Vệt thời gian

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- Bước thời gian thường được cân đo, đong đếm bằng phút giây, ngày giờ, năm tháng. Ngoài ra, còn nhiều cách để ước lượng thời gian. Người xưa thường nhìn con trăng tròn khuyết mà tính tháng tính ngày. Ai đó đếm thời gian qua mái tóc ngả màu của mẹ. 
Với tôi, thời gian không chỉ là những con số vô tình. Tôi đo thời gian bằng những vết sẹo đã lành, nhưng mãi mãi không bao giờ mất đi được. Những vết sẹo ấy như là nhân chứng cho những trải nghiệm của bản thân. Và thời gian có sức mạnh phi thường, nó có thể xóa nhòa và chữa lành tất cả mọi biến cố của cuộc đời con người. Có điều, những biến cố từng xảy đến ấy bằng cách này hay cách khác sẽ luôn luôn lưu lại trên cơ thể hoặc tâm thức chúng ta như một minh chứng cho sự hiện hữu của mình trong quá khứ, điều mà tôi muốn gọi tên đó là vệt thời gian.
Ngay từ khi cất tiếng khóc đầu tiên để khẳng định sự tồn tại của mình, đứa trẻ đã bắt đầu mang vết thương đầu đời. Cùng với cơn đau xẻ thịt rạch da của mẹ, là vết cắt kết thúc sự kết nối giữa em bé và người mẹ. Cái dây rốn đã cưu mang, cung cấp, chia sẻ nguồn dưỡng chất từ cơ thể mẹ suốt chín tháng mười ngày với mầm sống yêu thương đã hoàn thành nhiệm vụ. Vết sẹo ấy theo đứa trẻ suốt cuộc hành trình làm người. Một vệt thời gian ngọt ngào chứa đựng những ân tình máu mủ thiêng liêng.
Trong hành trình ấy, làm gì có ai không mang thêm những vết sẹo trên người. Đôi bàn chân lẫm chẫm tập đi, để lại những tím bầm trên đầu gối non nớt. Những sơ ý va quệt đụng trán, đụng cằm vào cạnh bàn, góc tủ, lưu lại vài vết đậm mờ trên gương mặt thiên thần. Ngày xưa, hầu như tay, chân trẻ nhỏ đều chi chít những vết sẹo, chứng tích của những lần nghịch ngợm hay những rủi ro trong làm lụng do bất cẩn, vụng về... Những vết sẹo ấy cũng theo người đi cùng năm tháng như một trải nghiệm khó quên.
Minh họa: Huyền Trang
Minh họa: Huyền Trang
Nhưng thật sự, những vết sẹo nhỏ xinh kia làm sao có thể so sánh được với những vết sẹo từ bom đạn quân thù. Tôi bỗng nhớ đến lời bài hát về mẹ, câu từ ấy cũng là nỗi đau đớn của người trở về sau cuộc chiến sống còn “và những vết thương trên ngực cha cứ trở gió lại đau nhức nhối”. Kể làm sao hết những hy sinh, mất mát, và những phần thân thể phải gửi lại chiến trường. Có lẽ hình ảnh “vết chân tròn vẫn đi về trên con đường mòn cát trắng quê tôi” là hình ảnh vừa đẹp đẽ vừa gần gũi lại rất bi hùng gợi sự ám ảnh và lan tỏa mạnh mẽ đến nhiều thế hệ. Chính những vết sẹo ấy đã làm nên cuộc sống yên bình cho chúng ta hôm nay.
Có nỗi đau hiện hữu để lại những vệt thời gian trên cơ thể con người. Nhưng những nỗi đau đớn tột cùng của biết bao người bà, người mẹ, cả chồng và lần lượt những đứa con đi mãi không về, vệt thời gian còn kinh khủng hơn gấp vạn lần. Những vết thương âm thầm ấy cứ miệt mài vắt kiệt thanh xuân, vắt kiệt sức người, vắt kiệt tâm hồn và trả lại bằng mênh mông mây trắng. Đó là những vết sẹo vô hình nhưng có sức tàn phá nặng nề mà những người phụ nữ tưởng chân yếu tay mềm ấy phải mang theo suốt cả cuộc đời. Từng ca từ này “nước mắt mẹ không còn, vì khóc những đứa con, lần lượt ra đi đi mãi mãi...” giống như những mũi khoan, khoan mãi vào thăm thẳm lòng người.
Bỗng nhớ lại lời của một người bạn lớn khi tôi vừa qua cơn sinh nở. Sau lời nhắn chúc mừng mẹ tròn con vuông qua bao ngày tháng đợi chờ, anh an ủi “vết sẹo đổi lấy đứa con, em hãy lấy làm vui”. Lúc ấy tôi đã không còn than thở về vết sẹo dài trên cơ thể mình. Bởi tôi chợt hiểu cái gì cũng có giá của nó. Vết sẹo này tuy làm cho tôi đau đớn và còn gây mất thẩm mỹ, nhưng đổi lại là sự an toàn của chính đứa con mình khi tôi không thể sinh thuận theo tự nhiên. Có những chấp nhận hy sinh để đón nhận mọi đớn đau lẫn hạnh phúc. Thứ hạnh phúc ngọt ngào của quá khứ, hiện tại lẫn tương lai.
Trong hành trình của mỗi người, vệt thời gian là một nhân chứng chân thật nhất, nhắc nhở chúng ta về cốt lõi của cuộc đời. Đừng sợ những vết sẹo dù nhỏ dù to, bởi chúng là hiện diện của sự can đảm, của nỗ lực vượt qua và là những kỷ niệm không dễ phai mờ. Hãy cúi xuống lòng thành hôn lên vết sẹo của mình để thấy, vệt thời gian ấy, dịu dàng như những đóa mây...
NGÔ THANH VÂN

