Trường làng của tôi

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
Hằng năm, cứ độ tháng 11, tiết trời nắng mưa thất thường, hình ảnh mái trường làng cùng thầy cô giáo cũ hiện về trong tôi, mồn một.

Hằng năm, cứ độ tháng 11, tiết trời nắng mưa thất thường, hình ảnh mái trường làng cùng thầy cô giáo cũ hiện về trong tôi, mồn một.

Trường làng, nơi ghi dấu nhiều kỷ niệm. Ảnh: THIÊN THU

Trường làng, nơi ghi dấu nhiều kỷ niệm. Ảnh: THIÊN THU

Trường làng tôi ngày đó bé xíu, nằm gần cánh đồng Bà Cò, đối diện chùa Viên Minh trầm mặc. Xung quanh được rào bằng mành tre, trước sân rặng dương liễu vi vu đón gió, phía cổng trường có mấy cây đào lộn hột rợp bóng mát.

Đến mùa, những chùm quả đỏ ối căng mọng, treo lủng lẳng trên cành như thách thức lũ học trò tinh nghịch. Hai dãy phòng học nối liền bằng tranh tre, dãy ngoài cùng là khu làm việc của ban giám hiệu, lợp ngói.

Thuở ấy, thầy cô phần lớn là người ngoài Bắc hay ở bên tê đèo Le qua bên ni đèo Le dạy học, ở nhà tập thể. Một buổi lên lớp, thời gian còn lại cô giáo tôi quang gánh đậu hũ khắp xóm giềng.

Dặm dài hành trình, tôi thành cô giáo. Mùa thu năm ấy, cùng đồng nghiệp, tôi ngược núi thăm thẳm lên rẻo cao gieo chữ. Cũng trường làng, bằng gỗ, nép mình giữa rừng xanh Trường Sơn hùng vĩ.

Cảnh vật xung quanh tôi như mơ như thực, thác nước tựa dải lụa trắng mềm, núi non trùng điệp còn đậm nét nguyên sơ, nếp nhà sàn đan chen trong vòm lá, nương đồi chạy dài tít tắp.

Mùa đông, cái lạnh tê tái da thịt; mùa hè, khí hậu mát mẻ. Học trò của tôi là đồng bào dân tộc Cơ Tu, đủ lứa tuổi. Các em nói tiếng mẹ đẻ, chưa thạo tiếng Việt, hễ ai dạy lớp một được tăng cường thêm người bản địa làm nhiệm vụ phiên dịch tiếng Việt sang tiếng Cơ Tu và ngược lại.

Đêm xuống, dưới ánh đèn dầu, thầy cô cùng với chiến sĩ mang quân hàm xanh mở lớp học xóa mù chữ cho người lớn. Dần dà, họ đọc được tên của mình, viết được tên làng, tên bản, làm được phép tính giản đơn khiến tôi lấp lánh niềm vui, vơi nỗi nhớ nhà.

Lúc bấy giờ, chúng tôi đi bộ qua mọi cung đường nên đùa vui lấy vắt rừng bầu bạn, tắm giặt dựa vào sông suối, uống nước tự chảy, gạo nhà nước cấp, thức ăn cải thiện. Khó khăn là vậy nhưng có tháng ngày trải nghiệm đặc biệt, hòa mình vào lễ hội đặc sắc của buôn làng, chào cột mốc biên cương, ăn tết cổ truyền Bunpimay của Lào, theo dấu chân bộ đội tuần tra biên giới.

Thấm vị thăng trầm dâu bể, tôi chuyển về quê tiếp tục theo đuổi sự nghiệp “trồng người”. Vẫn trường làng, nét quê nhưng đầy đủ hơn xưa, nhiều thầy cô rời cõi tạm và trường được mang tên nhà Nho học Phạm Phú Thứ - biểu trưng của tinh thần hiếu học. Trong tâm thức, mọi người vẫn định vị tên gọi “trường cây bàng”.

Không biết tự bao giờ, cây bàng sừng sững giữa sân trường, thân to vài người ôm không xuể. Thời kháng chiến chống Pháp, Mỹ, cây bàng chở che người tù cách mạng kiên trung, bảo vệ từng tấc đất của làng. Trải cả trăm năm, cây vẫn sừng sững mặc bão dông nắng gió, là di sản của địa phương, chứng kiến nhiều thế hệ học trò trưởng thành.

Sống ở làng, dạy nơi chốn cũ, bao nhiêu ký ức của tháng ngày xưa cứ chực ùa về trong ngóc ngách, rưng rưng.

Có thể bạn quan tâm

Mẹ thương con theo cách riêng của mẹ. Ảnh minh họa: Internet

Tấm lòng của mẹ...

(GLO)- Mẹ tính nóng như lửa, quyết đoán trong công việc cũng như trong cuộc sống, luôn nghiêm khắc với con cái. Con thừa hưởng cái nóng tính cộng với sự ngang bướng của mẹ không sót chút nào...

Ảnh minh họa: Nguyễn Linh Vinh Quốc

Dưới bóng muồng vàng

(GLO)- Sớm mai, khi hơi sương ủ lạnh trên tàng cây muồng vàng trước nhà, chiếc điện thoại chợt nhấp nháy báo có tin nhắn. Là của người bạn cũ, một người con xóm Mới: “Bạn ổn không?”. Đưa mắt nhìn ra hồ nước nép mình dưới hàng cây muồng vàng bao đời ấp ôm xóm nhỏ, lòng tôi chợt rưng rưng.

