Bên kia bờ sông Ba

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

(GLO)- Nhà tôi ở bên hữu ngạn sông Ba, nơi phố thị tấp nập, náo nhiệt. Ở nơi đông vui, thuận tiện cho sinh hoạt, nhưng đôi khi tôi lại cảm thấy ngột ngạt, tù túng bởi sự chật chội, ồn ào.

Những lúc như vậy, tôi lại chọn cho mình một góc yên tĩnh tại Công viên Bến Mộng để nhìn ngắm khung cảnh bên kia bờ sông Ba. Bên ấy là xã Ia Tul của huyện Ia Pa. Chỉ cách có một con sông mà 2 nơi lại khác xa nhau đến lạ kỳ.

Bên kia sông Ba mang đến cho tôi sự dịu êm, tĩnh tại. Bởi chỉ cần hướng tầm mắt qua mặt sông lấp loáng là thấy ngay một màu xanh bạt ngàn của đủ loại cây được bà con nông dân trồng trên những vườn rẫy.

Từ bên này sông, tôi vẫn có thể nghe được tiếng người í ới gọi nhau hòa cùng tiếng chuông chùa Bửu Tịnh. Đàn chim yến từ đâu hết chấp chới trên mặt sông rồi lại cùng nhau bay về bên kia sông, đôi cánh xa dần rồi mất hút.

Mùa nước cạn, sông Ba phơi bụng cát trắng. Bên kia bến sông trở nên nhộn nhịp bởi có nhiều người tập trung dưới chân cầu vui chơi. Cây gạo trên bến sông rực rỡ thắp lửa. Trong tiếng cười giòn tan của trẻ thơ, có bông hoa gạo lặng lẽ rơi trên thảm cỏ. Ngồi bên này, tôi mơ về làng quê xa lắc…

Đêm xuống, bên này đường phố, công viên lên đèn. Những quán cà phê, quán nhậu dọc theo bờ kè trở nên sôi động. Trẻ con chơi đùa, người lớn nói cười, tiếng nhạc xập xình, đêm nào cũng rộn rã âm thanh và lung linh ánh sáng.

Trái với cảnh nhộn nhịp ấy, phía bên kia là đồng quê yên ả. Thảng hoặc đâu đó có vài ánh điện của một nhà rẫy hay của một nhà người dân sáng lên. Cả một vùng gợi lên vẻ hoang sơ, tĩnh mịch mang đến bao niềm cảm xúc khó tả.

ghxdf.jpg
Cầu Bến Mộng. Ảnh: Phạm Quý

Một chiều rảnh rỗi, tôi thong dong đạp xe qua cầu Bến Mộng. Hai bên con đường bê tông rộng rãi là mênh mông vườn rẫy. Có vườn bắp tốt bời bời trổ cờ chờ gió. Có ruộng dưa hấu quả lăn lóc như những chú heo con. Có rẫy thuốc lá xanh mướt và còn có cả màu vàng rực của đám hoa cúc người dân trồng để bán vào ngày rằm... Những em nhỏ người Jrai mái tóc hoe vàng đùa vui bên thảm cỏ chờ bố mẹ làm rẫy.

Đi xa hơn một chút là những nhà nuôi chim yến. Chiều đến, đàn yến bay ra kêu réo rắt trên không. Nắng chiều nhẹ buông. Gió chiều êm dịu như mê hoặc, bánh xe cứ lăn vòng theo con đường dài để đến với buôn làng có những ngôi nhà sàn ấm cúng, những đàn heo thả rông, có cả trường học mang đến bao nhiêu điều mới lạ, khai mở ánh sáng tri thức cho trẻ thơ.

Trong buổi chiều ngẫu hứng ấy, tôi may mắn bắt gặp cảnh người dân ăn mừng lúa mới. Tiếng cồng chiêng vang vọng. Những ghè rượu cần đầy ắp. Những tiếng cười rộn vang… Một ngày sắp hết nhưng cuộc sống nơi đây vẫn sôi động, vui tươi.

Tôi quay xe để về lại với đường phố công viên. Tôi chợt ngộ ra, bên này bờ sông Ba cũng đông vui, rộn rã tiếng cười. Nhưng nếu cứ chỉ đứng bên kia bờ mà ngóng vọng thì không thể nào cảm nhận được.

