Xôi sắn của bà

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- Trời trở lạnh. Hôm qua, vừa nắng đong đầy, gió bụi hanh hao vờn cỏ lá, trời trong xanh ngăn ngắt; mà hôm sau, lúc tờ mờ sáng, khi dậy tập thể dục thì lại muốn quấn thêm một vòng chăn. Lòng lại nhớ lời bà hôm nào, rằng Tây Nguyên mà lạnh như những ngày đầu đông ở miền Bắc vậy. Nói là vậy, nhưng rồi thế nào, bà cũng lụi hụi trở dậy lấy áo len mặc vào rồi xuống bếp làm đồ ăn sáng.

Trong những món ăn bà nấu, xôi sắn là món tôi nhớ nhất. Tôi vẫn thích gọi xôi sắn như cách gọi của bà, để thi thoảng còn có chuyện mà “làm cao” với chúng bạn khi nghe hỏi “Sắn đó có phải củ mì nhà tớ hay ăn không”.

Chả là, không như những gia đình cùng đi kinh tế mới thường xuyên phải ăn cơm độn, nhà tôi vẫn có cơm trắng ăn thường xuyên, chỉ có khi nào tiện thì mẹ với bà mới ghế thêm một ít khoai hoặc sắn vào để ăn thêm, như cách nói của bà là “cho đỡ thèm”.

Minh họa: Huyền Trang

Minh họa: Huyền Trang

Sắn thì nhà nào cũng sẵn vài bụi ở góc vườn, lá cũng ăn được, mà củ thì lại càng ngon. Sáng lạnh, chỉ cần một nồi củ luộc chấm muối đậu là cũng đủ no rồi. Nhưng với xôi sắn thì khác, cái thơm dẻo của nếp, quyện với vị bùi bở của củ sắn mới nhổ, lại thêm chút mỡ gà phi hành thơm lừng khiến cả nhà cùng mê mẩn.

Bà rất tài nhìn trời, chỉ cần chăm chú quan sát một lát là bà sẽ biết ngày mai trời mưa hay nắng, trở rét hay bình thường để biết đường lấy thêm mớ củi vào bếp, hay để ngoài trời cho khô. Thế nên, biết mai trời rét, bà biết cần làm sao để có thể kéo được đám cháu háu ăn ra khỏi giường. Sắn thì chiều hôm qua bà mới nhổ, nhổ một gốc nhỏ thôi, chia bớt cho nhà hàng xóm luộc ăn sáng, còn mấy củ nhỡ bằng củ tay bà để lại nấu xôi. Bà bảo, muốn ăn sắn cho ngon thì không nên nhổ nhiều và để lâu, nó chạy mạch, làm củ bị sần, sượng khó ăn.

Sắn được nhổ từ chiều hôm trước, sáng ra luộc là vừa, tại vì nhựa sắn độc, dễ say nên cần ngâm sắn vào nước qua đêm cho bớt độc. Bà khéo tay, chỉ cần lia một đường dao nhỏ, khía đi xéo theo củ rồi nhẹ nhàng lách cái mũi dao nhọn vào đầu khoanh để tách ra. Lúc này mới thấy rõ củ sắn ngoài lớp vỏ nâu xù xì là một lớp vỏ màu hồng nhạt, rồi mới đến củ sắn trắng tinh. Củ sắn tách vỏ được bà rửa sạch lại, cắt khúc, rồi ngâm trong nước muối. Đến gần khi đi ngủ bà mới tách cái xơ lõi, rồi thái miếng nhỏ, lại cho vào ngâm nước rồi mới trở ra ngâm gạo nếp.

Mặc dù rất thích dậy xem bà nấu bữa sáng, nhưng những hôm trời lạnh, tôi vẫn thích quấn chăn ngủ lười, và biết chắc khi nào cần dậy. Bởi không cần bà cất tiếng gọi, cái mũi tôi tự bắt được mùi hương của nồi xôi vừa chín tới. Xôi được bà dỡ ra, bếp nhỏ bên cạnh đã đặt sẵn một chiếc nồi nhỏ, mẹ trở dậy phụ bà lên chạn lấy hũ mỡ. Mỡ để nấu xôi thường là mỡ gà trong hũ nhỏ. Mẹ nhanh tay thái nhỏ hành rồi phi thơm để trộn xôi trong khi đám con nhỏ lục tục đánh răng rửa mặt rồi chạy vào dọn chén đũa. Mỗi đứa một chén xôi nghi ngút, thơm lừng, rắc thêm một tí muối đậu nữa thì chẳng mấy chốc mà sạch bách.

