“Mùa đi cùng tháng năm”

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

(GLO)- Rồi thời gian cũng sớm vẫy mùa xuân trở lại. Tôi đoán thế khi đang đứng ở hành lang một dãy phòng học nhìn ra buổi sáng mà mọi vật như còn bỡ ngỡ với “cơn nắng se ngang trời đông”. Như thể ngày hôm qua và cả hôm kia nữa, chưa hề gió lạnh.

Tôi ngạc nhiên là giữa cái xô chen và mải miết thường nhật, sao người ta vẫn kịp nhận ra chút gì đó đang đổi khác, vẫn kịp để tâm đến những chuyển dịch nhỏ gần như bị quên lãng trong một khoảng không đầy xáo động. Phải đâu mình đã tự lập trình cái thần trí tĩnh lặng mỗi khi tờ lịch cuối cùng của năm được gỡ xuống?

Cũng phải thôi, khi biết bốn mùa sắp kết thúc một vòng tuần hoàn thì ai chẳng nảy sinh ngay cái tâm lý dành dụm thời gian. Vì quỹ thời gian mà hạn hẹp thì làm sao chắt chiu được vốn liếng cho cuộc đời. “Nhanh quá, mới đó đã xuân rồi”. Không rõ khi thốt lên câu ấy, người ta hân hoan hay ngậm ngùi nữa.

mua-di-cung-thang-nam-dd.jpg
Minh họa: HUYỀN TRANG

Một ngày riêng lẻ có khi chưa nói lên được điều gì nhưng một mùa thì đáng cho ta nhìn ngắm lại. Tôi ngồi tính tuổi cũng đếm được ngót nghét 34 mùa xuân đã trôi qua, kể từ mùa xuân đầu tiên của đời mình. Nói như một nhà văn thì cũng đã từng buồn cùng mưa rồi lại vui như nắng. Có phải vì mong manh quá mà tháng năm trở nên quý giá?

Càng về sau này, khi biết tuổi mình đang chông chênh ở cái khoảng giữa của cuộc đời, nghĩa là chưa đặt chân vào ngưỡng của tuổi hoa niên nhưng cũng đã sớm rời bậc thềm tuổi trẻ, tôi bắt đầu nghĩ nhiều về bài thơ “Thời gian” của Văn Cao: “Thời gian qua kẽ tay/Làm khô những chiếc lá/Kỷ niệm trong tôi/Rơi/như tiếng sỏi/trong lòng giếng cạn”. Lẽ nào, cuối cùng năm tháng lại thả rơi tất cả chúng ta như tiếng sỏi giữa lòng giếng cạn, dù đó có là một tiếng rơi nhẹ bẫng giữa chiều ngút gió.

Trên nếp gấp thời gian, một mùa đi qua là hiển bày biết bao vui buồn, ngọt nhạt. Nhưng kỳ lạ là người ta vẫn yêu cái xanh biếc của trời, cái ảo huyền của đất; người ta vẫn vui với cung đường quen những chiều rã gót mưu sinh. Tôi không tin và không bao giờ muốn tin cuộc đời chỉ toàn nỗi tiếc nhớ, ngậm ngùi.

Mùa xuân rồi sẽ khép dần những đêm lữ thứ và mở ra những ngày sum họp. Ở đó, người tìm nhau sau những cách xa để nhìn nhau thấy ra một khuôn mặt rạng ngời, một ánh nhìn âu yếm hay những bàn tay nắm chặt.

Vậy ra, mùa xuân cho ta hân hoan không phải vì cất công chờ đợi những ước vọng cao vời ở những ngày mai vô định mà chính là mang lại cho mỗi người cái hạnh phúc bình dị, một niềm bình dị “không cần viết hoa” trong từng ô cửa. Đó là khoảnh khắc khi ta dịu giọng đáp lời nhau, hiền lòng thấu hiểu cho nhau. Tôi từng nghe, đời sống là một trái tim vĩ đại. Chắc vì đời sống này có mùa xuân.

