Tháng 6 mùa thi

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- Qua rồi cái tuổi học trò đã gần bốn chục năm nhưng mỗi khi thấy hoa phượng lập lòe thắp lửa đầu ngõ phố là trong tôi lại dậy lên cảm xúc mùa thi.
Thế hệ chúng tôi bấy giờ còn theo hệ phổ thông 10 năm. Trước những năm 70 của thế kỷ trước, qua mỗi cấp học đều phải thi tốt nghiệp, thi chuyển cấp. Lớp 4 thì còn nhỏ quá, chưa ai cảm nhận được cái rạo rực, xao xuyến của mùa thi nhưng đến lớp 7 thì đã khác. Tốt nghiệp cấp II, tức lớp 7, tương đương lớp 9 bây giờ là đã có thể đi công nhân hay thi vào trung cấp chuyên nghiệp. Cũng bởi vậy mà kỳ thi tốt nghiệp lớp 7 là một “cửa ải” rất quan trọng phải vượt qua. Trong cái nóng như quạt lửa của những cơn gió Lào tràn về không dứt, chúng tôi sáng lên lớp, chiều nghe thầy phụ đạo, tối cùng nhau học tổ, châu lại bên ngọn đèn dầu phả khói mịt mù, phải che bớt ánh sáng để đề phòng máy bay Mỹ. Thầy cô, phụ huynh, học trò cùng se sắt trong một nỗi lo, bởi tỷ lệ tốt nghiệp ấy là danh dự của cả thầy và trò, thậm chí là của làng, xã nữa. Không ai dám mong đỗ 100%, chỉ trên dưới 80% đã mừng. Thi cử nghiêm túc như vậy nên có người thi tốt nghiệp đến lần thứ 3 mà vẫn rớt, đành phải ngậm ngùi “xếp bút nghiên”.
Ảnh minh họa: LIÊU HÀ
Ảnh minh họa: Liêu Hà

Nhưng thi tốt nghiệp cấp III mới là kỳ thi đáng nhớ nhất. Đấy là kỳ thi đánh dấu bước ngoặt lớn lao của cuộc đời hay vẫn được nói bằng một câu thi vị “kết thúc 10 năm đèn sách”. Một ước mơ cháy bỏng đang mở trước mắt là được trở thành sinh viên đại học. Nhưng “Cửa trường đại học cao vời vợi/Mười đứa trèo lên chín đứa rơi…”. Sở dĩ có câu ca ấy là bởi bấy giờ, mỗi thí sinh chỉ được quyền thi vào một trường đại học với một nguyện vọng duy nhất. Mà số lượng trường đại học bấy giờ chỉ chưa tới ba chục. Đậu được đại học khó lắm, danh giá lắm. Những nhà có điều kiện, con đỗ đại học còn làm cỗ mời làng xóm ăn mừng. Nhưng không sao, nếu rớt thì đã có các trường trung cấp chuyên nghiệp sẵn sàng tiếp nhận. Thậm chí là có ngành, rớt tốt nghiệp cũng được gọi vào sơ cấp nếu ai đăng ký trước.