Có thể bạn quan tâm

Du hành với “Pleiku xưa và nay”

Du hành với “Pleiku xưa và nay”

(GLO)- Phố núi Pleiku (tỉnh Gia Lai) hơn nửa thế kỷ trước có gì thú vị? Triển lãm ảnh “Ký ức Pleiku” diễn ra tại Bảo tàng tỉnh từ ngày 24-1 đến 21-2 đưa người xem bước vào chuyến du hành trở về Pleiku xưa, thêm cơ sở so sánh với sự phát triển không ngừng của đô thị trung tâm khu vực Bắc Tây Nguyên.

Cỏ xanh về phía cũ

Cỏ xanh về phía cũ

(GLO)- Bài thơ “Cỏ xanh về phía cũ” của Vân Phi như một bức tranh ký ức trầm lắng về mái ấm gia đình, nơi thời gian dường như lặng lẽ quay trở lại qua những hình ảnh quen thuộc, giản dị thấm đượm tình cảm và ký ức sâu sắc khiến người ta thổn thức.

Người gùi hơ’mon về đâu

Người gùi hơ’mon về đâu

(GLO)- Bài thơ Người gùi hơ’mon về đâu của Vân Phi mở ra không gian đẫm hơi men rượu cần, tiếng hát lẫn trong gió khuya và những ký ức chảy trôi theo thời gian, mơ hồ giữa hiện thực và quá khứ. Tất cả như gợi lên sự tiếc nuối, khắc khoải về một giá trị của truyền thống đang dần phai nhạt.

Nhịp xoang

Nhịp xoang

(GLO)- Bài thơ "Nhịp xoang" của Nguyễn Đình Phê mang đậm hơi thở văn hóa Tây Nguyên, tái hiện không khí lễ hội cồng chiêng rộn ràng, nơi con người hòa cùng thiên nhiên và thần linh. Bài thơ không chỉ ca ngợi vẻ đẹp văn hóa mà còn truyền tải tinh thần đoàn kết, gắn bó bền chặt.

Thơ Sơn Trần: Lời hẹn

Thơ Sơn Trần: Lời hẹn

(GLO)- Bài thơ "Lời hẹn" của Sơn Trần không chỉ mô tả vẻ đẹp của thiên nhiên mà còn là những hẹn ước, kỳ vọng về sự trở về, đoàn tụ, gắn kết. Hình ảnh trong thơ vừa thực tế, vừa thi vị, mang đến cho người đọc cảm nhận ấm áp về tình yêu quê hương, về sự đổi thay tươi đẹp của đất trời vào xuân.

Thơ Vân Phi: Xuân dậy thì

Thơ Vân Phi: Xuân dậy thì

(GLO)- "Xuân dậy thì" của tác giả Vân Phi mang đến những xúc cảm thanh tân về mùa xuân và tình yêu, đưa chúng ta vào không gian tràn đầy sức sống của một buổi sáng quê hương. Mùa xuân được nhen lên trên từng chồi non lộc biếc, và mùa xuân cũng bắt đầu khi tình yêu có những hồi đáp ngọt ngào...

Nụ cười Tây Nguyên

Nụ cười Tây Nguyên

(GLO)- Đi tìm nụ cười Tây Nguyên chính là tìm đến cái đẹp nguyên sơ. Nó ẩn sâu trong đôi mắt, nó hé nhìn qua đôi tay trong vũ điệu, nó giấu mình sau chiếc gùi đầy ắp lúa, bắp và nó cũng chân tình, e ấp khi nói lời thương. Nụ cười ấy hồn hậu, sâu lắng và tự nhiên như núi rừng, sông suối.

