“Mùa đi cùng tháng năm”

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

(GLO)- Rồi thời gian cũng sớm vẫy mùa xuân trở lại. Tôi đoán thế khi đang đứng ở hành lang một dãy phòng học nhìn ra buổi sáng mà mọi vật như còn bỡ ngỡ với “cơn nắng se ngang trời đông”. Như thể ngày hôm qua và cả hôm kia nữa, chưa hề gió lạnh.

Tôi ngạc nhiên là giữa cái xô chen và mải miết thường nhật, sao người ta vẫn kịp nhận ra chút gì đó đang đổi khác, vẫn kịp để tâm đến những chuyển dịch nhỏ gần như bị quên lãng trong một khoảng không đầy xáo động. Phải đâu mình đã tự lập trình cái thần trí tĩnh lặng mỗi khi tờ lịch cuối cùng của năm được gỡ xuống?

Cũng phải thôi, khi biết bốn mùa sắp kết thúc một vòng tuần hoàn thì ai chẳng nảy sinh ngay cái tâm lý dành dụm thời gian. Vì quỹ thời gian mà hạn hẹp thì làm sao chắt chiu được vốn liếng cho cuộc đời. “Nhanh quá, mới đó đã xuân rồi”. Không rõ khi thốt lên câu ấy, người ta hân hoan hay ngậm ngùi nữa.

mua-di-cung-thang-nam-dd.jpg
Minh họa: HUYỀN TRANG

Một ngày riêng lẻ có khi chưa nói lên được điều gì nhưng một mùa thì đáng cho ta nhìn ngắm lại. Tôi ngồi tính tuổi cũng đếm được ngót nghét 34 mùa xuân đã trôi qua, kể từ mùa xuân đầu tiên của đời mình. Nói như một nhà văn thì cũng đã từng buồn cùng mưa rồi lại vui như nắng. Có phải vì mong manh quá mà tháng năm trở nên quý giá?

Càng về sau này, khi biết tuổi mình đang chông chênh ở cái khoảng giữa của cuộc đời, nghĩa là chưa đặt chân vào ngưỡng của tuổi hoa niên nhưng cũng đã sớm rời bậc thềm tuổi trẻ, tôi bắt đầu nghĩ nhiều về bài thơ “Thời gian” của Văn Cao: “Thời gian qua kẽ tay/Làm khô những chiếc lá/Kỷ niệm trong tôi/Rơi/như tiếng sỏi/trong lòng giếng cạn”. Lẽ nào, cuối cùng năm tháng lại thả rơi tất cả chúng ta như tiếng sỏi giữa lòng giếng cạn, dù đó có là một tiếng rơi nhẹ bẫng giữa chiều ngút gió.

Trên nếp gấp thời gian, một mùa đi qua là hiển bày biết bao vui buồn, ngọt nhạt. Nhưng kỳ lạ là người ta vẫn yêu cái xanh biếc của trời, cái ảo huyền của đất; người ta vẫn vui với cung đường quen những chiều rã gót mưu sinh. Tôi không tin và không bao giờ muốn tin cuộc đời chỉ toàn nỗi tiếc nhớ, ngậm ngùi.

Mùa xuân rồi sẽ khép dần những đêm lữ thứ và mở ra những ngày sum họp. Ở đó, người tìm nhau sau những cách xa để nhìn nhau thấy ra một khuôn mặt rạng ngời, một ánh nhìn âu yếm hay những bàn tay nắm chặt.

Vậy ra, mùa xuân cho ta hân hoan không phải vì cất công chờ đợi những ước vọng cao vời ở những ngày mai vô định mà chính là mang lại cho mỗi người cái hạnh phúc bình dị, một niềm bình dị “không cần viết hoa” trong từng ô cửa. Đó là khoảnh khắc khi ta dịu giọng đáp lời nhau, hiền lòng thấu hiểu cho nhau. Tôi từng nghe, đời sống là một trái tim vĩ đại. Chắc vì đời sống này có mùa xuân.

Có mùa xuân để thay thế mùa đông, như có niềm rộn vui thay cho cơn buồn bã. Mùa theo năm tháng trôi qua. Cứ nói mãi chuyện nắng mưa âu cũng cũ càng nhưng nghĩ cho cùng, một buổi sớm, một ánh hoàng hôn hay một đêm trăng khuyết vành đậu khẽ trên đồi cao, chẳng có gì của ngày hôm nay là giống hệt hôm qua cả. Những đợi chờ, xúc động, lo âu của con người cũng mỗi ngày một khác.

