Tản mạn lúc buông diều

Theo dõi Báo Gia Lai trênGoogle News
(GLO)- Khi đi ngang qua khoảnh đất trống khá rộng trong thành phố vào những buổi chiều muộn, tôi thường thấy một vài phụ huynh dắt con ra thả diều. Những cánh diều đủ màu sắc chao liệng giữa trời chiều thường khiến tôi chậm lại.

Chơi diều là thú vui không chỉ dành riêng cho con trẻ, nó có sức mê hoặc cả với người lớn. Còn nhớ lúc nhỏ, tôi được tham gia làm những con diều đầu tiên là cùng với rất nhiều người lớn trong làng. Những người lớn tuổi nhất phụ trách chính, rồi phân công công việc cho từng người. Thanh niên trai tráng thì đi tìm tre, phải là những cây tre đực già, vừa có độ cứng chắc, nhưng lại phải vừa có độ dẻo dai nhất định để tạo ra bộ khung diều. Tre chặt xong được ngâm dưới bùn ao, rồi để trên gác bếp một thời gian, sau đó mới chẻ ra từng thanh để vót. Vót khung diều là việc của những người nhiều kinh nghiệm, sau đó, những thanh tre được chuốt cho thật bóng, rồi dùng dây kẽm cố định lại bộ khung cho chắc chắn. Đám trẻ con chúng tôi lúc ấy chỉ được tham gia phết hồ dán lên giấy theo sự hướng dẫn của người lớn.

Có lẽ kỳ công nhất trong quá trình hoàn tất một con diều là công đoạn làm sáo diều. Từ chọn tre làm sáo, đến sấy uốn tạo hình, lấy thanh sắt nhọn hơ lửa thật nóng để dùi các lỗ trên ống sáo, thử âm thanh… tất cả đòi hỏi sự tỉ mỉ đến từng chi tiết. Con diều làm chung ấy thường rất lớn và được đem thả trên cánh đồng làng. Mùa hè, tiếng sáo diều vi vút vọng suốt dọc tuổi thơ của chúng tôi.

Minh họa: Huyền Trang

Minh họa: Huyền Trang

Chúng tôi cũng thường tự làm lấy những con diều nho nhỏ để mang theo trong những buổi chăn trâu cắt cỏ. Thời ấy, thứ gì cũng phải chắt chiu. Giấy vở học xong cất thật kỹ, hết năm học đem ra ngồi tỉ mẩn tách làm đôi, sao cho tờ giấy thật mỏng mà không bị rách, khi dán lên cánh diều sẽ nhẹ, bay được cao hơn. Đứa nào khéo tay thì chấm thêm cho diều đôi mắt, phác thêm đôi cánh hoặc dán thêm mấy cái đuôi nheo…

Những buổi chiều ngồi trên triền đê mượt cỏ, nhìn cánh diều múa lượn trên nền trời trong xanh, gió từ biển thổi vào mang theo biết bao ước mơ của chúng tôi bay lên cùng những cánh diều khi ấy. Tôi nhớ nhiều chuyện lắm, nhưng có lẽ, nhớ nhất là những lần chúng tôi thút thít khóc mãi vì con diều "quý như vàng" của mình đứt dây bay đi mất. Nếu phải ví một nỗi tiếc nuối thật lớn lao trong cuộc đời này với một điều gì đó thì với tôi, đó chính là cảm giác hẫng hụt, khi trong tay mình vẫn cầm sợi dây, nhưng không có cách nào để tìm lại con diều, giữa mênh mông đồng ruộng và bao la đất trời.

Người ta coi chơi diều là một thú vui. Khi cánh diều bén gió và rướn mình lên trời cao, dường như nó mang theo rất nhiều điều. Có khi, đó là những ước mơ ngô nghê của trẻ nhỏ, đôi lúc có thể lại là tâm trạng đang rối bời của những người lớn. Thả diều không phải là trò chơi vội, phải có thời gian và không gian, đủ để con diều có thể chao liệng theo cánh gió trên một khoảng trời riêng của nó. Người chơi diều cần kiên trì, nhẫn nại, cả sự tập trung và khéo léo vừa đủ để điều khiển diều bay lên cao mà không vuột mất khỏi tầm tay.