Có thể bạn quan tâm

Dốc xưa

Dốc xưa

(GLO)- Nhìn từ trên cao xuống, bạn sẽ thấy đèo dốc như những dải lụa mềm mại. Ấy vậy mà khi đặt chân đến đó, bạn sẽ thấy nó như một thách thức lớn khiến ta phải ngẫm nghĩ thật nhiều. Nhưng, không phải lúc nào chênh vênh cũng làm ta ngã mà lại bồi đắp nên nghị lực và ý chí vượt khó.

Ra Bắc, vào Nam

Ra Bắc, vào Nam

(GLO)- Hơn nửa đời người, tôi loay hoay đi về giữa 2 miền Nam-Bắc. Miền Bắc là quê hương, là nơi tôi cất tiếng khóc chào đời. Còn miền Nam là nơi tôi học tập và trưởng thành.

Ảnh minh họa: Phùng Tuấn Ngọc

Mùi Tết

(GLO)- Có một ngày, tôi bỗng ngồi nhớ nhung mùi Tết, để rồi tự hỏi mùi của Tết là gì? Phải chăng đó là mùi của nồi bánh chưng đang sôi lục bục ở góc sân đêm 29 Tết hay là mùi thơm nồng của dưa hành dưa kiệu mới ngấu?

“Mùa đi cùng tháng năm”

“Mùa đi cùng tháng năm”

(GLO)- Rồi thời gian cũng sớm vẫy mùa xuân trở lại. Tôi đoán thế khi đang đứng ở hành lang một dãy phòng học nhìn ra buổi sáng mà mọi vật như còn bỡ ngỡ với “cơn nắng se ngang trời đông”. Như thể ngày hôm qua và cả hôm kia nữa, chưa hề gió lạnh.

Đèo An Khê. Ảnh: Phan Nguyên

Bâng khuâng chiều An Khê

(GLO)- Tôi trở lại An Khê vào một chiều mưa. Cơn mưa không ồn ào mà rơi êm vào ký ức, đánh thức một miền nhớ xa xôi, thuở nơi đây còn là một thị trấn nhỏ bình lặng nằm ven quốc lộ 19.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Mùa về trên lưng áo mẹ

(GLO)- Từ khi còn nhỏ, tôi đã có thói quen dậy sớm. Mỗi khi tiếng mấy con gà ở chái bếp cất lên, tiếng đòn gánh dựng ở góc nhà sơ ý va vào liếp cửa, tôi lại nghe tiếng ho cố nén của mẹ. Lại thấy thương mẹ nhiều hơn.

Ảnh minh họa: Phạm Quý

Mùa lá rụng

(GLO)- Phố nhỏ của tôi đã vào mùa cây trút lá. Lang thang dọc con đường quen, tôi nhận ra bên hè phố, từng đám lá khô buông dày. Muôn vàn chiếc lá nương theo gió sà xuống những ô gạch cũ, la đà trên mái ngói hiên bàng bạc gam màu trầm. Tôi ngồi trong một góc phố, miên man nghĩ về triền xanh hoa cỏ.

Minh họa: H.T

Ký ức chợ quê

(GLO)- Khi tiếng gà gáy vang lên trên mái nhà, mẹ tôi vội trở dậy chuẩn bị ra chợ. Không chỉ riêng mẹ tôi, việc đi chợ lúc sáng sớm đã trở thành nếp quen của nhiều người dân quê.

Ảnh: Phạm Quý

Bây giờ đang thắm mùa hoa

(GLO)- Từ dưới chân núi, tôi ngước nhìn vòm trời xanh văn vắt treo đầy những cụm mây trắng xốp. Nổi bật trong không gian cao rộng là màu đỏ của đất bazan và ngờm ngợp sắc hoa, nhất là màu vàng của dã quỳ.

Bước ra ngày mới

Bước ra ngày mới

(GLO)- Lúc còn đi học, mỗi buổi sớm mai, tôi thường nghe thấy tiếng bánh xe lăn trên đường rồi sau đó mới là tiếng những cánh cổng sắt được mở ra, tiếng người đi thể dục lao xao.

Ảnh minh họa: Minh Lê

Mây giăng mắt núi

(GLO)- Qua ngày lập đông, còn bao nhiêu heo may gió cũng mang về theo mùa hun hút. Trên đầu dốc, cây bằng lăng núi lá đã chuyển thành màu đỏ sậm như những nốt son ấm áp giữa bao la xanh. Và mây ở đây, bốn mùa cứ lờn vờn khắp các triền đồi.