“Có giá” là vậy nên cả thầy và trò đều dốc hết sức cho mùa thi. Bắt đầu từ học kỳ II, học sinh lớp 10 sẽ được miễn tất cả các nghĩa vụ, ví dụ như mỗi tuần 1 buổi lao động tu sửa trường lớp để tập trung vào việc học. Trò lo đến rạc người, thầy cô cũng vất vả không kém. Mà thời ấy làm gì có chuyện “dạy thêm, học thêm” hay “bồi dưỡng”. Thầy cô ôn tập, phụ đạo cho học sinh cũng chỉ là nhiệm vụ đơn thuần. Tôi nhớ thầy giáo dạy môn Vật lý của chúng tôi. Năm ấy, thầy còn 3 năm nữa mới nghỉ hưu nhưng tôi có cảm giác là dáng vóc của thầy đã còng xuống trước tuổi. Suốt năm học, chúng tôi thấy gần như thầy không bao giờ rời được vật bất ly thân là chiếc khăn choàng cổ, thế mà chưa bao giờ thấy thầy nghỉ một giờ dạy nào!
Không có những cánh phượng hồng ép vào trang vở, không có những cuốn sổ để gửi cho nhau những trang lưu bút, kỷ niệm đáng nhớ nhất của chúng tôi vào thời khắc cuối của đời học sinh là buổi liên hoan lớp. Trong hoàn cảnh khó khăn bấy giờ, tiệc liên hoan phải hoàn toàn “tự biên, tự diễn”. Chúng tôi góp tiền mua được một con heo khoảng 30 kg. Con trai mấy đứa biết việc thì lo làm thịt heo; con gái thì nấu nướng, bày biện. Bận bịu tíu tít, cứ như là chuẩn bị cho một đại tiệc không bằng. Cứ tưởng chỉ niềm vui hóa ra cũng có cả những giọt nước mắt khi cậu lớp trưởng lỡ miệng: “Rồi đây trong số chúng ta sẽ có người thi đỗ, người thi rớt…”. Một sự thật rồi sẽ đến mà sao bỗng cảm thấy mủi lòng trong khoảnh khắc này.
Trừ những trường hợp thật đặc biệt, chúng ta ai cũng từng qua tuổi học trò, ai cũng từng trải qua những cảm xúc mùa thi. Mỗi mùa thi đi qua lại cảm giác mình lớn thêm lên, biết lo toan thêm lên. Thầy cô, bạn bè cho đến hàng cây, khóm hoa trước sân trường và cả chiếc bàn quen thuộc cũng gợi lên một cảm xúc chia ly man mác… Lên Gia Lai công tác, những năm trước 1990, tôi vẫn còn cảm nhận cái không khí bận rộn pha chút thi vị của những mùa thi mình đã trải. Nhưng rồi theo thời gian, điều đó đã mất dần hay nói cách khác, mùa thi bây giờ đã mang một phong vị khác. Kỳ thi tốt nghiệp THCS đã bỏ từ lâu. Kỳ thi vào đại học thì đã gộp chung với thi tốt nghiệp THPT thành “hai trong một”. Thi tốt nghiệp THPT bây giờ, họa hoằn mới có vài ba người rớt. Vào đại học, hỏng trường này đã có trường kia “hứng”. Không thể nói là quá dễ dãi để không cần lo âu, không cần bận bịu nhưng nỗi niềm mùa thi giờ đã loãng đi cái cảm xúc lo âu đến thắt lòng mà vẫn đầy thi vị. Cuộc sống vẫn vậy, khi điều gì bỗng trở nên bình thường thì cảm xúc về nó tất nhiên cũng sẽ nhạt phai.
Nhưng dù là “mỗi thời mỗi khác” thì tháng 6 về vẫn mang theo cái cảm xúc mùa thi, cái cảm xúc mà ai trong đời cũng từng nếm trải và không thể dễ dàng quên lãng nó.
NGỌC TẤN

Có thể bạn quan tâm

Thơ Lê Vi Thủy: Biên cương mùa gió

Thơ Lê Vi Thủy: Biên cương mùa gió

(GLO)- Giữa những cơn gió xào xạc của núi rừng Tây Nguyên bỏng rát, bài thơ “Biên cương mùa gió” của Lê Vi Thủy như thổi vào lòng người nỗi xúc động lặng thầm. Từ ánh mắt trẻ thơ đến no ấm buôn làng và những giọt mồ hôi người lính, tất cả hòa quyện trong khát vọng yên bình nơi địa đầu Tổ quốc.

Tổ quốc trong tim

Thơ Lenguyen: Tổ quốc trong tim

(GLO)- Bài thơ “Tổ quốc trong tim” của tác giả Lenguyen là lời tri ân sâu sắc với cha ông đã hy sinh vì độc lập dân tộc. Từ Cửu Long đến Trường Sơn, từ Điện Biên đến Sài Gòn, một Việt Nam bất khuất vươn lên giữa máu và hoa, rạng ngời sắc cờ Tổ quốc.

Thơ Đào An Duyên: Lòng quê

Thơ Đào An Duyên: Lòng quê

(GLO)- Trong nhịp sống hiện đại hối hả, bài thơ "Lòng quê" của tác giả Đào An Duyên là tiếng vọng thầm lặng mà day dứt. Người xa quê, dù ở đâu chăng nữa vẫn mang trong tim nỗi nhớ cội nguồn. Qua hình ảnh nước xuôi nước ngược, bài thơ gợi về sự gắn bó thiêng liêng giữa con người và quê hương.