Bây giờ, không còn phải kỳ cụi ngồi chẻ tre rồi cắt dán để làm diều nữa. Chỉ mất vài phút ghé một cửa hàng tạp hóa là có thể chọn cho mình một con diều tùy theo nhu cầu. Những con diều với đủ hình dáng, kích cỡ, màu sắc, đáp ứng thị hiếu đa dạng của mỗi người. Nhưng thú thật là tôi vẫn thích những con diều được làm thủ công, có lẽ phần nhiều bởi sự độc nhất ở mỗi chiếc, không phải là hàng loạt giống nhau. Thỉnh thoảng đưa con đi thả diều, tôi dạy con cách buông diều, cách thả dây, cách điều khiển ra sao để diều không bị rơi xuống... Thỉnh thoảng, tôi lại kể với con về ngày xưa, như là một cách chia vợi đi những thương nhớ luôn ứ đầy trong lòng mình và tôi cùng con tham gia vào trò chơi thật sự.

Những lúc nhìn cánh diều rướn mình vào bầu trời, giữa những dải mây trắng xốp, tôi thấy mình như cũng được nhấc bổng lên. Đời người, có lẽ hạnh phúc nhất là được tự do chao liệng trên khoảng trời của riêng mình, song lại luôn có một sợi dây níu giữ mình khỏi những vùng không an toàn khác. Những níu giữ ấy sẽ khiến ta sống có trách nhiệm, ý thức được những giới hạn vừa đủ, để cảm thấy an vui.

Cũng có đôi khi, tôi rất nhớ cảm giác hẫng hụt, tiếc đến rỗng người khi cánh diều bứt khỏi sợi dây, bay mất hút vào một khoảng không nào đó. Nhưng nhớ như vậy cũng là để nhắc mình biết thương quý hơn những gì mình đang nắm giữ trong tay.

Có thể bạn quan tâm

Mùa nấm mối

Mùa nấm mối

(GLO)- Đã 3 mùa mưa qua, khu vườn nhà tôi đều xuất hiện nấm mối. Những búp nấm nhú lên mặt lá ủ sau một thời gian dài ủ meo mầm, khi gặp cơn mưa đầu mùa rồi nắng lên vài hôm, có cơn mưa tiếp theo là những tai nấm mối thân trắng, núm đầu dù màu xám đội lên từng khóm.

Dã quỳ trong sương đêm

Dã quỳ trong sương đêm

(GLO)- Dã quỳ là biểu tượng của sức sống mãnh liệt, kiêu hãnh. Khi gợi nhắc sắc hoa màu nhớ, người ta thường nghĩ đến màu vàng rực rỡ trong nắng ban mai, trong buổi bình minh hé giấc hay rực ấm lúc chiều tà.

Thương hoài bếp lửa

Thương hoài bếp lửa

(GLO)- Ở quê, mẹ tôi vẫn dùng bếp củi. Mỗi lần về quê, tôi rất thích ngồi bên bếp lửa ấy, thi thoảng lại dụi đầu vào vai mẹ. Ngọn lửa tí tách reo vui gọi về trong tôi biết bao kỷ niệm ấu thơ.

Thân Thương loài hoa của núi - Dã quỳ

Thân thương loài hoa của núi

(GLO)- Khi những cơn mưa cuối mùa khép lại báo hiệu mùa khô Tây Nguyên đã đến, những dải hoa dã quỳ (còn có tên cúc quỳ, sơn quỳ, quỳ dại,…) bắt đầu vươn mình khoe sắc. Những đóa hoa dã quỳ nhỏ bé, tràn đầy năng lượng và sức sống, tạo nên những dải sóng đồi vàng rực, mê hoặc lòng người.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Nhớ mùa cà phê

(GLO)- Lâu lắm rồi, tôi mới có 1 ngày nghỉ rớt vào giữa tuần. Vui vẻ tận hưởng ngày nghỉ đột xuất cũng là một cách để hưởng thụ cuộc sống. Tôi lấy điện thoại ra gọi bạn. Sau một hồi chuông dài, tôi nghe tiếng bạn giữa vô số thanh âm ồn ào. Bạn nói đang bận hái cà phê.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Vườn quê giữa phố

(GLO)- Chẳng biết chủ vườn là ai nhưng tự nhiên lại thấy mến khi họ đã mang chút hương đồng gió nội vào chốn phố xá chật chội. Vườn có rau cải ngồng, diếp cá, rau lang, chuối xanh... Bao nhiêu món rau quê cứ thế bày biện.