Thơ Nguyễn Thanh Mừng: Khảo cổ An Khê

Thơ Nguyễn Thanh Mừng: Khảo cổ An Khê

(GLO)- Bài thơ "Khảo cổ An Khê" như một cách "phượt" về quá khứ, về những dấu tích cổ xưa của Nguyễn Thanh Mừng. Để rồi, ở đó, tác giả lại tự "khảo cổ chính mình", khát khao tìm lại những giá trị thuần khiết, giản dị của con người và văn hóa dân tộc.

Thơ Nguyễn Đức Nam: Đừng buồn nhé, em!

Thơ Nguyễn Đức Nam: Đừng buồn nhé, em!

(GLO)- Bài thơ “Đừng buồn nhé, em!” của Nguyễn Đức Nam phản ánh một thông điệp sâu sắc về thời gian, sự thay đổi và sự chấp nhận trong cuộc sống. Tác giả dùng hình ảnh dòng sông để minh họa cho những chu kỳ trong đời người và những thăng trầm mà mỗi người phải trải qua.

Thơ Lê Vi Thủy: Mùa em

Thơ Lê Vi Thủy: Mùa em

(GLO)- Mùa xuân không chỉ đơn thuần là thời gian mà còn là biểu tượng của sự tái sinh, của tình yêu thương, sự đoàn tụ và những ước nguyện hạnh phúc. Đó cũng chính là thông điệp mà tác giả Lê Vi Thủy gửi gắm đầy nhẹ nhàng, tinh tế trong bài thơ "Mùa em". Mời các bạn cùng đọc.

Thơ Nguyễn Ngọc Hưng: Gọi xuân

Thơ Nguyễn Ngọc Hưng: Gọi xuân

(GLO)- Bài thơ "Gọi xuân" của tác giả Nguyễn Ngọc Hưng mang đậm không khí của mùa đông, song cũng là lời mời gọi, khắc khoải của mùa xuân. Từng câu thơ như một niềm khát khao về sự thay đổi, hồi sinh và tươi mới...

Thơ Lữ Hồng: Suốt mùa tuổi ngọc

Thơ Lữ Hồng: Suốt mùa tuổi ngọc

(GLO)- Mùa xuân vừa đến, cho ta cái cớ để nhìn lại chặng đường dài mình đã đi qua. Thêm một tuổi là thêm nhiều những hạnh ngộ và chia ly, nguyện ước và mong chờ. Nhưng chừng nào còn tha thiết với đời là ta còn “tuổi ngọc”. Bài thơ của tác giả Lữ Hồng dưới đây như thay lời muốn nói...

Thơ Nguyễn Ngọc Hạnh: Quê ngoại

Thơ Nguyễn Ngọc Hạnh: Quê ngoại

(GLO)- Bài thơ "Quê ngoại" của Nguyễn Ngọc Hạnh không chỉ là lời tỏ bày tình cảm quê hương mà còn là một thông điệp sâu sắc về sự gắn bó với cội nguồn. Quê hương dù có xa hay gần, luôn là một phần không thể thiếu trong cuộc đời mỗi người, là điểm tựa để chúng ta tìm về trong những lúc lạc lõng nhất.

Thơ Lê Từ Hiển: Hoa vô thường

Thơ Lê Từ Hiển: Hoa vô thường

(GLO)- "Hoa vô thường" của Lê Từ Hiển mang đậm dấu ấn của sự chiêm nghiệm về cuộc đời, sự vô thường của thời gian qua những biến chuyển của thiên nhiên. Mỗi câu thơ như một khoảnh khắc dịu dàng, mà ở đó, tác giả lặng lẽ nhìn nhận và đón nhận mọi biến động của đời sống...

Thơ Nguyễn Ngọc Hạnh: Giếng xưa

Thơ Nguyễn Ngọc Hạnh: Giếng xưa

(GLO)- Với "Giếng xưa", tác giả Nguyễn Ngọc Hạnh đã khắc họa bức tranh đầy khắc khoải, suy tư về cuộc đời. Khi thời gian lặng lẽ trôi qua, mỗi hình ảnh đều như một lời tâm sự rất riêng tư nhưng cũng thật gần gũi và đầy cảm xúc.

Cuộc thi viết “Pleiku - Khát vọng vươn lên” năm 2025 nhận tác phẩm từ ngày 20-1

Cuộc thi viết “Pleiku - Khát vọng vươn lên” năm 2025 nhận tác phẩm từ ngày 20-1

(GLO)- Nhằm tiếp tục phát huy hiệu quả công tác tuyên truyền, quảng bá hình ảnh, con người phố núi Pleiku, UBND thành phố phối hợp với Báo Gia Lai tổ chức Cuộc thi viết về chủ đề “Pleiku-Khát vọng vươn lên” năm 2025 trên các ấn phẩm của Báo Gia Lai. Ban tổ chức bắt đầu nhận bài từ ngày 20-1.