Nghĩ về mùa xuân, lắm lúc tôi thấy mình như đang ngồi đối diện với “hoa cúc tím trong bài hát cũ”, nhưng nhiều khi cũng chợt nghe mình đang đi trên “những con đường đông vui như tuổi trẻ”. Giá thiếu vắng mùa xuân, có khi tôi đã bị mất hút giữa bộn bề, đâu còn bâng khuâng với vẻ đẹp của hàng thông thiếp ngủ bên hồ vắng những sớm đến trường, ngang qua…

Tôi biết mùa nào cũng là ân sủng của tạo hóa nhưng cái tinh khôi của mùa xuân dễ khiến người ta can đảm nghĩ về những điều mới mẻ. Mọi năm ở nơi tôi sống, mùa xuân đến và đẹp một cách nhẹ nhàng nhưng đủ mầu nhiệm để thôi thúc người ta tham quan núi non, thổ lộ lời yêu, lang thang một mình hoặc làm gì đó cho những chí nguyện chưa thành.

Người ta không nhìn đời sống như một sự chịu đựng nữa mà lạc quan hơn, tin tưởng hơn. Thời gian vô tận cho đời nhưng lại hạn hữu cho người. Năm tháng bao dung, để cho người xôn xao cứ xôn xao, để cho người im lắng cứ lắng im. Tất cả cùng chờ đến một mùa xuân rất hiền để chậm lại, để cân bằng. Và để ai ai cũng được là một “tâm hồn thảo mộc”.

Mùa xuân, bây giờ và ở đây, trong thành phố mà rất có thể một nhà thơ sẽ còn băn khoăn làm sao để câu thơ thêm xanh, một kiến trúc sư không nguôi trăn trở kiến thiết lại đời mình, một nhà nông trẻ mải miết lắng lo thời vụ, nhưng đó mới chính là mùa xuân diệu kỳ nhất. Xin nguyện cầu cho tất thảy những ước vọng đẹp đẽ sẽ sớm thành hiện thực. Xin cho “Đắng cay gửi lại bao mùa cũ”. Có lẽ vì tin vào sự bắt đầu nên tôi yêu lắm mùa xuân.

Có thể bạn quan tâm

Gánh cá của mẹ

Gánh cá của mẹ

(GLO)- Sáng sớm, khi chú gà trống choai cất tiếng gáy đầu tiên hòa vào tiếng thuyền chài khua nước ngoài sông, mẹ đã thức dậy. Bên ánh lửa bập bùng từ bếp củi, mẹ lặng lẽ chuẩn bị cho một ngày ra chợ. Hôm nay, mẹ lại gánh cá ra chợ huyện.

Khoảng trời quê

Khoảng trời quê

Mẹ vợ tôi, bà ngoại của 2 con trai của tôi, luôn miệng thắc mắc, ở thành phố lạ nhỉ, lúc nào cũng đông như mắc cửi và đèn điện như sao xa.

Sau cơn mưa

Sau cơn mưa

(GLO)- Với nhiều người, tự thân mưa đã gợi nỗi sầu, như một sự bất an, là niềm không mong đợi. Dẫu thế, như cỏ cây, cuộc đời mỗi người chẳng phải từ cơn mưa mà lớn khôn lên, những trải nghiệm cứ thế mà lấp đầy.

Dòng sông tuổi thơ

Dòng sông tuổi thơ

(GLO)- Ai cũng có tuổi thơ gắn bó với quê hương xứ sở, nơi chôn rau cắt rốn, nơi cuộc đời sâu nặng nghĩa tình với ông bà, cha mẹ, xóm giềng hay những gì thân thuộc nhất. Với tôi, tuổi thơ cũng từng gắn bó với dòng sông quê hương. Ấy là dòng sông Minh.

Ảnh minh họa. Nguồn internet

Nuôi chữ, dưỡng tâm

(GLO)- Con người có quá nhiều đam mê mà một ngày thời gian được mặc định sẵn và phải chia đều cho những việc khác nhau. Cân bằng được mọi thứ, thật chẳng dễ dàng gì. Và cuối cùng thì những gì mình cho là quan trọng nhất thường được ưu tiên. Với riêng tôi, sự ưu tiên đó là niềm vui bên con chữ.

Dòng sông An Lão. Ảnh: internet

Dòng sông tuổi thơ

(GLO)- Có lẽ ai cũng có một miền ký ức để thương, để nhớ, để mỗi khi mỏi mệt giữa cuộc đời xô bồ lại mong được trở về. Với tôi, miền ký ức ấy nằm dọc theo dòng sông An Lão, đoạn chảy qua thôn Hội Long-một làng quê nhỏ thuộc huyện Hoài Ân, tỉnh Bình Định.