Có mùa xuân để thay thế mùa đông, như có niềm rộn vui thay cho cơn buồn bã. Mùa theo năm tháng trôi qua. Cứ nói mãi chuyện nắng mưa âu cũng cũ càng nhưng nghĩ cho cùng, một buổi sớm, một ánh hoàng hôn hay một đêm trăng khuyết vành đậu khẽ trên đồi cao, chẳng có gì của ngày hôm nay là giống hệt hôm qua cả. Những đợi chờ, xúc động, lo âu của con người cũng mỗi ngày một khác.

Nghĩ về mùa xuân, lắm lúc tôi thấy mình như đang ngồi đối diện với “hoa cúc tím trong bài hát cũ”, nhưng nhiều khi cũng chợt nghe mình đang đi trên “những con đường đông vui như tuổi trẻ”. Giá thiếu vắng mùa xuân, có khi tôi đã bị mất hút giữa bộn bề, đâu còn bâng khuâng với vẻ đẹp của hàng thông thiếp ngủ bên hồ vắng những sớm đến trường, ngang qua…

Tôi biết mùa nào cũng là ân sủng của tạo hóa nhưng cái tinh khôi của mùa xuân dễ khiến người ta can đảm nghĩ về những điều mới mẻ. Mọi năm ở nơi tôi sống, mùa xuân đến và đẹp một cách nhẹ nhàng nhưng đủ mầu nhiệm để thôi thúc người ta tham quan núi non, thổ lộ lời yêu, lang thang một mình hoặc làm gì đó cho những chí nguyện chưa thành.

Người ta không nhìn đời sống như một sự chịu đựng nữa mà lạc quan hơn, tin tưởng hơn. Thời gian vô tận cho đời nhưng lại hạn hữu cho người. Năm tháng bao dung, để cho người xôn xao cứ xôn xao, để cho người im lắng cứ lắng im. Tất cả cùng chờ đến một mùa xuân rất hiền để chậm lại, để cân bằng. Và để ai ai cũng được là một “tâm hồn thảo mộc”.

Mùa xuân, bây giờ và ở đây, trong thành phố mà rất có thể một nhà thơ sẽ còn băn khoăn làm sao để câu thơ thêm xanh, một kiến trúc sư không nguôi trăn trở kiến thiết lại đời mình, một nhà nông trẻ mải miết lắng lo thời vụ, nhưng đó mới chính là mùa xuân diệu kỳ nhất. Xin nguyện cầu cho tất thảy những ước vọng đẹp đẽ sẽ sớm thành hiện thực. Xin cho “Đắng cay gửi lại bao mùa cũ”. Có lẽ vì tin vào sự bắt đầu nên tôi yêu lắm mùa xuân.

Có thể bạn quan tâm

Thời khắc thiêng liêng

Thời khắc thiêng liêng

(GLO)- Khi mâm cúng tất niên được bày biện tươm tất hay lễ cúng trừ tịch (cúng Giao thừa) hiện diện trong mỗi nếp nhà, có lẽ đó là những thời khắc thiêng liêng với mỗi gia đình.

Nhớ quê

Nhớ quê

(GLO)- Ai cũng có một tuổi thơ gắn liền với miền quê thân thương. Nơi đó có ba mẹ, anh chị em sum vầy, ríu rít tiếng cười, đầy ắp niềm vui. Đi qua những ngày cuối năm, một người con xa xứ như tôi lại bồi hồi tìm về ký ức xưa.

Ký ức yêu thương

Ký ức yêu thương

(GLO)- Những ngày trời lạnh như thế này, tôi thường có thói quen co ro trong chăn ấm và để ký ức thức dậy cùng biết bao kỷ niệm thời thơ ấu. Ký ức ngọt ngào, chan chứa yêu thương ấy luôn khiến lòng tôi mềm mại, ấm áp đến lạ kỳ.

Cây sẽ cho lộc

Cây sẽ cho lộc

Không chỉ cây lá mới cho lộc, mà bất cứ công việc gì nếu như mình làm bằng tất cả yêu thương và say mê, chắc chắn sẽ hái quả ngọt

Hoài niệm Tết xưa

Hoài niệm Tết xưa

Không chỉ những người cao tuổi luôn nhớ Tết xưa, mà trẻ thuộc thế hệ Gen Y, Z cũng hoài niệm về Tết với những hương vị, sắc màu, phong tục đậm chất Việt Nam.