Người nặng lòng với dân ca Tày

Người nặng lòng với dân ca Tày

(GLO)-Hơn 30 năm kể từ ngày rời quê hương Cao Bằng vào Gia Lai lập nghiệp, ông Mã Văn Chức (SN 1961, tổ 3, thị trấn Phú Thiện) vẫn nặng lòng với văn hóa dân tộc Tày. Hơn 100 bài hát đã được ông sáng tác theo làn điệu dân ca Tày với mong muốn “giữ lửa” cho âm nhạc dân gian.

Thơ Lữ Hồng: Những gương mặt hoa cài

Thơ Lữ Hồng: Những gương mặt hoa cài

(GLO)- Bằng hình ảnh thiên nhiên giàu biểu cảm, bài thơ "Những gương mặt hoa cài" của Lữ Hồng gợi nên vẻ đẹp bình yên ẩn sâu trong nhịp sống phố thị. Lời thơ không chỉ là hoài niệm, mà còn là nơi gửi gắm tình yêu, ký ức và những giấc mơ không lời giữa tháng năm xoay vần.

Thơ Sơn Trần: Phía Trường Sơn

Thơ Sơn Trần: Phía Trường Sơn

(GLO)- Bài thơ "Phía Trường Sơn" của Sơn Trần là khúc trầm sâu lắng về nỗi nhớ và sự hy sinh lặng thầm phía hậu phương. Tháng Tư về trên biên cương đầy cỏ xanh và chiều sương phủ trắng, nỗi nhớ hòa quyện cùng đất trời, tạo nên một bản tình ca sâu lắng dành cho cha-người lính năm xưa.

Khẳng định sức sống bất tận của văn học nghệ thuật trong đời sống tinh thần Nhân dân

Khẳng định sức sống bất tận của văn học nghệ thuật trong đời sống tinh thần Nhân dân

(GLO)- Đó là phát biểu của Phó Bí thư Thường trực Tỉnh ủy, Trưởng đoàn đại biểu Quốc hội tỉnh Châu Ngọc Tuấn tại hội nghị tổng kết 50 năm nền văn học nghệ thuật tỉnh Gia Lai sau ngày thống nhất đất nước (30/4/1975-30/4/2025) diễn ra vào sáng 23-4 tại Hội trường 2-9 (TP. Pleiku).

Nơi “Ngọn lửa cao nguyên” rực sáng

Nơi “Ngọn lửa cao nguyên” rực sáng

(GLO)- Trong kho tàng âm nhạc Việt Nam có nhiều ca khúc không chỉ đơn thuần là tác phẩm nghệ thuật mà còn là biểu tượng của một vùng quê. Nơi ấy, tình yêu và nỗi nhớ không thể phai mờ. “Ngọn lửa cao nguyên” của nhạc sĩ Trần Tiến chính là một trong những ca khúc như thế.

“Lặng lẽ trưởng thành” cùng sách

“Lặng lẽ trưởng thành” cùng sách

(GLO)- “Dáng vẻ của một người yên lặng đọc sách khá giống với những gì tôi cảm thấy khi nghĩ về một người đang trưởng thành trong lặng lẽ”-đó là cảm nhận của chị Trần Thị Kim Phùng Thủy-Trưởng ban Điều hành dự án “Văn hóa đọc Gia Lai” về giá trị sâu bền mà sách mang lại.

Thơ Lenguyen: Mùa qua phố

Thơ Lenguyen: Mùa qua phố

(GLO)- Bài thơ "Mùa qua phố" của tác giả Lenguyen là một bức tranh dịu dàng, gợi cảm xúc, đưa người đọc bước vào không gian phố núi Pleiku trong thời khắc chuyển mùa. Với giọng điệu lãng mạn và sâu lắng, bài thơ khơi gợi vẻ đẹp bình dị nhưng đầy chất thơ của phố núi...

Con đường tất yếu

Con đường tất yếu

Vài năm trở lại đây, các sản phẩm văn hóa - nghệ thuật Việt đã được khai thác với tinh thần mới: vừa trân trọng truyền thống, vừa dấn thân khai phá cái mới.