Mật ngọt trước hiên nhà

Mật ngọt trước hiên nhà

(GLO)- Trước hiên nhà tôi bỗng xuất hiện một tổ ong mật. Đàn ong bay lượn trong nắng mai, những đôi cánh mỏng manh khẽ rung lên, hòa cùng làn gió nhẹ, tạo nên bản nhạc du dương. Tôi lặng lẽ dõi theo, chợt cảm thấy lòng mình cũng rung lên theo nhịp điệu ấy, một sự đồng điệu vô hình.

Chiêng ngân lòng phố

Chiêng ngân lòng phố

(GLO)- Sương còn an nhiên trên từng ngọn cỏ. Dãy núi phía trước nhà hiện ra mờ mờ. Đâu đó, vẳng trong thung sâu, gà rừng đã cất những thanh âm đầu tiên kéo bình minh vượt qua sườn đồi để chào một ngày mới.

Mùa hạ bình yên

Mùa hạ bình yên

(GLO)- Tôi thường kết thúc một buổi tối bằng vài phút ngồi yên trước khi đặt mình vào giấc ngủ. Ánh sáng của bóng đèn đêm phả dịu xuống là một bối cảnh nhẹ nhõm cho những nghĩ ngợi còn đọng lại sau cùng khi ngày vừa trôi.

Chạm vào sách

Chạm vào sách

(GLO)- Tôi có thói quen đọc sách từ hồi còn nhỏ. Cứ đi đâu, làm gì thấy thuận tiện là tôi mang sách theo cùng. Trên chuyến tàu Bắc-Nam hay trên chuyến xe đường dài, trong ba lô của tôi luôn có một vài cuốn sách mới mua hay đọc nửa chừng.

Vườn xưa mùa trái rụng

Vườn xưa mùa trái rụng

(GLO)- Tôi từng nghe âm thanh ấy khi ngồi dưới một tán cây xoài sẻ sau vườn, nơi má tôi phơi áo, con mèo nằm duỗi mình trên bậu cửa và tuổi thơ tôi trôi qua như một dòng nước mát lành.

Ngoái nhìn thương nhớ

Ngoái nhìn thương nhớ

Mỗi lần ngang qua góc phố nhỏ ấy, mình đều sẽ sàng ngoái đầu nhìn lại ngôi nhà ba tầng cũ kĩ và hàng cây bằng lăng đang đến mùa trổ hoa vun tán tròn no đủ mãi khiến cho bao người ngẩn ngơ theo sắc màu tim tím đến lạc lối về.

Bước chậm, thở sâu

Bước chậm, thở sâu

(GLO)- Người xưa có câu: “Dục tốc bất đạt” (nghĩa là nếu muốn nhanh chóng thành công mà lại nóng vội thì sẽ không đạt kết quả). Còn bây giờ, mọi người thường bảo nhau, muốn nhanh thì phải từ từ.

Ru ta dịu dàng

Ru ta dịu dàng

(GLO)- Hôm đi tập huấn chuyên môn, tôi gặp lại Mây, cô bạn chung phòng ký túc xá hồi đại học. Suốt buổi hàn huyên, Mây cứ đăm đăm nhìn tôi, đôi mắt nói nhiều hơn cả những lời tâm sự.

Lưu bút học trò

Lưu bút học trò

(GLO)-Tháng 5, nắng bắt đầu rót mật lên từng kẽ lá. Màu nắng ấm nồng như lời thì thầm của thời gian, nhắc nhở chúng tôi rằng, ngày chia tay thầy cô, bè bạn đang đến thật gần. Trong lòng mỗi chúng tôi, dường như có một khoảng trống dần mở ra, khoảng trống của bao điều chưa kịp nói, chưa kịp làm.

Rau dại quê nhà

Rau dại quê nhà

(GLO)- Mùa nào thức nấy, vùng nào rau ấy, không chỉ những bữa cơm trên rẫy, dưới đồng mà dường như bữa cơm nào của tuổi thơ chúng tôi cũng không thiếu mớ rau dại.

Năm tháng học trò

Năm tháng học trò

(GLO)- Mỗi độ hè về, khi những tia nắng tràn ngập trên sân trường cũng là lúc những chùm phượng vĩ bắt đầu cháy đỏ một góc trời. Phượng không chỉ là loài hoa báo hiệu mùa hè mà còn là biểu tượng bất diệt của tuổi học trò-cái tuổi ngây thơ, vụng dại nhưng đầy ắp yêu thương và khát vọng.

null