Vệt thời gian

(GLO)- Bước thời gian thường được cân đo, đong đếm bằng phút giây, ngày giờ, năm tháng. Ngoài ra, còn nhiều cách để ước lượng thời gian. Người xưa thường nhìn con trăng tròn khuyết mà tính tháng tính ngày. Ai đó đếm thời gian qua mái tóc ngả màu của mẹ. 
Với tôi, thời gian không chỉ là những con số vô tình. Tôi đo thời gian bằng những vết sẹo đã lành, nhưng mãi mãi không bao giờ mất đi được. Những vết sẹo ấy như là nhân chứng cho những trải nghiệm của bản thân. Và thời gian có sức mạnh phi thường, nó có thể xóa nhòa và chữa lành tất cả mọi biến cố của cuộc đời con người. Có điều, những biến cố từng xảy đến ấy bằng cách này hay cách khác sẽ luôn luôn lưu lại trên cơ thể hoặc tâm thức chúng ta như một minh chứng cho sự hiện hữu của mình trong quá khứ, điều mà tôi muốn gọi tên đó là vệt thời gian.
Ngay từ khi cất tiếng khóc đầu tiên để khẳng định sự tồn tại của mình, đứa trẻ đã bắt đầu mang vết thương đầu đời. Cùng với cơn đau xẻ thịt rạch da của mẹ, là vết cắt kết thúc sự kết nối giữa em bé và người mẹ. Cái dây rốn đã cưu mang, cung cấp, chia sẻ nguồn dưỡng chất từ cơ thể mẹ suốt chín tháng mười ngày với mầm sống yêu thương đã hoàn thành nhiệm vụ. Vết sẹo ấy theo đứa trẻ suốt cuộc hành trình làm người. Một vệt thời gian ngọt ngào chứa đựng những ân tình máu mủ thiêng liêng.
Trong hành trình ấy, làm gì có ai không mang thêm những vết sẹo trên người. Đôi bàn chân lẫm chẫm tập đi, để lại những tím bầm trên đầu gối non nớt. Những sơ ý va quệt đụng trán, đụng cằm vào cạnh bàn, góc tủ, lưu lại vài vết đậm mờ trên gương mặt thiên thần. Ngày xưa, hầu như tay, chân trẻ nhỏ đều chi chít những vết sẹo, chứng tích của những lần nghịch ngợm hay những rủi ro trong làm lụng do bất cẩn, vụng về... Những vết sẹo ấy cũng theo người đi cùng năm tháng như một trải nghiệm khó quên.
Minh họa: Huyền Trang
Minh họa: Huyền Trang
Nhưng thật sự, những vết sẹo nhỏ xinh kia làm sao có thể so sánh được với những vết sẹo từ bom đạn quân thù. Tôi bỗng nhớ đến lời bài hát về mẹ, câu từ ấy cũng là nỗi đau đớn của người trở về sau cuộc chiến sống còn “và những vết thương trên ngực cha cứ trở gió lại đau nhức nhối”. Kể làm sao hết những hy sinh, mất mát, và những phần thân thể phải gửi lại chiến trường. Có lẽ hình ảnh “vết chân tròn vẫn đi về trên con đường mòn cát trắng quê tôi” là hình ảnh vừa đẹp đẽ vừa gần gũi lại rất bi hùng gợi sự ám ảnh và lan tỏa mạnh mẽ đến nhiều thế hệ. Chính những vết sẹo ấy đã làm nên cuộc sống yên bình cho chúng ta hôm nay.
Có nỗi đau hiện hữu để lại những vệt thời gian trên cơ thể con người. Nhưng những nỗi đau đớn tột cùng của biết bao người bà, người mẹ, cả chồng và lần lượt những đứa con đi mãi không về, vệt thời gian còn kinh khủng hơn gấp vạn lần. Những vết thương âm thầm ấy cứ miệt mài vắt kiệt thanh xuân, vắt kiệt sức người, vắt kiệt tâm hồn và trả lại bằng mênh mông mây trắng. Đó là những vết sẹo vô hình nhưng có sức tàn phá nặng nề mà những người phụ nữ tưởng chân yếu tay mềm ấy phải mang theo suốt cả cuộc đời. Từng ca từ này “nước mắt mẹ không còn, vì khóc những đứa con, lần lượt ra đi đi mãi mãi...” giống như những mũi khoan, khoan mãi vào thăm thẳm lòng người.
Bỗng nhớ lại lời của một người bạn lớn khi tôi vừa qua cơn sinh nở. Sau lời nhắn chúc mừng mẹ tròn con vuông qua bao ngày tháng đợi chờ, anh an ủi “vết sẹo đổi lấy đứa con, em hãy lấy làm vui”. Lúc ấy tôi đã không còn than thở về vết sẹo dài trên cơ thể mình. Bởi tôi chợt hiểu cái gì cũng có giá của nó. Vết sẹo này tuy làm cho tôi đau đớn và còn gây mất thẩm mỹ, nhưng đổi lại là sự an toàn của chính đứa con mình khi tôi không thể sinh thuận theo tự nhiên. Có những chấp nhận hy sinh để đón nhận mọi đớn đau lẫn hạnh phúc. Thứ hạnh phúc ngọt ngào của quá khứ, hiện tại lẫn tương lai.
Trong hành trình của mỗi người, vệt thời gian là một nhân chứng chân thật nhất, nhắc nhở chúng ta về cốt lõi của cuộc đời. Đừng sợ những vết sẹo dù nhỏ dù to, bởi chúng là hiện diện của sự can đảm, của nỗ lực vượt qua và là những kỷ niệm không dễ phai mờ. Hãy cúi xuống lòng thành hôn lên vết sẹo của mình để thấy, vệt thời gian ấy, dịu dàng như những đóa mây...
NGÔ THANH VÂN

Có thể bạn quan tâm

Đọc sách thời bao cấp

Đọc sách thời bao cấp

(GLO)- Những năm bao cấp, đời sống gia đình còn khó khăn, tiền bạc thì họa hoằn lắm một học trò nghèo như tôi mới có quyền sở hữu. Vậy nên, khi học bài xong, tôi theo lũ bạn đi nhặt phế liệu để bán lấy tiền. Hoặc khi vào vụ gặt, tôi giúp việc nhà, lâu lâu được mẹ giúi cho vài chục đồng, gọi là… tiền công. Tất tật số tiền ít ỏi có được ấy, tôi đem “đầu tư” vào sách.

