Ra Bắc, vào Nam

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

(GLO)- Hơn nửa đời người, tôi loay hoay đi về giữa 2 miền Nam-Bắc. Miền Bắc là quê hương, là nơi tôi cất tiếng khóc chào đời. Còn miền Nam là nơi tôi học tập và trưởng thành.

Tôi có đủ nét tính cách đặc trưng của những miền đất gắn bó với cuộc đời mình. Và tôi luôn thấy mình may mắn bởi cái hành trình sống pha trộn giữa 2 miền đất.

ra-bac-vao-nam-bg.jpg
Minh họa: HUYỀN TRANG

Cha tôi là một quân nhân. Cuộc đời quân ngũ của ông ở đâu thì đưa theo cả gia đình đi cùng. Đó là lý do tôi đã chia nhỏ mấy chục năm tuổi của mình cho những miền đất khác nhau. Có những năm, tôi được đón Tết cùng cha ở đơn vị. Cha cùng với đồng đội tự gói bánh chưng, bày mâm ngũ quả, trang trí bàn thờ Tết.

Mùa xuân phương Nam có những cành mai vàng rực rỡ. Đó là những mùa xuân như những chồi non biêng biếc mãi xanh trong ký ức của tôi. Những năm tháng trong quân ngũ, tôi biết cha chưa bao giờ nguôi ngoai nỗi nhớ quê nhà, nỗi nhớ xứ Bắc. Cha tôi trồng một cây mai và một cây đào ở lối đi bên ngõ nhà, đối xứng nhau. Mỗi độ giáp Tết, cha dành một ngày, tỉ mẩn ngắt từng chiếc lá để hoa nở đúng dịp.

Trên đất bazan, sắc vàng, sắc thắm của hai loài hoa như nhuộm nắng xuân thêm rực rỡ. Cây đào cha tôi mang từ quê vào là đào bích được chiết từ vườn nhà ông bà tôi. Còn cây mai, cha đem về từ một lần vào núi lấy lá dong gói bánh. Nhìn 2 cây cùng lớn lên, được cha chăm chút cẩn thận, tôi như đọc được tình cảm của một người đã đi gần trọn cuộc đời cùng tình cảm được chia đều cho 2 miền Nam-Bắc.

Thỉnh thoảng, cha về quê chơi, xong được ít hôm lại thấy ông bảo muốn về Nam. Con người ta là như vậy, luôn phải phân mảnh tình cảm của mình theo hành trình sống đôi khi không định trước.

Tôi luôn rất hào hứng với những gì xưa cũ. Quá khứ luôn là thứ khiến trí tưởng tượng của tôi bay bổng. Với tôi, chẳng có gì bí ẩn hơn những câu chuyện đã lặng ngủ trong lớp lớp tháng năm. Một lần, từ trên đỉnh Nghĩa Lĩnh, trước thành quách lăng mộ rêu phong, tôi đã hình dung về một đời sống tự hàng ngàn năm trước.

Từ cái khoảng không gian trập trùng đồi núi ấy, con người đã mất bao lâu để làm cuộc di cư xuống đồng bằng? Và trải qua nhiều ngàn năm nữa để mảnh đất hình chữ S mở rộng dần về phương Nam. Trên hành trình mở rộng đất đai cương vực luôn mang theo những con người với những nét tính cách và cả nếp sinh hoạt, văn hóa khác nhau, góp phần làm đa dạng, phong phú thêm mỗi vùng đất.

Chiếc bánh chưng Lang Liêu dâng cúng trời đất, tổ tiên trong truyền thuyết, khi vào đến miền Trung, miền Nam thì thành bánh tét. Dẫu có khác nhau về hình dạng, nhưng vẫn cùng chung nguyên liệu. Vẫn hương vị của gạo nếp, đậu xanh, thịt heo ướp hạt tiêu ấm thơm hương vị ngày Tết sum vầy. Vẫn tròn đầy ý nghĩa gói ghém trong lớp lá dong xanh về sự đoàn viên, quấn túm của đất trời, của lòng người.

Ra Bắc ăn miếng bánh chưng cùng củ hành muối chua hăng nồng, vào Nam ăn miếng bánh tét cùng củ kiệu chua ngọt đậm đà cay xé lưỡi. Dẫu ra Bắc hay vào Nam, vẫn thân thương vồn vã câu chúc lời chào khi Tết đến, xuân về. Dẫu âm thổ vùng miền khác nhau nhưng đều chắt ra từ tình cảm mến thương vô cùng và đời đời nhân hậu của người Việt chúng ta. Người Việt có một triết lý sống giản dị nhưng thâm sâu vô cùng, đó là quan niệm lá rụng về cội. Dẫu tha phương cầu thực xứ nào, ngày Tết cũng lo thu xếp để trở về bên gia đình.

