn thuần là tác phẩm nghệ thuật mà còn là biểu tượng của một vùng quê. Nơi ấy, tình yêu và nỗi nhớ không thể phai mờ. “Ngọn lửa cao nguyên” của nhạc sĩ Trần Tiến chính là một trong những ca khúc như thế.

“Lặng lẽ trưởng thành” cùng sách

“Lặng lẽ trưởng thành” cùng sách

(GLO)- “Dáng vẻ của một người yên lặng đọc sách khá giống với những gì tôi cảm thấy khi nghĩ về một người đang trưởng thành trong lặng lẽ”-đó là cảm nhận của chị Trần Thị Kim Phùng Thủy-Trưởng ban Điều hành dự án “Văn hóa đọc Gia Lai” về giá trị sâu bền mà sách mang lại.

Thơ Lenguyen: Mùa qua phố

Thơ Lenguyen: Mùa qua phố

(GLO)- Bài thơ "Mùa qua phố" của tác giả Lenguyen là một bức tranh dịu dàng, gợi cảm xúc, đưa người đọc bước vào không gian phố núi Pleiku trong thời khắc chuyển mùa. Với giọng điệu lãng mạn và sâu lắng, bài thơ khơi gợi vẻ đẹp bình dị nhưng đầy chất thơ của phố núi...

Con đường tất yếu

Con đường tất yếu

Vài năm trở lại đây, các sản phẩm văn hóa - nghệ thuật Việt đã được khai thác với tinh thần mới: vừa trân trọng truyền thống, vừa dấn thân khai phá cái mới.