Thơ Nguyễn Tấn Hỷ: Màu nắng

Thơ Nguyễn Tấn Hỷ: Màu nắng

(GLO)- Chợt nhận ra, từ thơ đến tản văn, tác giả Nguyễn Tấn Hỷ luôn dành một tình cảm đặc biệt với nắng. Và những mùa nắng trong ông vẫn luôn đong đầy hoài niệm. "Màu nắng" là một bài thơ như thế.
Gương mặt thơ: Lê Khánh Mai

Gương mặt thơ: Lê Khánh Mai

(GLO)- Không hiểu sao tôi cứ hình dung thơ Lê Khánh Mai như một tiếng thở dài dù chị luôn xinh tươi và vui vẻ. Cái quá khứ với những ngày tháng ám ảnh chiến tranh và chia cắt khiến chị cũng như nhiều người cùng thế hệ phải rời xa quê hương theo ba mẹ ra miền Bắc rồi trở về quê khi đất nước thống nhất.
Gặp gỡ Tây Nguyên: Văn chương kết nối tình đất, tình người

Gặp gỡ Tây Nguyên: Văn chương kết nối tình đất, tình người

(GLO)- “Gặp gỡ Tây Nguyên” là chương trình do quán Chiêu Văn tổ chức tại TP. Buôn Ma Thuột (tỉnh Đak Lak) trong 2 ngày 4 và 5-3. Điểm nhấn của chương trình là trao giải cuộc thi viết tản văn về chủ đề Tây Nguyên. Tại đây, gần 40 tác giả đến từ các tỉnh, thành trong cả nước có dịp giao lưu, học hỏi, hiểu thêm về đất và người nơi cao nguyên đầy nắng gió này.
Lãnh đạo cơ quan báo chí cần có thời gian hoạt động trong lĩnh vực báo chí, xuất bản ít nhất hai năm

Lãnh đạo cơ quan báo chí cần có thời gian hoạt động trong lĩnh vực báo chí, xuất bản ít nhất hai năm

Ban Bí thư vừa ban hành Quy định số 101/QĐ-TW về trách nhiệm, quyền hạn và việc bổ nhiệm, miễn nhiệm, khen thưởng, kỷ luật lãnh đạo cơ quan báo chí. Quy định này có hiệu lực từ ngày ký (28/2/2023), thay thế Quyết định số 75/2007 ban hành ngày 21/8/2007 của Ban Bí thư.
Thơ Lê Đình Trọng: Quà tặng tháng ba

Thơ Lê Đình Trọng: Quà tặng tháng ba

(GLO)- Bài thơ "Quà tặng" của tác giả Lê Đình Trọng mang một tình yêu bình dị, chân chất của chàng trai trao tặng cho người thương. Món quà không rực rỡ bởi hoa cúc, hoa hồng mà gần gụi, thân thương với dòng sông quê hương, dáng mẹ tảo tần, những bài thơ ươm nắng...

Định vị, kích hoạt và phát triển

Định vị, kích hoạt và phát triển

Trong 80 năm qua, sự ra đời của bản “Đề cương về Văn hóa Việt Nam”, đã cho chúng ta thấy lần đầu tiên, có một bản đề cương mang tính chất cương lĩnh để có thể xác định được con đường phát triển của văn hóa Việt Nam với nền tảng lý luận rất hệ thống, các nguyên tắc hành động vào thời điểm đất nước phải đối mặt với nhiều nguy cơ, thách thức.
Gặp lại chị Hồng “Bình dị” ở Gia Lai

Gặp lại chị Hồng “Bình dị” ở Gia Lai

(GLO)- Tuần trước, tôi ra Sân bay Nội Bài để về Gia Lai. Tới giờ ra cửa, đứng dậy thì thấy ở ghế phía sau trong phòng chờ là chị Phạm Thị Hà-vợ chú Sanh, thủ trưởng cũ của tôi và nhà thơ Nguyễn Thị Hồng-tác giả 2 bài thơ “Bình dị” và “Lời tượng nhà mồ” nổi tiếng. Chị Hà bảo: “Chị nhắn tin cho em mà chưa thấy trả lời, là chị Hồng rất muốn vào Gia Lai thăm lại nơi mấy chục năm trước chị tới”.
Gương mặt thơ Nguyễn Thế Hùng

Gương mặt thơ Nguyễn Thế Hùng

(GLO)- Thượng tá Nguyễn Thế Hùng hiện là Thư ký Tòa soạn Báo An ninh thế giới. Anh viết cả văn và thơ. Thơ anh tựa như những sợi mây trắng vu vơ giữa ngằn ngặt trời xanh nhưng lại rất có chủ ý, tứ rất rõ. Những gì mà văn xuôi không chuyển tải được, anh trút vào thơ, thứ thơ tinh cất nhưng lại vô cùng dung dị, giữa thị thành mà cứ nao nao chốn quê: “Neo quê còn mỗi mẹ già/Bốn tao nôi mỏng chia ra ba miền”. Nhưng ba miền ấy là ba miền bi tráng, ba miền lịch sử.