Ngày trước, tam tứ đại đồng đường cùng chung sống dưới một mái nhà. Giờ không gian có rộng mở hơn đôi chút, nhưng lòng người vẫn hướng về quê hương nguồn cội. “Con người có tổ có tông/Như cây có cội như sông có nguồn”, bao đời người ta nhắc nhau câu ca ấy.

Trong hành trình ra Bắc vào Nam, tôi đã gặp nhiều người, nhiều việc khiến tôi để tâm và suy ngẫm để đối sánh với chính mình. Trên những chuyến xe di chuyển ngược xuôi, tôi thường chú ý đến những đứa trẻ. Có những em bé chỉ mới vài tháng tuổi, có những bạn đã trưởng thành. Những đứa trẻ có giọng nói không giống với cha mẹ. Bởi các con được sinh ra ở một nơi hoàn hoàn khác với cha mẹ mình.

Một lần ngược lên miền núi phía Bắc, cùng chuyến xe với tôi hôm ấy có một gia đình trẻ. Vợ chồng tầm ngoài ba mươi và 2 đứa con đang ở độ tuổi học sinh tiểu học. Đám trẻ phát âm giọng Sài Gòn rất chuẩn. Quãng đường di chuyển khá xa, đủ để chúng tôi bắt chuyện làm quen. Mỗi người một lý do, không ai giống ai, để ở lại bắt đầu một hành trình mới trên một miền đất khác, không phải quê hương mình. Nhưng chúng tôi đều giống nhau ở một điểm, đó là luôn mong muốn con cái mình biết đến quê hương nguồn cội.

Đó là lý do trên những chuyến đi, không khi nào vắng mặt những đứa trẻ. Tiếng nói cười ríu rít, những câu hỏi ngây ngô của chúng làm cho chặng hành trình như được rút ngắn và rất nhiều sự ấm áp được nhen lên.

Tôi có nhiều bạn bè gốc Bắc sống xa quê. Xa quê có vô vàn nỗi nhớ. Nhớ người thân, nhớ bạn bè, nhớ kỷ niệm ấu thơ, nhớ món quê, nhớ một màu hoa xuân, nhớ cả thời tiết bốn mùa khác biệt.

Có người mỗi năm, dù bận bịu đến đâu cũng phải trở về Bắc để xúng xính áo khăn thưởng nốt cái rét vào dịp Tết. Người thì tìm đặt mua những món ăn quê, như là một cách để được sống lại những tháng ngày đã trôi qua.

Người ta có rất nhiều lý do để nhớ thương một điều gì đó. Và với tôi, nhớ thương làm cho cuộc đời dịu lại, mềm đi, lắng sâu trước bộn bề áo cơm vất vả. Từ cha mẹ tôi, từ tôi, như cái cây bị bứng khỏi chốn quê nhà, đem trồng lên mảnh đất mới, dẫu khác biệt hoàn toàn về không gian, đất đai, thổ nhưỡng, khí trời, song vẫn sinh trưởng, vẫn ra lá đơm hoa đúng mùa. Đó là sự thích nghi, là mến thương dành cho đất, cho miền quê mới.

Trời se se lạnh. Lại thấy cha tôi loanh quanh đầu ngõ với cây mai, cây đào. Chắc ông lại lo hoa nở không đúng ngày nếu lỡ quên không ngắt lá. Tôi chưa thấy ông quên bao giờ, nhưng năm nào ông cũng lo vậy. Trên nền đất bazan son đỏ, tôi như đã thấy màu hoa nhuộm thắm quyện vào màu đất, màu nắng trong hương xuân đượm nồng.

Có thể bạn quan tâm

Hương nhãn

Hương nhãn

(GLO)- Tháng Tư về, mang theo những giọt sương tinh khôi lặng lẽ đọng trên mái nhà, ấp ôm không gian trong cái se lạnh dịu dàng của phố núi. Pleiku tỉnh giấc giữa sắc trời tĩnh lặng mà chất chứa bao xao xuyến.

Tháng Tư về nguồn

Tháng Tư về nguồn

(GLO)- Chúng tôi đến TP. Hồ Chí Minh giữa những ngày tháng Tư lịch sử, vào đúng dịp kỷ niệm 50 năm Ngày giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước.

Mưa đầu hạ

Mưa đầu hạ

(GLO)- Pleiku vào hạ không báo trước bằng cái nóng gắt gao, cũng chẳng cần đến tiếng ve râm ran hay sắc phượng rực trời. Chỉ cần một cơn mưa đầu mùa, bất chợt, ào ạt mà vô cùng êm dịu là biết hè đã chạm ngõ.

Lưu bút

Lưu bút

(GLO)- Lưu bút không đơn thuần là một cuốn sổ. Nó là nơi giữ lại cả một khoảng trời tuổi trẻ, nơi từng nét chữ đều mang theo một phần ký ức.