Áo bà ba

Áo bà ba

(GLO)- Đang mua hàng thì bỗng nhiên tôi cảm thấy có người phía sau nhìn mình. Tôi quay đầu lại và bất giác mỉm cười chào chị.

Thạch sương sâm - Món quà ký ức

Thạch sương sâm - Món quà ký ức

(GLO)- Khu chợ Bà Định (TP. Pleiku, tỉnh Gia Lai) đông đúc kẻ bán người mua với đủ thực phẩm tươi rói vào sáng sớm. Vậy nhưng, hàng thạch sương sâm của bà Nguyễn Thị Hoa (trú tại 34/25 Hoàng Sa, TP. Pleiku) luôn có sức hút đặc biệt. Dù nắng hay mưa, hàng của bà luôn bán hết trước 8-9 giờ sáng.

Gửi lại trên đồi

Gửi lại trên đồi

(GLO)- Đôi khi, một chuyến đi xa chỉ chừng mấy mươi cây số cũng đủ khiến chúng ta bước ra khỏi cái vòng quẩn quanh thường nhật, thu lấy một ít năng lượng mới trước khi mình bị “mòn” đi bởi những trật tự cũ càng.

Chênh chao mùa về

Chênh chao mùa về

(GLO)- Những ngày này, mưa dường như đã ngừng rơi. Khoảng mênh mông bao la chờn vờn mây trắng bỗng trở thành phông nền cho bức tranh thiên nhiên vời vợi nắng. Gió cũng đã thao thiết trở mùa.

Chiếc áo ấm cũ

Chiếc áo ấm cũ

Mấy ngày nay trời trở lạnh. Mẹ lúi húi dọn tủ đồ, rồi lấy ra chiếc áo len đã cũ, phần ống tay đen nhẻm, lại còn bị bung chỉ một đoạn. Thay vì bỏ đi, mẹ vuốt ve rồi lấy kim chỉ ra khâu khâu vá vá.

Ảnh minh hoạ. Nguồn: Internet

Thương những tàn phai

(GLO)- Giao mùa, khi làn gió mang hơi lạnh ào qua, những chiếc lá khô bứt khỏi cành rơi lả tả. Một chiếc lá rơi, một cánh hoa tàn, một buổi chiều nhạt nắng tạo nên khung cảnh tịch liêu với vẻ đẹp rất riêng. Có người bảo đó là cái đẹp của sự tàn phai.

Ảnh minh hoạ. Nguồn: Internet

Đồ cũ

(GLO)- Có lẽ thuộc tuýp người hoài cổ nên tôi thường tiếc nuối những điều thuộc về xưa cũ. Đôi khi, không hẳn là những khắc khoải mơ hồ mà ám ảnh tôi bằng cả một vùng ký ức ắp đầy nhớ thương day dứt. Một ngày bất giác chạm vào, lòng lại chênh chao nhớ người, nhớ về một thời gian khó ngày xưa.

Bước chạy trong mây

Bước chạy trong mây

Một cuốc chạy bộ ngẫu hứng, từ bờ biển Mân Thái lên đỉnh Sơn Trà (TP.Đà Nẵng) cho tôi vỡ ra nhiều điều. Tôi tự nhủ mình đang có những bước chạy trong mây...

Minh họa: HUYỀN TRANG

Hoài niệm thư tay

(GLO)- Khi ngồi bên hiên nhà cùng cơn mưa cuối mùa, tôi lại nhớ về những người bạn thân từ thuở nhỏ. Đã mấy lần cầm điện thoại, định gọi hoặc nhắn tin trong nhóm, nhưng rồi lại thôi.