Bởi tại tiết trời trở lạnh nên chúng tôi chẳng có ai theo bà dậy để học cách nấu xôi sắn, để bây giờ khi bà ngoại đã chẳng còn thì xôi sắn lại trở thành một mùi hương ký ức.

Có thể bạn quan tâm

Bước chậm, thở sâu

Bước chậm, thở sâu

(GLO)- Người xưa có câu: “Dục tốc bất đạt” (nghĩa là nếu muốn nhanh chóng thành công mà lại nóng vội thì sẽ không đạt kết quả). Còn bây giờ, mọi người thường bảo nhau, muốn nhanh thì phải từ từ.

Ru ta dịu dàng

Ru ta dịu dàng

(GLO)- Hôm đi tập huấn chuyên môn, tôi gặp lại Mây, cô bạn chung phòng ký túc xá hồi đại học. Suốt buổi hàn huyên, Mây cứ đăm đăm nhìn tôi, đôi mắt nói nhiều hơn cả những lời tâm sự.

Lưu bút học trò

Lưu bút học trò

(GLO)-Tháng 5, nắng bắt đầu rót mật lên từng kẽ lá. Màu nắng ấm nồng như lời thì thầm của thời gian, nhắc nhở chúng tôi rằng, ngày chia tay thầy cô, bè bạn đang đến thật gần. Trong lòng mỗi chúng tôi, dường như có một khoảng trống dần mở ra, khoảng trống của bao điều chưa kịp nói, chưa kịp làm.

Rau dại quê nhà

Rau dại quê nhà

(GLO)- Mùa nào thức nấy, vùng nào rau ấy, không chỉ những bữa cơm trên rẫy, dưới đồng mà dường như bữa cơm nào của tuổi thơ chúng tôi cũng không thiếu mớ rau dại.

Năm tháng học trò

Năm tháng học trò

(GLO)- Mỗi độ hè về, khi những tia nắng tràn ngập trên sân trường cũng là lúc những chùm phượng vĩ bắt đầu cháy đỏ một góc trời. Phượng không chỉ là loài hoa báo hiệu mùa hè mà còn là biểu tượng bất diệt của tuổi học trò-cái tuổi ngây thơ, vụng dại nhưng đầy ắp yêu thương và khát vọng.

khúc mưa, cơn mưa, chìm vào cơn mưa, Gia Lai, Báo Gia Lai

Khúc mưa

(GLO)- Bất ngờ chìm vào cơn mưa ngờm ngợp giữa phố chiều tấp nập người xe, tôi vội vã tìm một nơi trú tạm chờ mưa tạnh. Kiểu mưa đầu mùa thế này, vội đến rồi cũng sẽ tan đi nhanh.

Bánh tráng Bình Định

Bánh tráng Bình Định

(GLO)- Bánh tráng có thể tìm thấy ở bất cứ nơi đâu trên cả nước, cả trong cộng đồng người Việt ở nước ngoài. Thế nhưng chẳng hiểu sao, tôi cứ nghĩ và nhớ về món bánh tráng Bình Định. Có lẽ là bởi không ở nơi đâu bánh tráng lại đa dạng và có thể ăn vào mọi dịp như “xứ nẫu”.

Gặp lại thanh xuân

Gặp lại thanh xuân

(GLO)- Tôi từng thấy chị gái mình đứng thật lâu trước tấm gương. Lúc đầu, tôi cứ ngỡ chị đang nhìn xem có vết nám nào trên mặt như một sự lo âu thường thấy của phụ nữ nhưng không phải.

