Khi gió mùa về

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

(GLO)- Những ngày này, cao nguyên hun hút gió. Gió nương mình qua những tàng thông vi vu thổi dọc cung đường tôi đi làm mỗi ngày.

Không hiểu sao, nghe tin gió mùa về, lòng tôi lại chộn rộn khó tả. Có lẽ là bởi tôi đã quá yêu miền cao nguyên giàu nắng và gió này, yêu luôn cả sự đổi thay liên tục của thời tiết, nhất khi nối ngày vào đêm.

khi-gio-mua-ve-dd.jpg
Minh họa: HUYỀN TRANG

Thốt nhiên, tôi nhớ cái lạnh của mùa đông phương Bắc. Khi cái lạnh ùa về cũng là khi các cô gái xúng xính ra phố, đầu tóc mượt mà, quần áo phẳng phiu điểm xuyết khăn choàng, áo ấm, bốt cao. Đi giữa phố, có cảm giác như mọi người thêm gần nhau hơn, phố cũng trở nên đẹp hơn với phong phú sắc màu. Lâu lâu, ở những ngã ba, ngã tư khi dừng xe chờ đèn tín hiệu giao thông, tôi lại nghe đôi tiếng xuýt xoa của người dừng xe bên cạnh: “Nay trời vừa lạnh, vừa gió quá”.

Phố huyện quê tôi, gió mùa về, hàng cây mới trồng cũng đung đưa rồi rung lên theo từng hồi của gió. Tôi vẫn thường nói với bạn mình rằng, mùa này là mùa đẹp nhất nơi đây. Khi cỏ đuôi chồn ửng lên hồng tím từng vạt. Khi vạt dã quỳ đến mùa tàn úa, những cánh hoa nở sớm đã bắt đầu héo cánh, màu chuyển về vàng héo đến sậm dần đi, trơ khấc những chiếc đài nhỏ. Dã quỳ về là gió về, mưa tắt. Mùa đông cũng kéo theo về theo sau đó.

Bạn tôi, một người chuyên nghiên cứu cây trồng đã làm một thí nghiệm nhỏ rồi tiến tới làm công trình nghiên cứu khoa học để biến dã quỳ thành thức ăn cho dê. Một lần, đi ngang Gia Lai vào mùa mưa, khi không được ngắm những vạt dã quỳ vàng rực trong nắng thì vị giáo sư hướng dẫn đã gợi ý cho chị rằng, nếu cây xanh thế, tốt thế thì có thể làm thức ăn cho các loại ăn cỏ.

Sau khi tìm hiểu kỹ càng, chị đưa ít cành dã quỳ về, trồng một vạt nhỏ sau viện nghiên cứu ở một tỉnh đồng bằng sông Cửu Long. Và kết quả, dê rất thích lá dã quỳ. Còn người dân nơi đây lại vô cùng thích thú khi được ngắm nhìn loài hoa vốn được mệnh danh của miền cao nguyên gió lộng ngay tại quê mình.

Gió về, trời trở lạnh heo hắt. Những ngày này, gió đổ về lúc 4 giờ sáng. Ban sớm, tôi nghe chiếc bạt căng trước sân rung lên từng hồi. Tôi trở mình, khép chặt lại cửa sổ. Bé con ngủ ngon, khẽ cựa mình khi nghe tiếng gió ngoài cửa sổ. Những chậu cây nhỏ trồng trên ban công cũng uốn mình theo gió. Tôi dậy sớm, nấu nước, pha trà, tiện tay tưới sớm cho cây, tỉa cho nó những chiếc lá già, đắp luôn vào gốc. Từng ngày, từng ngày, gốc dày lên, ủ ấm cho cây qua một mùa gió…

Nhớ lần về làng xa, tôi ngồi bên bếp lửa của một ngôi nhà sàn có tuổi đời trên 50 năm. Hít hà hơi khói, ngắm nghía từng vật dụng quen thuộc ở ngôi làng cách thành phố nơi tôi sống gần 200 km mà thấy ấm lòng. Trời gió mùa, từ rừng, trời tối sùm sụm, rất nhanh, cánh chim chao nghiêng bay mải miết về một miền thăm thẳm. Mùa gió...

Có thể bạn quan tâm

Bài học đầu đời

Bài học đầu đời

(GLO)- Mãi đến bây giờ, cánh tay tôi vẫn còn một vết sẹo. Vết sẹo đỏ ửng, kéo dài trông thật “thiếu thẩm mỹ”. Bạn bè khuyên đi xóa sẹo nhưng tôi lại không muốn. Bởi lẽ, với tôi, vết sẹo ấy gắn liền cùng kỷ niệm về bài học đầu đời.

Tháng Tư ở thành phố mang tên Bác

Tháng Tư ở thành phố mang tên Bác

(GLO)- Một ngày giữa tháng Tư, tôi có chuyến thăm TP. Hồ Chí Minh. Như tín hiệu của vũ trụ, có điều gì đó thôi thúc tôi phải về với nơi mà 50 năm về trước, cả dân tộc vỡ òa trong niềm vui của ngày đại thắng, thống nhất non sông.

Nhớ bếp lửa nhà sàn

Nhớ bếp lửa nhà sàn

(GLO)- Gần 50 năm gắn bó với vùng đất Tây Nguyên, tôi đã đi qua nhiều buôn làng, tiếp xúc với bao con người hiền lành như đất, mộc mạc như cây rừng. Và trong những buôn làng đó, từng bếp lửa nhà sàn đã để lại trong tôi ấn tượng đậm sâu với không gian đầm ấm và chân tình

Hương nhãn

Hương nhãn

(GLO)- Tháng Tư về, mang theo những giọt sương tinh khôi lặng lẽ đọng trên mái nhà, ấp ôm không gian trong cái se lạnh dịu dàng của phố núi. Pleiku tỉnh giấc giữa sắc trời tĩnh lặng mà chất chứa bao xao xuyến.