Mùa thu hát trên đồi

Mùa thu hát trên đồi

(GLO)- Phố núi Pleiku vẫn hằng lưu nhớ trong tâm trí nhiều người với một ngày đi qua bốn mùa đậm đà hương sắc. Ngày qua ngày, sắc thu chín đượm trên phố nhỏ. Mỗi sớm mai hay lúc muộn chiều, ngồi nơi gác nhỏ, nghe mùa thu hát trên đồi, tôi lại thấy yêu hơn cuộc sống này.

Mùa mận Tết Độc lập

Mùa mận Tết Độc lập

(GLO)- Trời chuyển nắng. Mấy cây mận trước sân đã chi chít nụ lu lú. Vài cành đong đưa rưng rưng gió, khiến nụ hoa cứ e ấp mãi chẳng muốn căng bung. Thanh tựa cửa trông ra, thở ra một hơi dài như muốn tuôn theo cái nồng rực, bức bối.

Mùa thơm

Mùa thơm

(GLO)- Đang là những ngày đất trời ở trong mùa thơm tròn đầy, thi vị. Ruộng đồng thơm màu nắng. Khu vườn thơm giọt mưa. Và còn nữa - nét hương quyến rũ của cốm tươi màu lúa non, của quả hồng vừa chín, của trái thị ươm vàng heo may... tạo nên những thức quà riêng có của mùa thu.

Thân thương bột mì nhứt khuấy

Thân thương bột mì nhứt khuấy

(GLO)- Muộn chiều, người bạn quê Phù Cát (tỉnh Gia Lai) rủ tôi sang nhà chơi rồi hai đứa cùng nhau làm món bột mì nhứt khuấy. Với bạn, đây là thức món dân dã, thân thương của quê hương, gắn liền với tuổi thơ bao lớp người xứ Nẫu. 

Mùa dã quỳ xanh lá

Mùa dã quỳ xanh lá

(GLO)- Những ngày này, dạo quanh các cung đường từ xã Đak Đoa về phường Pleiku, từ xã Bàu Cạn đi xã Ia Dom, thi thoảng, tôi gặp những vạt dã quỳ mướt xanh vươn mình đón gió. Lại thấy, mùa dã quỳ xanh lá ngân hoài một vẻ đẹp riêng.

Gánh cá của mẹ

Gánh cá của mẹ

(GLO)- Sáng sớm, khi chú gà trống choai cất tiếng gáy đầu tiên hòa vào tiếng thuyền chài khua nước ngoài sông, mẹ đã thức dậy. Bên ánh lửa bập bùng từ bếp củi, mẹ lặng lẽ chuẩn bị cho một ngày ra chợ. Hôm nay, mẹ lại gánh cá ra chợ huyện.

Khoảng trời quê

Khoảng trời quê

Mẹ vợ tôi, bà ngoại của 2 con trai của tôi, luôn miệng thắc mắc, ở thành phố lạ nhỉ, lúc nào cũng đông như mắc cửi và đèn điện như sao xa.

Sau cơn mưa

Sau cơn mưa

(GLO)- Với nhiều người, tự thân mưa đã gợi nỗi sầu, như một sự bất an, là niềm không mong đợi. Dẫu thế, như cỏ cây, cuộc đời mỗi người chẳng phải từ cơn mưa mà lớn khôn lên, những trải nghiệm cứ thế mà lấp đầy.

Dòng sông tuổi thơ

Dòng sông tuổi thơ

(GLO)- Ai cũng có tuổi thơ gắn bó với quê hương xứ sở, nơi chôn rau cắt rốn, nơi cuộc đời sâu nặng nghĩa tình với ông bà, cha mẹ, xóm giềng hay những gì thân thuộc nhất. Với tôi, tuổi thơ cũng từng gắn bó với dòng sông quê hương. Ấy là dòng sông Minh.

Ảnh minh họa. Nguồn internet

Nuôi chữ, dưỡng tâm

(GLO)- Con người có quá nhiều đam mê mà một ngày thời gian được mặc định sẵn và phải chia đều cho những việc khác nhau. Cân bằng được mọi thứ, thật chẳng dễ dàng gì. Và cuối cùng thì những gì mình cho là quan trọng nhất thường được ưu tiên. Với riêng tôi, sự ưu tiên đó là niềm vui bên con chữ.

Dòng sông An Lão. Ảnh: internet

Dòng sông tuổi thơ

(GLO)- Có lẽ ai cũng có một miền ký ức để thương, để nhớ, để mỗi khi mỏi mệt giữa cuộc đời xô bồ lại mong được trở về. Với tôi, miền ký ức ấy nằm dọc theo dòng sông An Lão, đoạn chảy qua thôn Hội Long-một làng quê nhỏ thuộc huyện Hoài Ân, tỉnh Bình Định.

Chiêng ngân lòng phố

Chiêng ngân lòng phố

(GLO)- Sương còn an nhiên trên từng ngọn cỏ. Dãy núi phía trước nhà hiện ra mờ mờ. Đâu đó, vẳng trong thung sâu, gà rừng đã cất những thanh âm đầu tiên kéo bình minh vượt qua sườn đồi để chào một ngày mới.

Mùa hạ bình yên

Mùa hạ bình yên

(GLO)- Tôi thường kết thúc một buổi tối bằng vài phút ngồi yên trước khi đặt mình vào giấc ngủ. Ánh sáng của bóng đèn đêm phả dịu xuống là một bối cảnh nhẹ nhõm cho những nghĩ ngợi còn đọng lại sau cùng khi ngày vừa trôi.

Chạm vào sách

Chạm vào sách

(GLO)- Tôi có thói quen đọc sách từ hồi còn nhỏ. Cứ đi đâu, làm gì thấy thuận tiện là tôi mang sách theo cùng. Trên chuyến tàu Bắc-Nam hay trên chuyến xe đường dài, trong ba lô của tôi luôn có một vài cuốn sách mới mua hay đọc nửa chừng.

null