Gia tài của cha

Gia tài của cha

(GLO)- Hoài niệm về ký ức quãng đời sống cùng cha mẹ, anh chị em chúng tôi thường nhắc đến gia tài của cha-di sản truyền thế hệ, chất keo kết dính tình thủ túc dường như chẳng có nỗi buồn.

Nhớ khói đốt đồng

Nhớ khói đốt đồng

(GLO)- Mỗi khi tiết trời chuyển mình vào hạ, tôi lại chộn rộn một nỗi nhớ không tên. Tôi nhớ quê, nhớ cánh đồng, nhớ mùi khói đốt đồng lan trong gió chiều nhè nhẹ. Đó là mùi của đất, của nắng, của thời gian và tuổi thơ nơi đồng bãi.

Bên chiếc cầu thang nhà dài

Bên chiếc cầu thang nhà dài

(GLO)- Ngày trước, khi đến buôn Đôn (Đắk Lắk), tôi được ngắm nhìn những ngôi nhà dài bằng gỗ lâu niên của người Ê Đê đẹp đến nao lòng. Ấn tượng đầu tiên là 2 chiếc cầu thang dẫn lên nhà sàn còn in đậm vết thời gian.

Vấn vương bông gòn

Vấn vương bông gòn

(GLO)- Trong vườn còn sót lại một cây gòn. Đến mùa, chúng bung ra những bông nhẹ bẫng, mềm như mây trắng vắt ngang trời, theo gió tản mát muôn phương.

Nẻo về tháng Tư

Nẻo về tháng Tư

(GLO)- Bước chân trên dải biên cương một ngày tháng Tư nắng đượm, tôi thốt nhiên nhớ tới mấy câu thơ của Nguyễn Bình Phương: “Những cột mốc vùng biên bóng trải xiêu xiêu/Dãy núi oằn lên từng nhịp thở”.

Gió đồng mùa hạ

Gió đồng mùa hạ

(GLO)- Gió từ cánh đồng quê lại thổi tràn qua ô cửa nhỏ, mang theo hương thơm nồng nàn của lúa non và mùi ngai ngái của đất sau cơn mưa đầu mùa.

Mùa rẫy tới

Mùa rẫy tới

Mấy ngày nay thường hay có dông vào buổi chiều. Gió ùn ùn thốc tới. Mây từ dưới rừng xa đùn lên đen sì như núi, bao trùm gần kín khắp bầu trời. A Blưn thấy ông nội lẩm nhẩm tính rồi nói mấy hôm nữa đi phát rẫy.

Hương nhãn

Hương nhãn

(GLO)- Tháng Tư về, mang theo những giọt sương tinh khôi lặng lẽ đọng trên mái nhà, ấp ôm không gian trong cái se lạnh dịu dàng của phố núi. Pleiku tỉnh giấc giữa sắc trời tĩnh lặng mà chất chứa bao xao xuyến.

Tháng Tư về nguồn

Tháng Tư về nguồn

(GLO)- Chúng tôi đến TP. Hồ Chí Minh giữa những ngày tháng Tư lịch sử, vào đúng dịp kỷ niệm 50 năm Ngày giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước.

Mưa đầu hạ

Mưa đầu hạ

(GLO)- Pleiku vào hạ không báo trước bằng cái nóng gắt gao, cũng chẳng cần đến tiếng ve râm ran hay sắc phượng rực trời. Chỉ cần một cơn mưa đầu mùa, bất chợt, ào ạt mà vô cùng êm dịu là biết hè đã chạm ngõ.

Lưu bút

Lưu bút

(GLO)- Lưu bút không đơn thuần là một cuốn sổ. Nó là nơi giữ lại cả một khoảng trời tuổi trẻ, nơi từng nét chữ đều mang theo một phần ký ức.

Mùa cá cơm

Mùa cá cơm

(GLO)- Đã mấy bận đến xã Nhơn Lý (TP. Quy Nhơn, tỉnh Bình Định), tham quan hầu hết thắng cảnh, thưởng thức đủ mọi đặc sản bậc nhất, tôi từng nghĩ mình am tường vùng đất này lắm. Vậy mà, khi lang thang đến bến cá Nhơn Lý, tôi mới nhận ra những gì mình biết chỉ lớp vỏ bên ngoài.