Tháng Tư về nguồn

Tháng Tư về nguồn

(GLO)- Chúng tôi đến TP. Hồ Chí Minh giữa những ngày tháng Tư lịch sử, vào đúng dịp kỷ niệm 50 năm Ngày giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước.

Mưa đầu hạ

Mưa đầu hạ

(GLO)- Pleiku vào hạ không báo trước bằng cái nóng gắt gao, cũng chẳng cần đến tiếng ve râm ran hay sắc phượng rực trời. Chỉ cần một cơn mưa đầu mùa, bất chợt, ào ạt mà vô cùng êm dịu là biết hè đã chạm ngõ.

Lưu bút

Lưu bút

(GLO)- Lưu bút không đơn thuần là một cuốn sổ. Nó là nơi giữ lại cả một khoảng trời tuổi trẻ, nơi từng nét chữ đều mang theo một phần ký ức.

Mùa cá cơm

Mùa cá cơm

(GLO)- Đã mấy bận đến xã Nhơn Lý (TP. Quy Nhơn, tỉnh Bình Định), tham quan hầu hết thắng cảnh, thưởng thức đủ mọi đặc sản bậc nhất, tôi từng nghĩ mình am tường vùng đất này lắm. Vậy mà, khi lang thang đến bến cá Nhơn Lý, tôi mới nhận ra những gì mình biết chỉ lớp vỏ bên ngoài.

Cơn mưa ngang qua

Cơn mưa ngang qua

Tiết trời vào sáng sớm khá oi nồng, nhưng bầu trời lại phủ kín một màu mây xám đục chứ không trong trẻo như mọi khi. Rồi bất chợt mưa rào rào mà không có gió, có sấm báo trước.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Mùa hoa hẹn phố

(GLO)- Thỉnh thoảng, bạn bè thời đại học ngẫu hứng gửi vào nhóm Zalo bức ảnh về một loài hoa. Dù không giải thích lời nào nhưng lập tức nhiều phản hồi, nhiều icon xuất hiện.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Món quà của chị Hai

(GLO)- Thời tiểu học, tôi khá biếng nhác việc học. Kết quả học tập của tôi năm nào cũng gần như “đội sổ”, trầy trật hết cách mới không bị lưu ban. Trong khi đó, các anh chị tôi đều học giỏi. Tuy nhiên, đọc cuốn sách 'Vượt đêm dài' của nhà văn Minh Quân do chị Hai tặng đã thay đổi cuộc đời tôi.

Tan biến giữa rừng

Tan biến giữa rừng

(GLO)- Tôi mê đắm Tây Nguyên bắt đầu từ 2 chữ “đại ngàn”. Tôi cũng đã từng mường tượng về những cánh rừng bạt ngàn, tán cây che kín không thấy ánh mặt trời, dây leo và cây bụi lấp kín không một lối mòn, muông thú chạy nhảy dưới những tán xanh.

Giai âm tiếng lòng

Giai âm tiếng lòng

(GLO)- Nếu tin rằng mọi thứ đều có nguyên do thì lý do ra đời của cây đàn guitar chắc hẳn là niềm ưu ái vô bờ mà thượng đế đặc biệt ban tặng cho con người.

 Thơ Lữ Hồng: Bầu trời trở lại

Thơ Lữ Hồng: Bầu trời trở lại

(GLO)- "Bầu trời trở lại" của Lữ Hồng là bài thơ giàu hình ảnh và cảm xúc, gợi lên sự chuyển mình của thiên nhiên, lòng người. Bài thơ là bức tranh thiên nhiên đẹp đẽ, cũng là một hành trình nội tâm sâu sắc, nơi con người giao hòa với đất trời, với những giấc mơ và niềm tin vào ngày mai.

Nhớ hội trại ngày ấy

Nhớ hội trại ngày ấy

(GLO)- Cứ mỗi dịp tháng 3, khi thấy học sinh nô nức chuẩn bị cho hội trại, lòng tôi lại xao xuyến nhớ về những ngày áo trắng tung bay trên sân trường đầy nắng với bao ước mơ, hoài bão.

Những bức ảnh cũ

Những bức ảnh cũ

(GLO)- Một hôm, tôi vô tình phát hiện cuốn album cũ nằm lẫn giữa đống giấy tờ trong ngăn tủ quần áo. Tôi cầm lên, có cảm giác như chạm vào từng ký ức xa xôi. Ngày xưa yêu dấu theo những bức ảnh lần lượt quay về.

Chờ đợi tầm xuân

Chờ đợi tầm xuân

(GLO)- Tầm xuân đã trở thành cái tên rất quen thuộc với chúng ta, nằm lòng như mấy câu lục bát: “Trèo lên cây bưởi hái hoa/Bước xuống vườn cà hái nụ tầm xuân/Nụ tầm xuân nở ra xanh biếc/Em có chồng anh tiếc lắm thay”.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Nếp nhăn của mẹ

(GLO)- Từ lúc còn nhỏ, tôi đã quen với hình ảnh của mẹ-một người phụ nữ cần mẫn, tảo tần từ sáng đến tối. Mẹ như bông lúa chín, dẻo dai trước nắng mưa nhưng vẫn mang trên mình những dấu ấn của thời gian.