Mùa cá cơm

Mùa cá cơm

(GLO)- Đã mấy bận đến xã Nhơn Lý (TP. Quy Nhơn, tỉnh Bình Định), tham quan hầu hết thắng cảnh, thưởng thức đủ mọi đặc sản bậc nhất, tôi từng nghĩ mình am tường vùng đất này lắm. Vậy mà, khi lang thang đến bến cá Nhơn Lý, tôi mới nhận ra những gì mình biết chỉ lớp vỏ bên ngoài.

Hương ngọc lan

Hương ngọc lan

(GLO)- Hương ngọc lan là mùi hương thanh khiết nhất mà tôi được biết trong tuổi thơ của mình. Đó là sự dịu ngọt nhẹ nhàng và vô cùng gây thương nhớ cho người lữ khách.

Đọc để hiểu mình

Đọc để hiểu mình

(GLO)- Khi nhìn một người ngồi đọc sách, tôi thường có cảm giác rất bình an. Sự bình an như nguồn năng lượng được truyền đến từ hình ảnh rất đẹp trước mắt.

Tan biến giữa rừng

Tan biến giữa rừng

(GLO)- Tôi mê đắm Tây Nguyên bắt đầu từ 2 chữ “đại ngàn”. Tôi cũng đã từng mường tượng về những cánh rừng bạt ngàn, tán cây che kín không thấy ánh mặt trời, dây leo và cây bụi lấp kín không một lối mòn, muông thú chạy nhảy dưới những tán xanh.

Giai âm tiếng lòng

Giai âm tiếng lòng

(GLO)- Nếu tin rằng mọi thứ đều có nguyên do thì lý do ra đời của cây đàn guitar chắc hẳn là niềm ưu ái vô bờ mà thượng đế đặc biệt ban tặng cho con người.

 Thơ Lữ Hồng: Bầu trời trở lại

Thơ Lữ Hồng: Bầu trời trở lại

(GLO)- "Bầu trời trở lại" của Lữ Hồng là bài thơ giàu hình ảnh và cảm xúc, gợi lên sự chuyển mình của thiên nhiên, lòng người. Bài thơ là bức tranh thiên nhiên đẹp đẽ, cũng là một hành trình nội tâm sâu sắc, nơi con người giao hòa với đất trời, với những giấc mơ và niềm tin vào ngày mai.

Xôn xao chợ núi

Xôn xao chợ núi

(GLO)- Chợ núi cũng như bao khu chợ ở nhiều vùng miền khác, là nơi mua bán trao đổi, gặp gỡ chuyện trò. Song, chính sự chân chất, bình dị của những phiên chợ này lại khiến bao người nhớ nhung.

Theo cánh ong bay

Theo cánh ong bay

(GLO)- Giữa một ngày chớm hạ, bầy ong mật ở đâu bất chợt vần vũ trên khóm hoa xuyến chi trước sân nhà, khiến tôi xao động. Bên khóm hoa muốt trắng nhụy vàng dịu dàng có bao đôi cánh mỏng tang, rộn rã bên ngày mới.

Chờ đợi tầm xuân

Chờ đợi tầm xuân

(GLO)- Tầm xuân đã trở thành cái tên rất quen thuộc với chúng ta, nằm lòng như mấy câu lục bát: “Trèo lên cây bưởi hái hoa/Bước xuống vườn cà hái nụ tầm xuân/Nụ tầm xuân nở ra xanh biếc/Em có chồng anh tiếc lắm thay”.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Nếp nhăn của mẹ

(GLO)- Từ lúc còn nhỏ, tôi đã quen với hình ảnh của mẹ-một người phụ nữ cần mẫn, tảo tần từ sáng đến tối. Mẹ như bông lúa chín, dẻo dai trước nắng mưa nhưng vẫn mang trên mình những dấu ấn của thời gian. 

Minh họa: HUYỀN TRANG

Bảng lảng mùa sương

(GLO)- Chiếc xe bắt đầu sang số, nhấn ga để vào địa phận đèo dốc. Trước mặt chúng tôi, sương giăng đầy. Sương bao trùm đỉnh núi, bám phủ quanh rừng cây, buông mình lên những vạt cỏ, xóa luôn dấu vết con đường quanh co, khúc khuỷu. Kính xe mờ, mặt người đẫm lạnh.

Minh họa: Huyền Trang

Nẻo về Pleiku

(GLO)- Tôi ngồi gõ những dòng này vào ngày đầu tiên thí điểm mở thông tuyến đường Trần Hưng Đạo đoạn đi qua phía trước Tượng đài Bác Hồ với các dân tộc Tây Nguyên (TP. Pleiku).

Hoa muộn

Hoa muộn

(GLO)- Người xưa yêu chuộng hoa mai, xem mai là loài hoa biểu trưng cho người quân tử, có cốt cách chính trực, phong nhã.