Minh họa: Huyền Trang

Gió qua sông…

(GLO)- Tôi ngồi trên một cù lao giữa thênh thênh sông nước miền Tây. Bốn bề ngăn ngắt màu xanh cây trái phủ sẫm cả một vùng. Con sông rộng mênh mông, phải nheo mắt mới nhìn thấy dáng phố xa xa khuất lấp sau những miệt vườn. Gió chênh chao lướt qua mặt sông.

Lên núi trồng cây

Lên núi trồng cây

(GLO)- Tây Nguyên bước vào mùa khô với bầu trời trong vắt, gió lùa qua thảo nguyên và từng đám mây nhẹ trôi. Trên những đỉnh núi của cao nguyên bạt ngàn nắng gió, mùa xuân sắp chạm ngõ với tấm áo mới rạng ngời.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Những ngày cuối năm

(GLO)- Vậy là đoàn tàu thời gian đã đến ga “tháng Chạp”. Có lẽ vì là ga cuối nên cuộc hành trình dường như chậm lại trong biết bao nỗi niềm bâng khuâng của lữ khách.

Hoa mùa xuân

Hoa mùa xuân

(GLO)- Mùa này, trên khắp nẻo núi đồi, thung xa hay trong mỗi vườn nhà, những chồi non lộc biếc bắt đầu mởn xanh trong gió, rực rỡ đón chào năm mới.

Dốc xưa

Dốc xưa

(GLO)- Nhìn từ trên cao xuống, bạn sẽ thấy đèo dốc như những dải lụa mềm mại. Ấy vậy mà khi đặt chân đến đó, bạn sẽ thấy nó như một thách thức lớn khiến ta phải ngẫm nghĩ thật nhiều. Nhưng, không phải lúc nào chênh vênh cũng làm ta ngã mà lại bồi đắp nên nghị lực và ý chí vượt khó.

Ra Bắc, vào Nam

Ra Bắc, vào Nam

(GLO)- Hơn nửa đời người, tôi loay hoay đi về giữa 2 miền Nam-Bắc. Miền Bắc là quê hương, là nơi tôi cất tiếng khóc chào đời. Còn miền Nam là nơi tôi học tập và trưởng thành.

Ảnh minh họa: Phùng Tuấn Ngọc

Mùi Tết

(GLO)- Có một ngày, tôi bỗng ngồi nhớ nhung mùi Tết, để rồi tự hỏi mùi của Tết là gì? Phải chăng đó là mùi của nồi bánh chưng đang sôi lục bục ở góc sân đêm 29 Tết hay là mùi thơm nồng của dưa hành dưa kiệu mới ngấu?

Thơ Bùi Việt Phương: Dốc mùa xuân

Thơ Bùi Việt Phương: Dốc mùa xuân

(GLO)- "Dốc mùa xuân" là một bài thơ đượm sắc xuân và tình quê của Bùi Việt Phương. Ở đó, xen lẫn giữa kỷ niệm là những xúc cảm hoài niệm của một người con xa xứ về không khí Tết đầm ấm, yên vui ở quê nhà.

Công nhân Công ty 74 vận hành máy băm trộn cỏ làm thức ăn cho bò. Ảnh: T.S

Tình ca du mục miền Ia Kla

“Thảo nguyên bát ngát mênh mông tận chân trời/Cỏ cây hoa lá hương thơm tỏa ngát đồng”. Giai điệu ca khúc lãng mạn của những năm tuổi trẻ cứ nhẹ nhàng lẩn quất trong tâm trí khi tôi đến thăm trại bò siêu thịt của Công ty TNHH một thành viên 74 (Binh đoàn 15) trên địa bàn xã Ia Kla, huyện Đức Cơ.

Cầu Bến Mộng. Ảnh: Phạm Quý

Bên kia bờ sông Ba

(GLO)- Nhà tôi ở bên hữu ngạn sông Ba, nơi phố thị tấp nập, náo nhiệt. Ở nơi đông vui, thuận tiện cho sinh hoạt, nhưng đôi khi tôi lại cảm thấy ngột ngạt, tù túng bởi sự chật chội, ồn ào.